Mấy ngày tiếp theo nội viện im lặng một cách lạ thường, mật độ của các đội tuần tra tăng lên gấp mấy lần khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Hoàng Thiên sau khi được Lâm Thanh Phong đưa đi thì trực tiếp lâm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã ba ngày trôi qua.
Vừa tỉnh lại hắn nhanh chóng được dẫn tới đại điện nghị sự của Thiên Nguyên học viện. Chiến đấu xảy ra ba ngày trước đã kinh động đến toàn bộ cao tầng của học viện, trở thành một vụ án rất được quan tâm.
Bầu trời lúc này đã lờ mờ tối, điện nghị sự đèn đuốc sáng trưng, dọc đường có rất nhiều người canh gác, tất cả đều là thế gia cao thủ được tuyển chọn, đảm bảo an ninh cao nhất cho nơi này.
Nhìn đại điện to lớn trước mắt, Hoàng Thiên biểu tình có chút lo lắng cùng ngưng trọng. Hắn biết lần này bản thân gây họa lớn, không những hại tới bản thân mà còn ảnh hưởng tới Lâm Thanh Phong.
Bên trong đại điện đã có rất nhiều người, mỗi một cái thân phận đều không đơn giản, uy chấn một phương. Bọn họ chính là cao tầng của Thiên Nguyên Học Viện, nhưng cũng có thân phận khác, chính là người của các thế lực lớn.
Phải biết rằng, Thiên Nguyên Học Viện được các thế lực lớn liên kết thành lập, do đó không thể thiếu người của họ nắm giữ các chức vụ quan trọng.
Vụ việc xảy ra lần này, nếu đúng như lời của ba tên Hóa linh tu sỹ kia nói, thì chính là một mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến lợi ích tại nơi đây. Chính vì vậy mà hôm nay người của các thế lực đều có mặt đầy đủ.
Ba ngày trôi qua, vết thương trên người Hoàng Thiên cơ bản đã có tiến triển tốt. Thế nhưng khuôn mặt của hắn vẫn trắng bệch thiếu sức sống, trên khóe môi nhợt nhạt có một tia máu đỏ thẫm, giống như bị trúng độc vậy.
Đó là hậu quả mà Đạo thương gây ra, không có một loại đan dược nào có thể chữa khỏi. Việc này tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến chiến lực của hắn, nhưng sẽ để lại hậu quả lâu dài. Nếu như không sớm chữa khỏi thì tu vi của hắn sẽ bị đình trệ, khó mà tinh tiến. Thậm chí còn có thể bị thụt lùi, sau đó mất mạng.
Hoàng Thiên sau khi tiến vào đại điện, liền bị Lâm Thanh Phong kéo tới, đứng phía sau. Cảm nhận được sự quan tâm từ ông, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi.
Lại đợi thêm nửa giờ, người tiến vào đại sảnh càng lúc càng nhiều. Chẳng mấy chốc mà lấp đầy những hàng ghế, mỗi người đều mang một vẻ mặt, một tâm trạng khác nhau. Hoàng Thiên quan sát khắp nơi, bất chợt nhìn thấy Lan Nhi.
Nàng lúc này đứng sau một chiếc ghế, nơi đó có một nữ tử đã ngoài ba mươi. Nếu Hoàng Thiên nhớ không nhầm thì chính là người mà năm xưa đã đưa Lan Nhi tới Hàn Thủy Cung. Hắn thần sắc phức tạp, mấy lần ngẩng đầu nhìn Lan Nhi, muốn đi tới nói chuyện với nàng, thế nhưng nhìn thấy biểu hiện lãnh đạm của nàng, hắn đành im lặng.
Mà phía đối diện hắn, ngay tại trung tâm đại điện được người ta khiêng vào tám cái cáng, đặt tại đó. Trên mỗi cáng là một xác người bê bết máu, trên người chi chít vết thương. Thậm chí còn có ba cái xác bị cắt lìa làm đôi, chính là ba tên Hóa linh cường giả bị Hoàng Thiên giết chết.
- Viện trưởng, bắt đầu được rồi.
Một số người có địa vị nhìn về phía Lâm Thanh Phong cất tiếng, thần sắc lạnh lùng không tỏ ra một chút thái độ nào.
Lâm Thanh Phong nội tâm nhẹ thở dài, nhìn lướt qua Hoàng Thiên một cái, hướng mọi người mà nói:
- Các vị! Vụ việc xảy ra ba ngày trước, hai ngày nay chúng ta đã tranh luận qua nhiều lần, có lẽ không cần nói thêm gì nữa. Hôm nay Hoàng Thiên đã tỉnh lại, ta liền triệu tập hắn tới đây, chính là để cho hắn tạ lỗi, sau đó cùng đưa ra hình phạt, khiến hắn nhận ra sai lầm của bản thân mà sửa chữa…
Lời của lão còn chưa dứt, đã có người vỗ bàn đứng lên, tức giận quát:
- Cần gì phải bàn nữa, giết người thì đền mạng, đem hắn ra xử tử là được rồi.
Hành động của người kia làm đại điện nhất thời trở nên im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hoàng Thiên cau mày, hắn không biết kẻ này là ai, nhưng chắc chắn là người của Bạch Gia, vì lúc này Bạch Khôi đang đứng đằng sau, khuôn mặt nở nụ cười đắc thắng nhìn chằm chằm hắn.
- Người của Bạch Gia cũng quá càn rỡ đi, tự khi nào mà các ngươi có quyền quyết định ở đây vậy?
Một người nam tử bên cạnh Lâm Thanh Phong lạnh lùng nói, thanh âm tuy rằng không lớn, thế nhưng lại được gia trì Nguyên lực, khuếch tán khắp đại điện.
Hắn chính là người của Dương Gia, một trong những thế lực thân cận với Lâm Thanh Phong nhất, lúc này đứng ra nói đỡ.
- Ha ha, thật là nực cười. Dương Bằng ngươi có thể nói cho ta biết, vì cái gì mà một tên Ma tu trà trộn vào Học Viện, ra tay sát hại đồng môn cùng đạo sư lại không phải chịu tội.
Tên kia càn rỡ cười lớn, lời nói oang oang vang vọng toàn bộ đại điện.
- Ta có nói là hắn không phải chịu tội sao? Hơn nữa, ngươi có bằng chứng chứng minh hắn là Ma tu?
Dương Bằng cười lạnh, giọng điệu không nhượng bộ chút nào.
Chưa nói tới gia tộc bọn hắn bây giờ đứng về phe của Lâm Thanh Phong, mà Dương Gia trước đây cũng đã có mâu thuẫn với Bạch Gia, tất nhiên sẽ không có chuyện hắn nhượng bộ đối phương.Tên trưởng lão Bạch Gia trán nổi gân xanh, tất nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, tiếp tục nói:
- Chuyện này đã sớm bàn luận hai ngày nay rồi, mọi người ở đây đều đã biết, cần ta phải nói ra sao? Ma khí trên hiện trường chính là minh chứng rõ ràng nhất, không cần phải bàn cãi. Tên nhóc con này ác tâm quá lớn, dám ra tay giết chết đồng học cùng đạo sư, tuyệt đối không thể tha thứ.
Nói tới đây, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên đang đứng phía sau Lâm Thanh Phong, sát ý không hề che giấu.
- Lời của ngươi cũng quá vô lý a! Chẳng nhẽ cứ có ma khí trên hiện trường thì người tham chiến sẽ là ma tu sao? Nói như vậy chẳng phải ba Đạo sư đã chết kia cũng có khả năng là ma tu phải không?
Dương Bằng nội tâm phẫn nộ không thôi, tên trưởng lão Bạch Gia này quá gian xảo. Mỗi lần nói chuyện đều cố ý lảng tránh những vấn đề còn tranh cãi, mà lái sang hậu quả Hoàng Thiên giết chết người. Đây là muốn khơi dậy căm phẫn trong lòng mọi người, gây bất lợi cho Hoàng Thiên.
- A! Hình như ta nhớ không nhầm, ba Đạo sư kia chính là người của Bạch Gia phải không?
Dương Bằng tuy còn trẻ, nhưng kinh nghiệm ứng xử lại chân chính như một lão cáo già. Chỉ vài câu nói liền bẻ hướng mọi chuyện sang chiều hướng khác, ám chỉ rằng trưởng lão của Bạch Gia mới chân chính là ma tu, mục đích trà trộn vào Học Viện nhằm ám sát những học viên ưu tú.
Tên trưởng lão Bạch Gia tức giận đến sắc mặt xanh mét, trợn mắt nhìn về phía Dương Bằng, quát lớn:
- Nói bậy, Bạch Gia chúng ta là một trong những trụ cột của chính đạo Nguyên Giới từ thời Thượng Cổ, đại chiến năm đó từng dũng mãnh chống lại Ma tu, làm sao có chuyện trưởng lão chúng ta là Ma tu gian tế. Ngươi chính là đang ngậm máu phun người.
Dương Bằng cười nhạt một tiếng, chậm dãi nói:
- Ta cũng chưa từng nói trưởng lão của Bạch Gia ngươi là Ma tu. Chỉ là bắt chước cách lập luận của các ngươi mà thôi. Lẽ nào các ngươi dựa vào ma khí tại hiện trường để kết luận Hoàng Thiên là Ma tu, ta lại không thể dựa vào ma khí đó để kết luận ba tên trưởng lão đó là Ma tu sao?
Sở dĩ hắn dám nói như vậy, là vì hiện trường vụ việc quá mức đặc biệt. Đầu tiên là không có nhân chứng, mọi hình ảnh trong trận chiến đều bị Cửu hung tru linh trận che khuất. Duy chỉ có Bạch Khôi chứng kiến, nhưng hắn lại là người của Bạch Gia nên lời nói không được chấp nhận.
Ngoài ra, mặc dù xung quanh hiện trường dư đọng lại rất nhiều ma khí cùng sát khí. Thế nhưng trên các vết thương của những thi thể, lại không có chút dấu vết nào của ma khí, nên không thể phân biệt được ma khí là do ai phát ra.
Bởi vậy nên người của Bạch Gia rất muốn khép Hoàng Thiên trở thành một Ma tu, nhưng không thể đưa ra bằng chứng chính xác.
- Hơn nữa, nếu như hắn chân chính là một Ma tu, Bạch Gia ngươi dám động vào hắn sao? Hừ! Dũng mãnh chống lại Ma tu sao? Đừng có mà khoác lác. Ta chưa thấy bất cứ một thế lực nào chống lại Ma tu mà còn tồn tại cả.
Lời của Dương Bằng vừa thốt ra, liền khiến cho đại điện xôn xao hẳn lên. Từng cái cao thủ đều gật đầu tán thành, Ma tu là một cái cấm kỵ tồn tại, không một thế lực nào dám nguyện ý đắc tội.
Phải biết năm đó bọn họ đã từng tiêu diệt qua thế gia viễn cổ đấy.
Tên trưởng lão Bạch Gia ngượng đỏ cả mặt, mí mắt hắn giật giật từng hồi, nghiến răng nói:
- Cứ cho rằng hắn không là Ma tu thì sao? Ác độc ra tay sát hại đồng học, giết chết đạo sư thì có khác gì ma tu sao?
Hoàng Thiên lúc này rốt cục không nhịn được nữa rồi, hắn siết chặt nắm đấm, tức giận quát lên:
- Các ngươi khép tội ta giết người, mà không hỏi ta tại sao lại ra tay ư?
Tên trưởng lão Bạch Gia cười lạnh:
- Ngươi độc ác như thế, cần phải lý do nữa ư? Có lý do nào đủ để ngụy biện cho việc giết chết tám mạng người không?
Nói đoạn hắn dừng lại một lát, chỉ tay về một phía mà nói:
- Ngươi giết chết bọn họ, phế đi cuộc đời của cô gái kia, có lý do nào đủ để ngươi thoát tội không?
Không cần phải nói, lời của hắn quá mức thâm độc, không hỏi Hoàng Thiên tại sao lại ra tay với ba tên Hóa linh tu sỹ, mà lại hỏi tại sao hắn ra tay với cả tám người. Liền khiến cho Hoàng Thiên triệt để im lặng, không thể nói thêm được một lời nào.
Đúng vậy! Chính Hoàng Thiên đã giết chết bọn họ, giết chết những người vô tội. Dù cho hắn có bất cứ lý do nào đi chăng nữa, thì cũng không đủ cho hắn biện minh cho tội lỗi đó.
Nhìn năm cái xác thiếu niên vô hồn lạnh ngắt, lại nhìn về phía thiếu nữ đã bị mất đi hai chân. Hắn triệt để im lặng, không hề cãi lại, trong nội tâm lại nổi lên từng đợt sóng dữ, khóe miệng trào ra một vệt máu đen xì.
Đạo thương của hắn lại một lần nữa phát tác.