Rào rào.
Đầm lầy phương nam hiện đang chìm trong những giọt mưa dần nặng hạt. Khu vực phía nam Mazca thường có mưa hơn ở phía bắc nhiều, nhất là vào mùa hè. Từng hạt mưa trong suốt rơi xuống mặt đất mềm khiến nó trở nên lầy lội và dơ bẩn, nhưng cũng tiếp thêm sinh khí cho những mầm cây chôn dưới lòng đất.
Cơn mưa khiến cho không gian xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng một cách lạ kì, chỉ còn âm thanh của nước, của tự nhiên. Người, động vật, ma thú, ... đều tìm chỗ trú mưa, có thể là trong một căn phòng đầy tiện nghi, hoặc dưới một tán cây nhiều lá nào đó, có khi lại ở trong hang động tăm tối đốt lửa sưởi ấm.
Trong đầm lầy và bên ngoài là hai quan cảnh hoàn toàn khác biệt. Nếu phía trong lúc nào cũng có vẻ âm u vì rất nhiều tán cây che chắn ánh nắng thì bên ngoài lại là một khu đất trống rộng rãi. Bên trong, những giọt mưa rơi trên phiến lá, chảy dọc theo đường gân chính rồi nhỏ từng giọt xuống đất, những con suối hoặc hồ nước tự nhiên nổi lên vô vàn những đợt gợn sóng nhỏ, cộng hưởng với nhau khiến chúng như trở nên sống động hơn bao giờ hết. Những ma thú và động vật to lớn lê tấm thân nặng trịch của mình về hang với bộ lông ướt sũng, vài loại côn trùng và bò sát nhỏ thì nhanh chóng di chuyển về tổ của mình, làm mặt đất và những bụi cỏ dấy lên những chuyển động nhỏ nhẹ hòa cùng với những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi xuống. Có thể nói, cơn mưa này khiến đầm lầy phương nam trông có vẻ yên bình và ít nguy hiểm hơn rất nhiều. Còn phía ngoài?
Tách.
Hạt mưa rơi trên khuôn mặt trái xoan với nước da hơi vàng rồi chảy xuống gò má trước khi tiếp đất, nước mưa bện mái tóc màu hạt dẻ lại thành từng búi dính chặt với nhau, mí mắt khẽ giật, Mian dần dần tỉnh lại. Thứ đầu tiên cô cảm giác được chính là sự ướt át dính chặt lớp áo với cơ thể mình, tiếp theo đó là nỗi đau đớn nơi cánh tay bị gãy và vùng lưng bị va đập với thân cây trong trận chiến lần trước. Hơi nhăn mặt, cô chống cánh tay còn lành lặn rồi ngồi dậy quan sát xung quanh.
Bằng một cách kì diệu nào đó mà Mian không tài nào đoán ra, cả nhóm đã xuất hiện ở đây, khu vực ngoài rìa đầm lầy phương nam. Fei, Will, Anna cùng với Key vẫn đang bất tỉnh, Fawk cũng thế còn Liên Hoa thì đang trú mưa dưới bụng nó. Cả nhóm tạm có thể coi là lành lặn ... trừ địa long. Vết thương trên bụng quá sâu, máu mất quá nhiều mà không được sơ cứu đã khiến con ma thú trung thành này phải trở về với đất mẹ.
Cố gắng đứng dậy, Mian đi từng bước nặng trịch tới chỗ địa long, cũng không biết là do vết thương, hay do nước mưa khiến quần áo trở nên nặng nề mà cô chỉ bước từng bước chậm rãi. Dường như mỗi bước chân lại khiến một chút hình ảnh của quá khứ hiện về trong tâm trí cô gái mạo hiểm giả.
Năm năm trước, khi cha cô, một mạo hiểm giả có chút tiếng tăm ở đầm lầy không may qua đời, trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, Mian vẫn can đảm tiếp bước cha mình, liều mạng làm mạo hiểm giả bất chấp lời khuyên can từ những người bạn của cha. Lần đầu tiên mạo hiểm, cô đã thuê con địa long này, từ đó đến nay bất cứ lần nào Mian tiến vào đầm lầy, con vật to lớn chậm chạp ấy cũng vững vàng đi phía sau. Tuy nói là thuê, Mian cũng chưa từng đặt cho nó một cái tên gì, có giao tiếp chỉ cũng chỉ qua những mệnh lệnh, nhưng có lẽ địa long đã thật sự coi cô là chủ của mình, Mian cũng coi nó không giống những ma thú chuyên chở thông thường nữa.
Nhớ lúc ấy cô còn thiếu kinh nghiệm, có nhiều lúc phải nhờ đến địa long đỡ đòn cứu về vài cái mạng, cũng có lúc địa long do thân thể nặng nề mà bị vướng vào những cạm bẫy thiên nhiên phải nhờ cô giải thoát. Năm năm, gần hai trăm lần mạo hiểm khiến cô gái non nớt ngày nào trở nên mạnh mẽ và đầy kinh nghiệm, Mian đã nghĩ có lẽ bản thân cùng con ma thú này cứ thỉnh thoảng mạo hiểm kiếm tiền như thế cũng không phải là ý tồi. Tuy nhiên, có vẻ bấy nhiêu kinh nghiệm vẫn chưa đủ để cô có thể ứng phó với những nguy hiểm đến từ các sinh vật mạnh mẽ nơi đầm lầy, và hôm nay, cô đã mất con thú lúc nào cũng đi theo mình mạo hiểm trong suốt năm năm.
Đưa tay rờ vào cơ thể đã không còn hơi ấm của địa long, Mian thở dài một tiếng buồn rầu. Mưa vẫn tiếp tục rơi khiến máu từ vết thương con thú chảy ra thành từng dòng. Khẽ vuốt ve lớp da xám sần sùi của địa long một chút, Mian vỗ nhẹ hai cái vào bụng nó như một lời tạm biệt. Sau đó cô vòng ra phía lưng, không biết bằng cách nào, những dụng cụ rơi vãi đầy đất khi địa long bị ma chu đánh ngã cũng xuất hiện tại đây, vị trí không hề xê dịch so với lúc trước. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây khiến Mian vô cùng mệt mỏi, cô hiện tại không muốn suy nghĩ gì quá nhiều, sau một lúc lục loi, cô lấy ra một bộ phận liên lạc còn sử dụng được gọi trợ giúp rồi ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào tấm thân vững chãi của địa long ngước mặt lên trời đón những hạt mưa rơi xuống gò má.
Nước mưa chạm vào đầu lưỡi cô gái không hiểu vì sao lại hơi mặn ...
---
Trở lại vào bên trong đầm lầy, nơi cách đây chỉ vài tiếng cả nhóm Key còn phải ác chiến với Ma chu.
Chỗ này hiện tại tràn ngập tử khí, cây cối khô héo trơ trọi, động vật lớn thì trốn đi mất, những con nhỏ hơn thì đã hoàn toàn mất sức sống. Nếu như nói ở những khu vực khác cơn mưa mang theo sự sống, sự yên bình cho đầm lầy thì ở chỗ này, nó mang theo sự lạnh lẽo của cái chết.
Không có dấu hiệu gì báo trước, giữa không trung bỗng xuất hiện một đường kẻ màu đen dài hơn hai mét, ngay sau đó nó tách ra thành một khe hở trông như miệng người. Rồi từ bên trong khe hở lòi ra hai bàn tay thon dài trắng muốt, bàn tay chạm vào mép của khe hở kéo nó ra như kéo một cánh cửa. Khi độ rộng của khe hở đã lớn tới mức một người bình thường có thể bước qua mà không có khó khăn gì, một bàn chân cũng xuất hiện từ trong khe hở, đi ra một cách đơn giản như một người bước ra khỏi cửa phòng.
Chẳng mấy chốc ở khu vực chết chóc này đã xuất hiện ba bóng người, một nam một nữ tóc vàng mắt xanh, người còn lại cũng là nữ giới nhưng lại có một miếng bịt mắt, chính là bộ ba Valkyrie gồm cô gái bí ẩn, Allen/Lux cùng với Dizzy/Hildr. Allen nhìn xung quanh một chút rồi hỏi cô gái bịt mắt:
-Cô chắc chỗ này vừa nãy có xung động năng lượng của một trong số chúng ta?
Cô gái kia chậm rãi gật đầu, nói:
-Không chỉ một lần mà là hai, lần đầu cách đây vài ngày, tuy nhiên nó rất nhỏ yếu, gần như là không có nên ta không dám chắc, tuy nhiên lần vừa rồi thì nó trở nên vô cùng lớn mạnh, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau đó cô nhíu mày nhìn lên trời, dường như rất không hài lòng với cơn mưa này. Cô gái chỉ thẳng một ngón tay lên không trung, từ đó bắn ra một tia năng lượng màu xám lên bầu trời, sau đó cô khẽ rung ngón tay, tia năng lượng lập tức biến mất, nhưng lấy nó làm trung tâm một đợt áp lực cực lớn tỏa ra khắp nới đẩy dạt đám mây đen trên trời ra ngoài khiến cơn mưa dừng hẳn. Lúc này trăng đã lên cao, ánh sáng vàng nhè nhẹ soi rọi khu vực tử khí tràn ngập này khiến nó nhiều thêm một phần kì bí.
Dizzy cuối xuống nắm một miếng đất lên tay lặng lẽ cảm nhận, sau đó đưa cho Allen đồng thời gật đầu:
-Có phản ứng với năng lượng thể nội của tôi. Có điều cơn mưa đã khiến năng lượng chìm phía dưới nhạt đi rất nhiều.
Trong lúc hai người chuyền tay nhau miếng đất để xem xét, cô gái bịt mắt đưa tay ra trước mặt, lòng bàn tay úp xuống. Từ đó tỏa ra một luồng khí xám cô đặc như thực chất, luồng khí này nhanh chóng tràn xuống mặt đất rồi biến mất. Không để hai người kia đợi lâu, những cành cây khô héo, những hòn sỏi, xác động vật lần lượt rung động một cách bất thường, cả mặt đất cũng không ngoại lệ. Rồi chẳng mấy chốc, từ khắp nơi trong khu vực tuôn ra những đoàn khí đen nhè nhẹ lơ lửng trên không. Allen buộc miệng:
-Hắc ám? Liệu có phải ...
-Còn chưa biết, phải kiểm tra tính chất của nó nữa. Cô gái bịt mắt cắt ngang lời của Allen.
Nói xong, hai bàn tay cô chậm rãi di chuyển trên không trung theo một quy tắc kì quái, những đoàn khí đen kia cũng di chuyển theo bàn tay của cô rồi dần tụ tập lại thành một khối trước mặt cô gái. Một tay vẫn đưa ra trước giữ khối khí tại chỗ, tay còn lại của cô vẽ nhanh trên không một kí hiệu, nhìn cử động tay có thể nhận ra đó là một chữ V có một đường kẻ ngay giữa. Rồi kí hiệu ấy chợt sáng lên một màu xám ảm đạm, khối khí không ngờ cũng phản ứng theo đó, nó dần dần chuyển thành một hình dạng nhất định. Tuy có chút mơ hồ nhưng cũng nhìn ra đó là một cây lưỡi hái.
Gật đầu, cô gái nói:
-Đúng là Tenebrae.
Không đợi hai người kia kịp phản ứng gì, cô ta đã bóp nát khối khí trước mặt, ánh mắt lập tức di chuyển về một vị trí, hai người phía sau cũng nhìn theo. Ở đó từ khi nào đã xuất hiện một người phụ nữ trong trang phục lụa màu đen trễ cổ, vóc người lồi lõm tuyệt mĩ, nước da trắng như tuyết, môi đỏ, cặp mắt và mái tóc dài mượt như nhung cũng màu đen, gương mặt cực kỳ cân đối, gò má, cằm, ... không có gì có thể chê được, nếu người phụ này xuất hiện trong thành phố tuyệt đối sẽ dấy lên một hồi náo động.
Có thể đột ngột xuất hiện gần ba cường giả này như vậy, chứng tỏ người này cũng phải ở cùng một cấp độ. Cường giả trên đại lục vốn không nhiều nên thường quen biết nhau cả, Allen tất nhiên nhận ra kẻ kia, hắn thì thầm với cô gái bịt mắt:
-Chu hậu Elena, ma thú đỉnh cấp, nữ hoàng của toàn bộ loài nhện trong khu vực này.
Người phụ nữ kia có vẻ cũng nghe được lời thì thầm đó, cô ta khẽ cười rồi nói:
-Đại ma pháp sư Allen Ruffer quá khen rồi, cũng không biết ngài và hai vị cường giả xa lạ này có chuyện gì mà lại đến lãnh địa của ta? Nếu có gì có thể giúp được Elena ta sẽ cố gắng hết sức.
Nói rồi, cô nhìn xuống mặt đất hoang toàn thở dài buồn bã:
-Cũng không biết đôi vợ chồng trẻ kia đã làm gì khiến các vị phật ý mà phải trừng phạt hai hài tử bé nhỏ ấy, lại khiến cả khu vực trở thành thế này vậy?
Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vết tích xung quanh cùng năng lượng đen nọ, hẳn Tenebrae khi nãy vừa chiến đấu với ai đó, kết hợp với lời nói của chu hậu cả ba cũng có thể đoán ra vài điều. Xem ra họ vừa bị hiểu lầm là người đã giết Bát thủ ma chu, những con nhện được chu hậu coi là hài tử của mình.
Dù lời chào hỏi trông có vẻ rất lịch sự, nhưng không khí xung quanh lại lạnh thêm một phần theo từng lời nói của Elena. Không biết từ lúc nào, trên những cành cây xung quanh đã xuất hiện vô vàn những con nhện có to có nhỏ, hàng ngàn cặp mắt dỏ lòm chiếu thẳng vào ba người nhóm Allen.