"Chào anh Key,
Em Nhi đây, dạo này anh thế nào rồi? Em thì vẫn tốt, mà chắc anh cũng thấy em nhiều rồi nhỉ? Người ta là người nổi tiếng đó, hihi...
Lại nói, em dạo này đôi lúc cũng rất chán a. Sau khi anh đi sang Terra Magica thì mọi người ai cũng theo đuổi ước mơ của mình, em cũng vậy. ..
Anh bây giờ chắc đang trầm luân trong mớ kiến thức ma pháp phải không, như lúc trước ấy...
Những người bạn mới của em trong đoàn cũng rất tốt, nhất là chị quản lý, anh cũng nên cởi mở một chút đi, không thì không có cô gái nào thích đâu, hihi...
...
Cách đây mấy tháng em cùng Josh và những người bạn cũ có gặp gỡ ôn lại chuyện cũ một chút, bây giờ ai cũng lớn cả rồi, anh mà gặp đảm bảo không nhận ra đâu. Chỉ tiếc là em của anh không có đến, sau khi chú Clock mất và anh đi, cô ta cũng biến mất luôn, em không còn liên lạc được nữa.
...
Em định sau khi học xong cao trung sẽ làm một tour lưu diễn qua bên đó đấy, lúc đấy anh phải đến xem đó, tránh mặt thì biết tay em. Nhân tiện địa chỉ mail của em nè, ghi vào đi có gì còn liên lạc, chứ anh mà gửi lại thì lên thẳng mặt trăng luôn đó, hihi:
Vậy nhé, nhớ gửi mail lại đó, trong bao thư có CD album mới nhất của em sắp phát hành đó, anh coi như là một trong số ít người được nghe nó đầu tiên rồi, ráng thưởng thức nhé.
Liễu Thùy Nhi.
(Kí tên)
Thân."
Gấp lá thư lại, Key ngã người ra giường nhìn lên trần nhà. Vài kỉ niệm lúc xưa lại ùa vào đầu hắn, cảnh đám trẻ bọn họ chơi đùa, cảnh hắn đàn piano còn Thùy Nhi thì hát, cảnh tranh giành đồ ăn, ... Còn cả hình ảnh cha nuôi hắn, cùng với đứa em gái quậy phá kia nữa.
-Bây giờ thì mỗi người một ngã rồi, thật sự muốn gặp lại họ a.
Thở dài một cái, Key bật dậy tiến tới bàn làm việc gửi hồi âm cho Thùy Nhi.
"Chào cô nhóc.
...
..
.
Cho anh gửi lời thăm mọi người, nếu có tin tức về em của anh thì báo anh biết nhé.
Key.
(Kí tên)
Thân."
Nghĩ ngợi một lúc, Key scan tấm hình chụp hôm đi tham quan Mazca lên rồi đính kèm vào thư, sau đó gửi đi.
Key lại ra sân tiếp tục tập luyện Điện Lưu, vài ngày nay tiến bộ của hắn rất rõ rệt. Không cần quả cầu tích điện hắn đã có thể khống chế gần hai trăm dòng điện với xác suất thành công hơn năm mươi phần trăm, một điều rất khó xảy ra trước đây.
Nhìn cái lon trước mặt lung lay sắp ngã trước vài cơn gió đông. Key nhanh chóng thi triển ma pháp.
Chỉ thấy bụp một tiếng, cả cái lon bị méo đi từ mọi hướng.
Key vẫn tiếp tục, lần này thì cái lon bị móp đi ở bên phải, giống như bị một cái gì tông vào vậy, nó bật lên và bay đi. Key phất tay một cái, từ giữa hư không xuất hiện một tia sét vàng chói mắt đánh thẳng vào cái lon, sau đó thì không còn vật gì bay trên trời cả.
Key thở ra một cái, vừa rồi là một trong số các cách sử dụng Điện Lưu mà hắn nghĩ ra. Chính là sử dụng yếu tố tê liệt của nó đề trì trễ hoạt động của đối thủ. Sau đó tập hợp các dòng điện với số lượng và mật độ cao để nó hình thành một tia sét đánh lên kẻ thù.
Cách này cũng khá đơn giản và dễ sử dụng, ưu điểm của nó là tính bất ngờ và thi triển nhanh. Trong khi đó khuyết điểm chính là quá yếu, sức mạnh của tia sét kia cũng chỉ ngang với những tia sét thông thường mà thôi, không được như Bách lôi trùng sát, thậm chí còn thua Thập lôi oanh kích một chút.
Nhưng đây cũng chỉ là bước khởi đầu mà thôi, rồi từ từ hệ thống này sẽ được hoàn thiện, Key tin chắc như vậy. Cái này chỉ là một thử nghiệm của hắn thôi, thử nghiệm tính khả thi của việc kết hợp các dòng điện thành một tia sét lớn, sau đó chính là ngược lại, phân giải một chùm sét thành các dòng điện nhỏ hơn. Dĩ nhiên việc này cũng cần rất nhiều thời gian nghiên cứu và thực nghiệm mới được.
Tập thêm nhiều lần nữa, Key viết vài dòng vào sổ tay, sau đó nhìn đồng hồ một cái rồi vào tắm, chiều nay hắn có hẹn vào tập thử buổi đầu tiên, đến trễ thì cũng hơi kì.
Tắm xong, Key khoác áo vào rồi ra ngoài.
Trời lúc này đã trắng xóa, không khí lạnh lan tràn khắp mọi nơi, người ra đường cũng ít hơn, đa số đều rúc ở xó nào đó ấm áp rồi. Học viện vì thế cũng tĩnh lặng đi rất nhiều, Key nhìn quanh, hít một hơi thu hết cái khí lạnh này vào tâm phế rồi rùng mình một cái, trùm mũ lên đầu bước nhanh tới phòng học.
Khi Key tới nơi chỗ này cũng khá đông người rồi, cả những người không có trong đoàn kịch cũng tới xem góp vui nữa. Thấy hắn, Ashley bảo:
-A, cậu đây rồi, diễn viên cũng đầy đủ rồi, bắt đầu tập thôi.
Trang phục vẫn chưa chuẩn bị xong, vì vậy cả bọn mặc đồ thường tập luôn. Romeo là Graham, còn Juliet thì là cô nàng lớp trưởng Ashley.
Buổi tập đầu tiên quả thật "thành công rực rỡ".
Key bước tới chỗ để piano, nhìn mọi người đã sẵn sàng, hắn bắt đầu chơi.
Từng nốt nhạc trong trẻo vui tươi vang lên, không khí một buổi sớm đẹp đẽ dần hiện lên, sau đó Graham -romeo cũng bước ra và tình cờ bắt gặp Ashley-Juliet. Tông nhạc chuyển sang không khí lãng mạng, từng nốt kéo dài ra, có vài khoảng ngắt như sư thảng thốt của một "tình yêu sét đánh". Graham cũng thể hiện một vẻ đầy lãng tử.
Phải nói quả thật tên Graham này diễn xuất rất thật, nhưng là hơi bị quá thật. Hắn vuốt tóc một cái, búng tay chỉ vào Ashley, nói:
-Này cô bé, đại gia ta nhìn cô rất vừa mắt. Cô thì sao, chịu theo ta đi không? Ok thì cả hai cùng đi tìm bến bờ hạnh phúc.
Nói xong hắn còn đánh mắt một cái, mặc cho Ashley trố mắt ra nhìn hắn.
Một khoảng im lặng ngắn, sau đó anh chàng đạo diễn không ngần ngại gõ đầu Graham một cái, nói:
-Này, cậu làm trò hề gì vậy?
-Thì cua gái, không phải Romeo lúc gặp Juliet cần phải cua cô ta sao? Graham trả lời, giọng nói đầy vẻ "đúng là vậy mà".
-Cua càng cái đầu cậu, có đọc kịch bản không vậy?
-Kịch bản gì cơ, làm gì có?
-Tờ giấy hôm qua tôi đưa cậu đấy còn gì mà không có.
Graham suy nghĩ một lúc, sau đó "a" một cái, dùng giọng cực kì đĩnh đạc nói:
-Trong máy giặt rồi.
Đạo diễn:
-....
Sau một loạt cái cốc, Graham ôm đầu đau đớn nhận một tờ kịch bản mới, liếc sơ qua một lúc rồi bắt đầu lại. Key cũng đành đánh lại bản nhạc nền. Graham lại một lần nữa "tình cờ" bắt gặp Ashley, nói:
-Chào bây bì, em là con nhà ai mà dễ thương như vậy, có thể cho anh tên tuổi, số điện thoại, địa chỉ, .... được không? Của anh là [email protected] nếu được chúng ta hẹn một bữa cà phê thân mật đi, sau đó thì nhà hàng, rồi nhà nghỉ, rồi ...
Chưa nói hết Graham đã bị đạo diễn cốc thêm một cái đau điếng. Anh chàng đạo diễn hít liền mấy hơi mới lấy lại bình tĩnh, đưa kịch bản ra cho Graham đọc lại một lần nữa.
Graham lúc này mới cười hề hề, nghiêm túc lại một chút. Đáng tiếc càng đọc vẻ mặt hắn càng nhăn lại, đầy vẻ cổ quái. Cuối cùng Graham run run đặt kịch bản xuống, hỏi:
-Thật sự phải nói như trong đó sao.
-Đúng vậy. Đạo diễn gật đầu.
-Thật sự?
-Thật sự.
-Nhưng nó, nó, nó quá sến a, tôi không nói được.
-Sến cũng phải nói.
-Nó sến chảy nước thật mà, nói như tôi hồi nãy là được rồi.
-Đây là kịch lãng mạng, không chảy nước không lẽ chảy ke à, nói đi.
-Nhưng ....
Chưa nói hết thì Graham đã bắt gặp ánh mắt "trìu mến" của mọi người, gần như là phản xạ tự nhiên, hắn ôm đầu lại, nói:
-Nói, nói mà.
Key lại đàn, lần này bao nhiêu hứng thú của hắn cũng tiêu tan hơn nửa. Graham thất tha thất thểu bước tới chỗ Juliet, không còn vẻ lãng tử khi nãy nữa, hắn nói:
-Hỡi cô nàng xinh đẹp, nàng còn đẹp hơn, hơn, hơn ...
-Cắt, cậu làm gì mà lắp bắp vậy, kêu cậu khen người ta chứ có kêu cậu mượn tiền đâu mà run vậy, lại đi.
-Hỡi cô nàng xinh đẹp, nàng còn đẹp hơn thiên nga khoe sắc dưới ánh trăng huyền ảo kia nữa. Graham vừa nói vừa run run, cảm tưởng như muốn khóc.
Ngược lại Ashley thì rất tự nhiên, cô nàng đọc chính xác như kịch bản, diễn xuất cũng rất khá, hoàn toàn ngược lại với tên Romeo lưu manh kia.
Một lúc sau.
-Tạm ổn, Graham về tập lại đoạn vừa rồi nhé, giờ qua đoạn tỏ tình, cậu cứ hát bài nào lãng mạn là được, không thì thơ ca cũng chấp nhận.
Graham nghĩ ngợi một lúc, gật đầu. Chuyển cảnh qua cảnh tỏ tình. Cảnh này Key cũng không cần làm gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng đệm vài nốt vào là được, chỉ trông chờ vào diễn xuất của Graham thôi. Tên này hắng giọng một cái, hát:
-Hey, yâu! Yầu yâu yâu! Check it out, babe! Con tim ngất ngây này, đó chính là tình yêu, đôi mắt em thơ ngây, tâm hồn anh xao xuyến, tim anh ...
-Bốp. Một chiếc dép bay thẳng vào đầu Graham, giọng đạo diễn không còn bình tĩnh được nữa, hắn chửi thẳng vào mặt Graham:
-Cậu @#$% nói cái @#$% gì vậy, làm hỏng @#$% nó vở kịch mất, thật là @#$% mà ...
Nếu không có hai người chạy lên ôm đạo diễn lại thì chắc Graham hôm nay khó sống mà ra khỏi chỗ này rồi. Nhìn anh chàng đạo diễn tội nghiệp bị kéo ra xa, tiếng chửi vẫn còn vọng lại, Graham hỏi đầy ngây thơ:
-Sao vậy? Vừa rồi không được sao.
Mọi người đều bụm mặt lắc đầu, còn có tiếng cười khúc khích nữa. Key nghĩ thầm:
-Quả thật là "thành công rực rỡ". Shakespear lão gia a, ngài cũng không nên hiện về ám hắn a, Graham cũng chỉ là hơi sáng tạo mà thôi.
Nhờ đạo diễn đi xa, buổi tập đầu tiên cũng kết thúc, đúng là một buổi tập đáng nhớ.