• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Key mau chóng thức dậy vệ sinh rồi cùng hai tên kia bước tới hội trường để nghe hiệu trưởng phát biểu đôi lời khai mạc ba ngày lễ hội.

Trên đường đi là một không khí vui tươi sôi nổi, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, các gian hàng đều đã hoàn thành khâu trang trí, mỗi chỗ mỗi kiểu khác nhau tạo một nét rất riêng. Từng dãy sạp đồ, trang trí, trò chơi, v.v... nổi bật trên nền tuyết trắng tạo một tông màu khá tươi sáng xua tan cái bình dị mà lạnh lẽo của mùa đông.

Cần phải nói trời hôm nay rất đẹp, tuy vẫn lạnh nhưng không có tuyết rơi, mọi người có thể tận hưởng cuộc vui mà không cần uống panadol phòng ngừa.

Trên đường đi cả nhóm cơ hồ thấy thứ gì lạ lẫm là bàn tán tới lui, tên Will còn định chạy lại coi thử, cũng may là mọi người đã cản hắn lại kịp thời, không thì với tính cách của tên này thì rất dễ phá hư đồ người khác, lúc đó cũng chẳng ai cứu nổi.

Bước vào hội trường, trong này đã đông nghịt người, các dãy ghế đều đã gần đầy, nhóm bạn mau chóng kiếm một khu vực còn trống mà ngồi vào, cảm nhận cái ấm áp của hội trường, cả bọn nói chuyện rất vui vẻ.

Chỉ một lát sau thì cả trường đều tới đông đủ, hiệu trưởng Rud cũng nên nói đôi lời:

-Như các em cũng đã biết, ngày hôm nay là một ngày quan trọng với toàn thể nhân dân hai thế giới, ngày mà những cánh cổng mở ra, đưa tất cả sinh linh lên một tầm cao mới. Dù có những tranh đấu, những bất hạnh nhưng ngày này vẫn đánh dấu một cột mốc quan trọng trong quá trình phát triển của hai thế giới. Sau chiến tranh, cả hai bên đã bắt đầu hội nhập, dẫn đến hàng loạt các tiến triển trong việc nghiên cứu của cả hai. Và dĩ nhiên, trong những năm qua, học viện chúng ta cũng tiếp nhận rất nhiều học viên từ phía Terra Scientia, hiện tại cả trường có ba mươi sáu học viên từ bên kia.

Sau đó là vài tiết mục văn nghệ của giáo viên, đặc biệt nhất chính là tân giáo viên Susan, thường được các học viên gọi là "băng giáo sư" cũng lên hát một bài. Không ai ngờ giọng của cô khi hát lại cuốn hút như vậy, cho dù ca khúc có hơi buồn nhưng cô vẫn nhận được một tràng vỗ tay nồng nhiệt từ cả hội trường. Cuối cùng sau khoảng gần hai tiếng trình diễn với đầy đủ các tiết mục, Rud lên tuyên bố:

-Tốt, như vậy để kỉ niệm ngày lễ quan trọng này, ta tuyên bố bắt đầu ba ngày lễ hội, chúc tất cả đều được tận hưởng niềm vui trọn vẹn nhất.

Cả hội trường đều đứng dậy vỗ tay hoan hô, sau đó thì lần lượt ra khỏi hội trường. Mỗi lớp đều có một tiếng để chuẩn bị, sau đó thì lễ hội chính thức bắt đầu, do đó ai nấy cũng mau chóng trở về lớp để lo liệu mọi chuyện thật chu đáo. Lớp của Key cũng về tập lại một lần cuối, lần này thì mọi thứ đều suôn sẻ, từ hậu trường đến diễn xuất đều đạt yêu cầu, không còn mắc những lỗi ngớ ngẩn như lúc đầu nữa, sau đó thì mọi người giải tán đi tham quan xung quanh, dù sao cũng phải ngày mai mới là lúc trình diễn các tiết mục của từng lớp, do đó bây giờ cũng không có việc gì làm.

Key cùng Graham và Anna đi một vòng trường, nhìn khắp nơi ai nấy cũng bận bịu chuẩn bị, tâm trạng cả ba cũng vui vẻ lạ thường.

Khi cả ba đi dạo một lúc thì công tác chuẩn bị cũng hoàn tất, lễ hội sắp bắt đầu. Không như các năm trước là bắn pháo màu lên trời để khai mạc, năm nay đội ngũ giáo viên quyết định khai mạc bằng cách khác. Khi tiếng chuông báo hiệu mười giờ vang lên, tất cả học viên đều nhìn về hướng của khu đối luyện, thông thường nơi đó sẽ là nơi bắn pháo khai mạc.

Nơi đó, một con điện long gào thét bay thẳng lên trời, nối theo sau là hàng loạt tia ma lực màu đen. Cả hai như đang thi nhau bay lên, sau đó lại dần dần hòa quyện vào nhau. Các tia ma lực di chuyển lại gần điện long, sau đó xoắn lại, bao bọc điện long vào trong, rất nhanh mọi người chỉ còn thấy một cột sáng vàng đen trên trời. Cột sáng ấy lại dần co rút lại, rút lại đến khi chỉ còn một quả cầu nhỏ trong mắt mọi người. Rồi, nó vỡ tan, không có ánh sáng tung trời, không có âm thanh ầm ĩ, quả cầu vàng đen ấy vỡ ra, lóe lên một cái. Một đợt gợn sóng lan truyền theo không khí tỏa ra khắp học viện. Mọi người chỉ còn thấy rất nhiều rất nhiều điểm đen hoặc vàng giống như những bông tuyết chậm rãi hạ xuống mang theo một vẻ đẹp lạ kì.

Trong lúc tất cả còn đang ngỡ ngàng, từ khu đối luyện lại có bốn cột sáng chiếu thẳng lên trời. Phía trong mơ hồ hiện ra một thiên sứ mĩ lệ giang rộng cánh tay, sau đó từ trong đó tuôn ra một dải ánh sáng rực rỡ rọi khắp học viện, chiếu lên từng điểm ma lực trên không, làm chúng sáng lên lung linh.

Tất cả đã ngây dại, cảnh tượng này quả thật suốt đời khó quên. Trên không là hằng hà sa số những điểm vàng đen dưới ánh sáng tỏa ra một vẻ huyền ảo, Từng hạt từng hạt lơ lửng trên trời cuốn hút tất cả ánh mắt của học viên. Ai nấy cũng dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn lên trời, chìm đắm trong vẻ đẹp kì ảo lúc này.

Phải một lúc sau, những điểm sáng này mới chợt sáng bừng lên, sau đó vỡ tan ra, khung cảnh xung quanh trở lại bình thường, chỉ có điều cả học viện đều chìm trong im lặng. Lại thêm một lúc nữa, từng tiếng vỗ tay mới vang lên, sau đó mọi người ai nấy cũng hưng phấn vỗ tay, vỗ tay cho một cảnh tượng tuyệt mĩ. Sau đó tiếng loa phát thanh cũng chính thức thông báo bắt đầu lễ hội.

Key nhìn sang Anna và Graham, rồi cả ba đều nhìn thấy trong mắt nhau những nét hưng phấn khó tả, họ đều cố gắng khắc ghi lại hình ảnh lúc nãy trong đầu mình. Sau đó thì không khí cũng dần trở lại bình thường, cả học viện lại chìm trong tiếng nói chuyện, tiếng vận động cùng những âm thanh sôi động của lễ hội, ba người bạn của chúng ta cũng hòa vào dòng người đi tham quan.

Khắp nơi đều là những gian hàng và những vật trang trí lạ kì, còn có các trò chơi vận động rất vui nhộn nữa, nhưng cũng chỉ có mình Graham chơi, và kết quả là toàn thua, nguyên do cũng không mấy xa lạ. Đa số những trò Graham chơi thì hắn đều dùng những vật bằng kim loại, hoặc ném hoặc cầm, ngay cả bắn súng cũng dùng đạn kim loại, trong khi bạn Key của chúng ta thì đang cần thành thục điện lưu, nhất là với những vật di chuyển. Vì vậy đáng thương cho Graham, bất cứ thứ gì vừa rời tay hắn dù có trúng mục tiêu hay không thì cũng bị những dòng điện vô hình của Key làm lệch hướng, nếu Graham mà thắng được thì Key cũng chẳng cần tốn một tháng cùng hơn vạn Maz để làm gì, trực tiếp chuyển sang luyện ma pháp khác cho xong.

Dạo quanh vui chơi một lúc cả ba tiến đến chỗ Fei coi thử. Gian hàng của Fei nằm trong khu vực sân tập của học viên ngay trên dãy phòng học. Nơi đây là một khoảng sân rất rộng với đầy đủ các dụng cụ thử nghiệm ma pháp và đấu khí, tuy nhiên bây giờ đã bị dọn sạch nhường chỗ cho những sạp đồ của học viên.

Đi loanh quanh tìm kím một hồi mới thấy tấm bảng "Văn hóa Đông phương" viết bằng chữ thư pháp khá lạ nằm ở phía trên của khu tập luyện. Chỗ này được dựng thành một căn phòng nhỏ khá bằng những thanh tre và vải khá đơn giản. Phía trong treo rất nhiều đồ dùng, tranh ảnh và tài liệu về văn hóa của đại lục Orientalis.

Về cơ bản nền văn hóa của đại lục Orientalis cũng có nhiều nét tương đồng với châu á, điển hình là các thuyết phật giáo, đạo giáo cùng những chữ tượng hình cổ, v.v... Tuy nhiên cũng có phần khác biệt về lý giải. Khác với người địa cầu phương đông cho nho, đạo, phật là những tôn giáo để tôn thờ, cúng điếu. Người ở đại lục Orientalis lại phân biệt các khái niệm này theo các trường phái tu luyện như tu phật, tu đạo, v.v... Những câu truyền giảng kinh phật hoặc nho thư lại là những khẩu quyết để tu luyện tâm tính, ngộ ra "đạo" cho bản thân, góp phần thúc đẩy tiến cảnh của "tâm", hình thành cho những tu luyện giả này một "đạo tâm" riêng biệt. Những thủ ấn tay thường dùng khi niệm kinh thì lại có những ý nghĩa cũng như sức mạnh nhất định đối với những tu luyện giả có chuyên sâu.

Vấn đề này cũng không chỉ có mỗi văn hóa phương đông mà là toàn bộ nền văn hóa cổ của hai thế giới đều có mối liên hệ nhất định nhưng hầu hết lại có lý giải khác nhau. Trong văn hóa đông phương mà Fei trưng bày có nói về một điểm khác điển hình trong đạo và nho của hai bên chính là ngữ pháp, điển hình là vần và đối. Khi đọc hai bài kinh thư của hai bên mang cùng nội dung thì với những cách gieo vần và đối cũng như các thanh bằng trắc khác nhau người đọc có thể hiểu theo hai tầng nghĩa khác nhau, dẫn đến sự kiên giải cũng khác nhau. Từ đó khi kết hợp với các hình ảnh minh họa thì dần dần hai bên đều có nhận đinh riêng của mình theo nhiều chiều hướng riêng mà có phần khác, có phần lại liên hệ với nhau, tạo nên một mớ rắc rối về việc nghiên cứu cho các nhà sử học hai phía trong việc truy tìm gốc gác của sự giống nhau này.

Fei rất niềm nở giới thiệu cho mọi người những thứ đồ được trưng bày, từ nguồn gốc cho đến hình ảnh rồi thông tin bên lề, ngoài ra cũng còn hai người nữa học cùng lớp với hắn đang thuyết minh cho các khách tham quan khác. Key cũng rất hiếu kì với nền văn hóa kì lạ này, hắn cũng giống nhiều người khác, cũng không nhịn được bắt đầu so sánh và tìm các mối liên hệ giữa hai bên, suy ngẫm một hồi thì càng ngày hắn càng nhức đầu, vấn đề này cũng quá kì ảo, cơ bản là có rất nhiều thứ không thể giải thích được.

Quan sát một hồi thì cũng tới lượt đổi ca cho Fei, cả bọn kéo nhau trở về dãy phòng học, đến lớp của Will để tham quan.

Dãy phòng học lúc này đã khá đông, trước cửa các lớp đều được trang trí bằng băng rôn hoặc vải vóc cùng vài thứ linh tinh, chưa kể đội ngũ mời chào cực kì chuyên nghiệp, nhóm của Key vừa vào tới là đã có hai ba người xấn lại lôi kéo đông một cái tây một cái kèm theo những lời quảng cáo hết sức hấp dẫn. Phải đến vài phút từ chối giùng giằng nhóm bạn của chúng ta mới tới được lớp của Will an toàn.

Tên Will có vẻ rất phát đạt, trước cửa là một hàng dài khoảng vài chục người đang xếp hàng chờ vào, tuy nhiên đa số lại là nam nhân.

Tới đây Key nhận thấy có gì đó không ổn, càng tiến tới gần cảm giác này càng mãnh liệt, Hắn thì thào bất an:

-Cà phê, tên Will đề xuất, khách hàng lại toàn là nam nhân như vậy, đừng nói là ...

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, tim đập chân run, lúc này Will cũng vừa bước ra, thấy bọn hắn đã kéo vào trước, bất chấp những tiếng phản đối từ những người xếp hàng. Will hôm nay mặc trang phục bồi bàn đen trắng có vẻ rất lịch thiệp, vừa kéo nhóm bạn vào vừa nói:

-Chờ các cậu mãi, tôi có để dành lại một bàn trống đấy, nhanh lên. Tuy nhiên một nụ cười mỉm trên môi lại làm Key không muốn nghĩ tới thứ mình sắp thấy.

Ở bên trong đã sắp đầy bàn ghế, được trang trí với tông màu sáng chủ đạo tạo cảm giác hài hòa, trong này cũng có rất đông khách, tuy nhiên nhìn những bạn học của Will trong trang phục hầu bàn Key gần như té xỉu, hắn nở một nụ cười méo mó.

Váy đen liền thân ngắn hơn gối, bao tay trắng, tạp đề trắng, tên Will quả nhiên cũng chỉ nghĩ được những thứ như vầy mà thôi. Cái này chính là cà phê hầu gái a, Key chỉ hận tại sao bản thân không nghĩ tới sớm hơn, tên Will này làm sao làm ra được cái gì đàng hoàng cơ chứ. Ngược lại hai tên Graham và Fei thì mắt lại sáng lên, có vẻ lại nhớ tới những kỉ niệm hay ho lần đi thăm thủ đô mấy tháng trước rồi, dĩ nhiên Key cũng không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian đó, những lần khảo nhiệm lúc đi tắm kinh hoàng.

-Vanes, ra tiếp những người bạn của chúng ta nào. Will la lên.

Key bám víu vào cái hy vọng cuối cùng là Vanes sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái suy nghĩ lệch lạc của Will, nhưng đáng tiếc điều này là không thể. Chỉ thấy Vanes trong trang phục hầu gái bước ra mỉm cười với bọn Key. Key cảm thấy đất trời như rung chuyển, vì trên đầu Vanes là, là một cái tai mèo a, cô nàng này không ngờ còn dữ dội hơn cả Will nữa. Vanes trịnh trọng bước tới trước mặt họ, đưa hai tay vén cái váy vốn dĩ không quá dài lên, cuối mình chào:

-Chào mừng trở về nhà, chủ nhân. Nyaa. Kèm theo là một cái đánh mắt cùng nụ cười chết người.

Thượng đế a, lại còn cả "nyaa" nữa sao, đây có phải là sự khảo nghiệm con tim yếu ớt của người thiếu niên mới lớn Key. Key còn nghe Vanes nói loáng thoáng:

-Hihi, không phải cậu nói là thiếu neko mimi sao, như vầy đã được chưa.

"Nàng dĩ nhiên nghe được, nàng dĩ nhiên hiểu được, nàng dĩ nhiên ... làm được" Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Key lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK