Đó là vào ban đêm trên một ngọn núi tuyết.
Gió rít từng tiếng ghê rợn sẵn sàng thổi bay bất cứ kẻ nào bất cẩn. Từng bông tuyết bị cuốn đi rồi xoáy lại, cả thế giới chỉ có một màu trắng.
Trong một động nhỏ lưng chừng sườn núi, có ánh đèn sáng rọi ra.
-Này, cuối cùng thì cậu muốn gì đây? Hết đi rừng bây giờ lại leo núi, mà còn là núi tuyết nữa chứ?
-Tham quan thế giới.
Trong hang là một người đàn ông trung niên và một cậu bé tóc đen. Cả hai đều mặc đồ chuyên dùng đi trong núi tuyết, giữ ấm rất tốt.
-Dẹp cái tham quan đó đi, khi trước cậu bảo muốn học ma pháp, ta tìm vài người bạn già lại kiểm tra. Sau khi cậu học vài tháng đạt được cấp một lại nổi hứng đi leo núi tuyết à?
Cậu bé liếc nhìn người đàn ông, không trả lời, chỉ lấy từ trong ba lô ra một chai nước giữ nhiệt uống một ngụm. Người đàn ông thấy vậy cũng lắc đầu, hỏi:
-Được rồi, ít nhất cậu cũng phải nói cậu muốn lên đây để làm gì chứ? Đừng nói tham quan thế giới nữa, ta nghe nhàm lắm rồi.
-Ngắm cảnh.
-Cảnh gì?
-Cảnh trên cao, ông không nghĩ đứng trên cao nhìn xuống dưới rất thú vị sao?
-Thú vị? Ừ thì cũng được, nhưng tại sao lại là núi tuyết cơ chứ, bây giờ cũng đâu phải mùa hè?
-Bởi vì nó yên tĩnh. Một thế giới trắng với những cơn gió tuyết yên tĩnh không đẹp sao?
-Đẹp? Ta chỉ thấy lạnh thôi. Người đàn ông lầm bầm.
Cậu bé lúc này nhìn ra cửa hang, bên ngoài là một mảng đen trắng cũng những tiếng gió.
Lắc đầu, tỉnh táo lại một tí, Key vươn vai đứng dậy chuẩn bị vào nhà tắm.
Hắn cởi áo ra, chuẩn bị cởi luôn quần. Vừa định tuột ra thì chợt Key cảm thấy không đúng.
Hắn quay qua quay lại một hồi, chợt để ý tới góc phòng.
Không nhìn tới thì đỡ, vừa nhìn xong mắt hắn trừng to, cả người cứng đờ.
Gặp quỷ, mẹ nó đúng là gặp quỷ.
Trong góc là một cô hầu gái tóc vàng khá xinh, hai tay đặt trước bụng, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt có phần kì lạ.
Key nhìn cô gái, cô nàng cũng liếc hắn vài cái, cứ thế cả hai nhìn nhau.
Hai người tạo cho căn phòng một bầu không khí quỷ dị.
Quả thật cả đời hiếm thấy a.
Một cô hầu gái xinh xắn đỏ mặt, mắt liếc sang chỗ khác, nhưng đôi khi cũng nhìn lại một chút.
Một chàng trai mới lớn tóc đen, mắt mở to, hai tay đặt ngay lưng quần chuẩn bị cởi ra.
Cả hai cứ giữ nguyên như thế một lúc, quả thật là một cảnh tượng hết sức độc đáo. Một khoảng ngắn sau, Key lắp bắp:
-Cô, cô, cô sao lại ở đây?
-Là, là , là chủ nhân kêu em đến đây chờ ngài thức dậy sẵn tiện giúp đỡ ngài chuẩn bị bữa sáng.
-À ờ, là vậy sao?
Vẫn không ai nhận ra tình huống lúc này quái dị thế nào, hoặc nhận ra mà vẫn còn chưa thích ứng được.
Lại một khoảng lặng, một giây, hai giây, ba giây.
Chính xác như thao diễn, cả hai lúc này cùng hành động. Key bằng một tốc độ cực nhanh kéo quần lên, với lấy bộ đồ chạy ngay vào nhà tắm đóng cửa lại, cô gái kia cúi mặt xuống chín mươi độ xoay một cái thẳng ra sau.
Rầm, cánh cửa sập lại nặng nề.
Dựa lưng vào cửa, ánh mắt Key hơi tán loạn, bảy năm sống đây có thể nói là lần hắn hoảng loạn nhất.
Xả nước, ngâm mình vào bồn, hắn dần bình tĩnh lại một chút, xem chuyện vừa rồi như một lần ngoài ý muốn.
Tình huống vừa rồi thật sự mẹ nó quá nguy hiểm, bạn học Key của chúng ta dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi ngây thơ trong sáng a, bỗng nhiên một buổi sáng thức dậy lại mém lộ hàng trước mặt một cô nàng xa lạ, chỉ nghĩ đã thấy hiểm rồi.
Một tiếng gõ cửa làm Key giật bắn mình. Giọng nói cô hầu cái truyền vào, rất trong, nội dung thì không khác gì một lời khiêu khích:
-Ngài có cần em vào kỳ lưng không ạ?
-Không cần đâu. Gần như là một phản xạ, Key lập tức trả lời, có trời mới biết cô nam quả nữ ở trong phòng tắm sẽ xảy ra chuyện gì, phần dưới của hắn cũng không chịu yên phận rồi.
-Em nghe nói con trai thích được con gái kì lưng lắm mà? Giọng cô nàng vẫn dội vào mang một ý tứ vi diệu nhưng có lẽ chính cô gái cũng không quá rõ.
Cô nàng này tính đùa chết ta sao a. Key nghĩ thầm.
Key đã có chút thanh tỉnh, ngay lập tức hắn nghĩ tới một người, hỏi ngay:
-Cô nghe từ ai vậy?
-Chủ nhân.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia đáng yêu kia. Key lúc này thật sự rất muốn lôi tên Will chết tiệt kia ra chửi mười vạn tám ngàn lần, hắn cơ hồ muốn hộc máu tới nơi.
Tình huống bây giờ phải nói là còn nguy hiểm hơn khi nãy.
Một chàng trai trần truồng trong bồn tắm, tiếng chim hót vang lên đâu đó.
Một cô gái đứng ngay vách cửa cứ nằng nặc đòi vào. Đủ thứ câu nói chết người cứ vang vọng, mà tác giả chính là tiểu thiếu gia William của chúng ta.
-Ngài có cần em gội đầu không?
-Ngài có cần em quấn khăn dùm không?
....
Key chỉ có một ước vọng nhỏ nhoi chính là cô nàng kia tốt nhất đừng khiêu khích hắn thêm nữa. Nhiều lần hắn đã xém nghe theo tiếng chim vẫy gọi rồi.
Hô hấp của hắn ngày càng gấp gáp, Key dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mau chóng tắm rửa cho xong, tránh cho hiện tượng ti ti(*) xông lên não xảy ra.
Khi hắn tắm xong, chuẩn bị mặc đồ, tính thở phào nhẹ nhõm.
Cạch, một tiếng mở cửa khiến tim Key ngừng đập.
-Sao ngài không trả lời, có chuyện gì sao? Em vào nhé?
Thượng đế a.
Không kịp từ chối thì hắn đã thấy mũi chân cô nàng bước vào. Hắn quơ ngay lấy cái khăn tắm to tướng quấn vội vào người.
Tắt nước, quấn khăn, mắt thì chăm chú vào bàn chân cô gái. Key nghĩ đầu hắn cũng sắp nổ tới nơi.
Cô hầu gái lúc này cũng bước vào trong phòng tắm.
May mắn ông trời còn thương hắn, khi cô nàng kia vào tới thì chiếc khăn cũng vừa kịp che người hắn lại.
Hai người lại nhìn nhau. Cô hầu gái khi nãy còn đòi vào thì bây giờ mặt đỏ như gấc, không dám nhìn vào Key, còn anh chàng Key thì cũng chả đỡ hơn, hắn hết liếc ngang thì liếc dọc, tim đập thình thịch, nhiệt độ bỗng chốc tăng cao.
-Cô, cô có thể ra ngoài không? Tôi thay đồ xong sẽ ra. Cố gắng hết sức, Key rặn ra một câu.
-Vâng. Rất may cô nàng cũng không còn dám làm gì nữa, nhu thuận bước ra ngoài.
Key vừa thay đồ vừa lẩm bẩm:
-Leo núi tuyết cũng không nguy hiểm như lần vừa rồi được.
Bảy năm sinh sống đây coi như là lần Key căng thẳng nhất. Hắn tự nhủ sau này phải cẩn thận với bất cứ thứ gì dính dáng tới tên Will kia, nhất là con gái.
Ra ngoài phòng tắm Key cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô nàng kia hiện tại đã ngồi trên bàn ăn, bày sẵn đồ ăn và một cốc sữa. Mặt cô cúi xuống có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Key đi tới bàn ngồi xuống, tiếng động làm cô gái giật bắn người.
-A, là ngài, đồ, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn rồi. Cô nói.
-À cám ơn. Key đáp rồi bắt đầu ăn.
Cô nàng vẫn cứ nhìn Key chằm chằm. Cảm giác hơi mất tự nhiên, hắn đành mở lời:
-Cô tên gì vậy?
-Em? Em là Helen.
Hai người cũng trò chuyện một lúc, không khí cũng không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa.
Key có dịp đánh giá cô nàng này. Phải công nhận tên Will này rất "lợi hại", mỗi một người hầu không ai không phải người đẹp. Helen này thì mang một nét dễ thương và trẻ trung với mái tóc vàng ngang vai, tóc hơi xéo có phần ngố ngố. Mắt to cùng khuôn mặt hơi hồng rất có sức sát thương. Còn cả một lúm đồng tiền khi cười nữa. Tính tình cô nàng có vẻ khá hiền dịu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ và có phần hơi nhút nhát. Không biết bao nhiêu lần Key phải chửi thầm tên Will vì dạy cho những cô gái thế này những thứ "hay ho" mà hắn tìm hiểu từ địa cầu.
Ăn sáng xong, Helen bưng bát dĩa đi rửa, còn Key thì đi xuống lầu, cả bọn hẹn sáng nay tiếp tục đi chơi.
Phòng của Key ở tầng hai, tầng này cũng chỉ có hắn và Graham ở, còn hai cô gái và hai tên cùng phòng thì ở tầng một.
Xuống nhà chỉ thấy mỗi Will đang ngồi xem truyền hình, những người khác không thấy đâu.
Nhìn bản mặt của Will, Key quả thật rất muốn cho hắn vài đấm. Tên này thấy Key xuống thì nhìn hắn cười đầy ái muội, còn hỏi nhỏ:
-Thế nào, vui không?
-Cậu nghĩ có vui không?
-Hì ai mà biết được, tôi nghĩ được một cô hầu gái đánh thức rất tuyệt đấy chứ.
Nói rồi hắn lách qua một bên tránh được một cú đấm từ Key.
Key cũng không bận tâm, hắn ngồi xuống ghế coi truyền hình, trên màn hình không có gì khác là những hình ảnh về "ngày mặt trăng". Không khí nơi đó bây giờ rất nhộn nhịp, cờ xí băng rôn giăng đủ kiểu.
Lát sau hai tên con trai cũng xuống, Fei thì cười mỉm, mặt đầy xuân khí. Graham trực tiếp hơn, miệng nhếch lên cười, mắt thì hướng lên trời, có vẻ còn bay bổng ở đâu đó, hai tay còn làm vài động tác sờ mó.
Hai người đều giơ một ngón cái lên với Will, mặc kệ Key bên kia lắc đầu chịu thua.
Cùng lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch hiệp hội ma pháp Bistec.
-Ngài nói sao cơ, bị giết à? Allen hỏi lại, hết sức ngạc nhiên.
Ngồi đối diện với hắn là một lão nhân râu tóc bạc phơ, chính là đại ma pháp sư cấp tám Wisten Luck, chủ tịch của hiệp hội ma pháp Bistec. Khi nghe tin Allen tới Bistec để tìm tư liệu, ông đã mời hắn tới văn phòng của mình để trao đổi. Ông ta nói:
-Đúng vậy. Người viết cuốn "Valkyrie", đại ma pháp sư cấp tám Alan Wicky đã bị giết trong khi chưa hoàn thành kịp cuốn sách. Lúc đó cách đây khoảng gần trăm năm, ta khi đó vẫn còn là một thằng nhóc của hiệp hội, đi cùng phái đoàn đến nhà đại ma pháp sư Alan để điều tra vì sao ông ta nói sẽ đến hiệp hội một lần mà lâu quá không thấy. Cậu biết ta thấy gì ở đó không?
Allen không dám xen vào, tập trung lắng nghe, Wisten nói tiếp:
-Lúc đó trong phòng, Alan ngồi trên bàn làm việc của ông ta, gục đầu xuống bàn. Trên bàn máu rất nhiều, có lẽ ông ta bị một thứ gì đó đâm xuyên qua tim. Nhưng cái quan trọng không phải chỗ đó, chỗ kinh ngạc mọi người chính là trên cuốn Valkyrie đó.
Hít một hơi, Wisten tiếp tục.
-Trên cuốn sách có ghi thông tin chính xác tới chỗ cậu vừa đọc, chúng ta đã sao nó lại đặt trong thư viện, nhưng sau đó thì không có gì cả. Chỉ có một dòng chữ bằng máu, cậu biết nó viết gì không?
Giọng Wisten vang lên từng tiếng một, đánh sâu vào linh hồn Allen.
-"Ngươi biết quá nhiều."
(*)Ti ti: đoán không ra sao, vậy thì từ điển s-e-m-e-n