• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tách tách.

Từng mảnh vụn cây bị đốt cháy vang lên những âm thanh hiếm hoi trong màn đêm, hai người vừa nãy còn đánh nhau sống chết hiện đang ngồi hai phía của đám lửa, cả hai chưa nói với nhau câu nào, vẫn chìm vào những suy tưởng của riêng mình.

Key hơi bồn chồn nhìn về hướng chiến đấu của hai bên, do lúc đấu súng với cô gái hắn quá tập trung mà không để ý đến những âm thanh khác, bây giờ mới nhận ra là mọi âm thanh đã không còn.

-Vậy là sao? Đã có một phía chiến thắng ư, hay là cả hai đều rút lui, mấy người bọn họ ra sao rồi. Hắn không ngừng lo lắng, tuy gương mặt vẫn không có biểu hiện gì.

-Lúc nãy khi anh vừa tiến vào rừng em đã ra hiệu lệnh rút lui rồi, bạn của anh hẳn là không có vấn đề gì đâu, đừng để những lo lắng khác xen vào cuộc họp mặt của chúng ta chứ. Cô gái bắn tỉa quăng thêm một khúc củi vào, cười nói.

Key lúc này mới quay mặt lại đối diện với cô, trong mắt hắn ngập tràn những cảm xúc khó hiểu.

Từng dòng kí ức lại ùa về ...

-Thật tội nghiệp, cháy lớn như thế, tất cả tài sản coi như xong hết rồi.

-Chỉ tội đứa bé gái, chỉ có một mình, họ hàng nó là ai, có người nào biết không?

-Như vầy chắc phải cho nó vào cô nhi viện rồi, hy vọng có ai đó tốt bụng nhận nuôi đứa bé.

Tiếng mọi người bàn tán không ngừng vang lên, trung tâm của mọi cặp mắt chính là một căn nhà đổ nát sau một vụ cháy lớn, nguyên nhân chưa điều tra rõ, ở giữa đống hoang tàn có một bé gái đang đứng, có vẻ chỉ khoảng hơn mười tuổi. Cô bé là một người châu á điển hình, không mặt tuy bị phủ lên một nét tang thương nhưng vẫn nhìn ra những nét dễ thương của một đứa bé gái. Nó cứ đứng đó, nhìn xung quanh rồi lại đi lòng vòng, quả thật rất tội nghiệp.

Ở bên kia đường, hai người đang tìm khách sạn nghỉ ngơi, một người đàn ông trung niên cùng một cậu bé châu á, cả hai cũng bị thu hút với những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, người đàn ông lắc đầu, khẽ thở dài rồi bảo:

-Đi thôi, chúng ta phải tìm chỗ ngủ nữa, trời sắp tối rồi, cũng tại cậu cứ đòi đi tham quan thế giới mãi đấy, hại ta phải tất bật đi tới đi lui.

Cậu bé không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước theo người đàn ông, tuy nhiên khi ánh mắt của cậu lướt qua ánh mắt của cô bé trong đống hoang tàn, ngoài sự buồn đau và tang thương, cậu còn thấy trong đó một nỗi mê man, giống như chính cậu lúc trước. Vào lúc đó, trong đầu cậu bật ra suy nghĩ:

-Có lẽ mình và cô ta, giống nhau ở một khía cạnh nào đó chăng?

...

-Tôi đi ra ngoài chút. Cậu bé sau khi ăn tối xong liền nói.

-Đi đâu tối thế này, còn cầm theo mấy ổ bánh mì làm gì. Người đàn ông hỏi, trong mắt mơ hồ có ý cười.

-Trên đường đói có cái lót bụng. Cậu bé bỏ lại một cậu, khoác chiếc áo vào rồi bước ra khỏi phòng.

-Thằng nhóc này, không bao giờ chịu thật lòng cả. Người đàn ông lẩm bẩm, sau đó cũng khoác áo đi ra ngoài.

Nhớ lại đường đi lúc chiều, cậu bé quay lại chỗ ngôi nhà đổ nát, lúc này đang được phủ lên một sự tĩnh lặng đáng sợ, tuy nhiên dựa vào ánh đèn đường cũng như những bóng đèn sáng trưng ở các căn nhà bên cạnh, cậu vẫn có thể thấy rõ một cô bé đang co chân trong một góc, ánh mắt mông lung nhìn lên trời. Cậu do dự một chút rồi bước vào trong, lách qua những mảnh đổ nát tiến tới chỗ cô bé, đưa vài ổ bánh mì ra trước mặt cô. Cô bé kia thấy vậy khẽ liếc mắt, tiếp nhận ổ bánh mì rồi ăn sạch, cũng không nói tiếng cám ơn nào.

Cậu bé chỉ lẳng lặng nhìn cô ăn, sau khi cô ăn hết, cậu lại đặt bịch bánh mì xuống cạnh cô, rồi quay người bước đi. Cô bé khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cậu, trong mắt có chút gì đó mất mác. Khi cô ăn hết những ổ bánh mì thịt chẳng thơm ngon gì mấy, sự yên lặng lại bao trùm, cô lại quay về với nỗi cô đơn. Đúng lúc này một chai nước suối hiện ra trước mặt cô, cậu bé kia đã quay lại. Khi cô cầm chai nước, nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng như màn đêm của cậu, những giọt nước mắt tưởng như đã cạn khô lại dâng trào. Cậu bé nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cô gái, ngước mặt lên ngắm sao. Những lần trước cô bé khóc vì quá đau thương, nhưng lần này, khi khóc, khóe môi cô hơi khẽ cong lên, dù không ai có thể nhận ra.

Bên kia đường, người đàn ông mỉm cười, rồi quay người bước về khách sạn.

Đêm đó là một đêm rất dài, nhưng tuyệt nhiên ở căn nhà đổ nát ngoài tiếng khóc nức nở ra thì không còn bất kì tiếng động gì khác, kể cả tiếng nói chuyện.

...

-Này cô bé à, đi theo hai người lang thang bọn ta làm gì, chắc vài ngày nữa là trại mồ côi sẽ cử người đến thôi. Người đàn ông nhìn cô bé nói.

Cậu bé đi cạnh người đàn ông không nói gì, cô bé cũng chỉ lắc đầu rồi tiến lại gần hai người họ. Người đàn ông nhìn sang cậu bé, chỉ để thấy cậu đang quay mặt đi, như muốn nói "ông muốn làm sao thì làm". Lắc đầu, ông cười khổ, rồi hỏi:

-Cháu muốn đi theo bọn ta sao?

Cô bé gật đầu. Người đàn ông bật cười, nhủ thầm:

-Trẻ con bây giờ sao dễ đi theo người lạ quá nhỉ? Rồi ông cuối xuống, cười nói:

-Ta lên là Clock, Clock Walker, còn cậu bé kia là Key, còn cháu tên là gì?

Lần đầu tiên từ khi gặp mặt, cô bé mở miệng, giọng nói cực kì trong trẻo:

-Lê Lam Anh.

Mặt trời sáng hôm đó, đối với ba người họ dường như ấm áp hơn một chút.

-Dạo này anh ra sao rồi? Tiếng gọi của cô gái kéo Key khỏi những dòng hồi tưởng. Hắn mỉm cười, nói:

-Vừa bị cô em gái của mình đánh cho suýt chết. Còn em thì sao Lam Anh, có vẻ rất uy phong đấy nhỉ, tùy tiện ban bố vài đạo mệnh lệnh liền có người xông lên chịu chết.

Lam Anh nghe trong câu cuối của Key mơ hồ có một chút ý tứ trách móc, cô chỉ khẽ cười, rồi đáp:

-Có nhiều chuyện xảy ra lắm. Từ khi cha mất tích, em nhận thấy hai chúng ta đều có đam mê khác nhau, dù anh rất có khiếu về súng đạn cũng như mưu lược như cha đã nói, nhưng anh lại không hề hứng thú với chúng, trừ những lúc đối luyện với em, còn lại anh đều chú tâm nghiên cứu ma pháp, em thì ngược lại. Em biết nếu hai chúng ta lại sống chung thì chỉ kiềm hãm lẫn nhau mà thôi, vì vậy em đã yên lặng ra đi. Bây giờ không phải rất tốt sao, anh hiện đã vào được học viên Minith, một trong tám học viện nổi tiếng nhất của Terra Magica, còn em cũng theo đuổi ước mơ của mình.

-Hừ, theo đuổi ước mơ, là đánh đánh giết giết thế này sao, còn đánh sang tận Terra Magica, xem ra em hiện tại đã rất giỏi rồi đấy? Ý trách cứ trong giọng nói của Key ngày càng nặng.

-Như em đã nói, có nhiều chuyện xảy ra lắm, em sang Thụy Sĩ, gia nhập đoàn đánh thuê Cáo Lửa, lúc đầu bọn em chủ yếu chỉ đánh thuê ở khu vực Tam giác vàng và Indonesia mà thôi, ít khi hoạt động ngoài khối SEA lắm. Nhưng sau này khi em chứng tỏ được thực lực của mình, mọi người đã đề cử em lên làm thủ lĩnh khi thủ lĩnh cũ không may qua đời, sau đó vài tháng bỗng dưng có một vị khách bí ẩn đến đặt hàng cho bọn em sang Terra Magica hành động, vốn dĩ đoàn đánh thuê bọn em chỉ có vài ngàn người thì cũng không mạo hiểm nhận nhiệm vụ như vậy, nhưng khách hàng lại đưa ra những điều kiện cực kỳ hấp dẫn, còn cung cấp đủ thứ vũ khí hiện đại, vì vậy, vì vậy ...

-Vì vậy sau khi em phân tích lợi hại, so sánh tương quan lực lượng, cùng với tâm lý muốn đem những thứ đã học từ cha ra phát huy, nên đã đồng ý hợp đồng, chạy sang một nơi xa lạ gây sự, là như vậy phải không? Key tiếp lời, sắc mặt hắn đã lạnh lại.

-Hihi. Lam Anh chỉ cười gượng.

-Em có biết mình vừa nhận một hợp đồng nguy hiểm đến thế nào không, để anh đoán nhé, nó chắc chắn có liên quan đến vụ lộn xộn ở Biscella mấy tháng trước đúng không, hơn nữa có lẽ là bọn em đã trực tiếp can thiệp vào trận đó. Em nghĩ Terra Magica là nơi nào, muốn đến là đến muốn đi là đi sao, em không biết nơi này có bao nhiêu sức mạnh đâu. Trận lần trước chỉ có hai sư đoàn, không có ma pháp sư hay võ sĩ cao cấp ra mặt nên em mới chiến thắng như vậy. Để anh nói cho em biết, ở ngoài kia có một học viên của trường anh, chỉ cần cậu ta sử dụng một lần ma pháp cao cấp Bão tuyết đủ để làm rối loạn toàn bộ đội hình của em rồi. Em, em quá chủ quan rồi.

Nói đến lúc cuối cùng, Key có vẻ không biết dùng từ như thế nào, chỉ nói ra một câu như vậy, sau đó thở dài một hơi. Lam Anh tuy bị trách mắng nhưng không hề hoảng sợ hay lo lắng, ngược lại trong mắt cô còn có một tia vui mừng, cô nói:

-Ít khi nào em thấy anh nói nhiều như vậy đấy, đang lo lắng cho em sao, chuyện này rất hiếm thấy đó nha, hihi.

-Lúc này mà em còn giỡn được, em có biết ...

Lam Anh đưa tay ra cắt ngang lời Key, cô bình thản nói:

-Em biết chứ, những thứ em học từ cha còn nhiều hơn anh, dù sao anh cũng chỉ chú tâm vào ma pháp mà thôi, những thứ anh phân tích ra được em cũng đã nghĩ tới, nhưng em vẫn quyết định nhận hợp đồng tức là đã có nắm chắc rồi, anh tin em được không, em sẽ không sao đâu mà.

-Nếu bây giờ anh bắt em trở về địa cầu thì em cũng sẽ không chịu đi đúng không? Sau một hồi im lặng, Key nói.

Lam Anh gật đầu, Key cười khổ, nói tiếp:

-Sau khi cha mất tích, anh làm theo lời của ông, nói với mọi người là ông đã chết, Thùy Nhi khóc lóc một phen, sau đó cũng theo đuổi ước mơ ca hát của mình, Josh bọn họ cũng vậy, em và anh cũng thế. Nhưng em phải biết anh cũng chỉ còn mỗi em là người thân của mình mà thôi.

-Em biết chứ, vì vậy em sẽ không chết được đâu, anh có thể yên tâm, đây là lời hứa của em, một thành viên trong gia đình của Clock Walker, và người nhà Walker chưa bao giờ thất hứa.

Sau khi Lam Anh nói xong, cả hai lại chìm vào yên lặng, những tưởng sự yên lặng này sẽ kéo dài mãi mãi thì bộ đàm của cô lại hơi có tiếng rè rè, cô nhìn Key, nói:

-Tới lúc em phải quay về điểm hội quân rồi, được gặp anh ở chỗ này coi như là một phần quà bất ngờ trong chuyến đi lần này, vậy nhé.

Key đứng lên, miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không cất lời được, chỉ nói:

-Giữ gìn sức khỏe.

-Anh cũng vậy.

Nói xong Lam Anh nhìn Key một chút, rồi quay người bước đi, nhưng được giữa chừng thì bật lên một câu:

-Lúc đó cũng là một đem yên lặng như thế này nhỉ. Sau đó cô phóng vào những bụi cây rồi biến mất, để lại âm thanh xào xạc ngày càng xa dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK