- Nơi này rất quỷ dị!
Quan sát hố sâu hồi lâu, Hoàng Thiên thầm đánh giá, tự sâu trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm. Đây là một loại cảm giác đến từ bản năng, trải qua nhiều lần rèn luyện sinh tử mà hình thành nên, không phải ai cũng có thể cảm nhận được.
Hắn biết dưới hố sâu này chắc chắn có bảo vật, nhưng không hề có ý định đi xuống, chưa kể dưới đó có nguy hiểm nhất định, mà những người đã đi xuống đều rất mạnh, không phải hắn có thể đối phó.
Mục tiêu của hắn là đám thiếu niên Bạch Gia còn lại ở trên này. Những cao thủ có thể gây nguy hiểm cho hắn đều đã đi xuống, chỉ còn lại những thiếu niên bằng tuổi, đây là cơ hội tốt để động thủ.
Thế nhưng Hoàng Thiên còn chưa có ý động thủ, đột nhiên mặt đất run rẩy dữ dội, một tiếng nổ cực lớn truyền tới từ dưới hố sâu, khiến cho hắc khí phun lên tứ tán.
Hố sâu lúc này như một miệng núi lửa khổng lồ, phun lên vô số đất đá, một cỗ phản chấn cực kỳ cường đại lan tới đánh bay tất cả mọi người đang quan sát trên miệng hố.
Lúc này hiện trường đã trở nên cực kỳ hỗn loạn, Hoàng Thiên một thân hắc y bao phủ, nhanh chóng hòa nhập vào, chầm chậm tiếp cận đám người Bạch Gia.
Đất đá vẫn còn phun ra, lúc này có năm sáu bóng người từ trong đó vọt ra ngoài, kẻ nào cũng chật vật không thôi. Thậm chí còn có kẻ bị thương nặng, mất đi một phần cơ thể.
Rốt cục Hoàng Thiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, trong lòng lập tức kích động. Đám người Bạch Khôi đi xuống có năm người, lúc này chỉ có 2 người trở ra, là Bạch Khôi cùng tên Sinh Thần cảnh tu sỹ.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của đối phương, Hoàng Thiên liền biết được, tên Sinh Thần tu sỹ này đã bị thương khá nặng. Đây chính là cơ hội cực kỳ tốt cho sự báo thù của hắn.
Hắn cẩn thận di chuyển trong hỗn loạn, cách xa tên Sinh Thần tu sỹ kia. Sau đó vận dụng Nguyên lực, thét lên thật lớn:
- Bạch Gia khốn kiếp, vì cướp đoạt bảo vật mà kích động cấm trận, hại chết đồng đạo. Các ngươi phải cho chúng ta câu trả lời hợp lý.
Hắn chính là cố ý gây nên mâu thuẫn giữa Bạch Gia với đám người kia. Nếu để hai bên mâu thuẫn đến mức đánh nhau thì quá hoàn hảo, hắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Này lời vừa nói ra liền để cho đám người Bạch Gia sắc mặt xấu xí rồi, nhất là tên Sinh Thần tu sỹ. Hắn biết có người ở trong bóng tối cố ý hãm hại, nhưng lại không thể cảm nhận được đối phương là ai. Người kia quá mức giảo hoạt, lời nói còn chấn thêm nguyên lực vào, lại lựa địa thế hoảng loạn nên rất khó xác định được vị trí.
Bầu không khí của nơi này vốn đã hỗn loạn thành một mảnh, lời của Hoàng Thiên chẳng khác đổ thêm dầu vào lửa, khiến nó bùng nổ càng thêm dữ dội. Rốt cục có người tức giận mà quát lên:
- Mẹ kiếp, chính các ngươi hại chết huynh đệ của ta.
Nơi này có rất nhiều nhân vật đều đến từ các thế lực lớn, tất nhiên không có sợ Bạch Gia. Bọn hắn mặc dù biết có người cố ý gây mâu thuẫn, nhưng lại không có đi quan tâm. Bởi vì đám người Bạch Gia khi nãy đích thực là có chiếm đoạt được bảo vật đấy.
Cùng là đại thế lực, lại cùng tiến xuống dưới hố sâu, nhưng chỉ có Bạch Gia đoạt được bảo vật. Bọn hắn làm sao cam tâm, vì vậy nhân cơ hội có người châm ngòi, liền đứng ra bức bách Bạch Gia, đòi một chút lợi tức.
- Người Bạch Gia thật quá đáng, vì tham bảo vật mà hại chết đồng đạo, các ngươi không xem chúng ta ra gì phải không?
Hoàng Thiên lẫn vào trong đám đông lại gào lớn, giọng điệu giống như đang rất tức giận, lại có phần bi thương.
Đám đông càng thêm kích động, đã có bốn năm người tiến lại, bao vây lấy đám người Bạch Gia. Mặc dù đối phương có một Sinh Thần tu sỹ, nhưng đã bị thương nặng, chính là cơ hội hiếm có.
Sắc mặt đám người Bạch Gia đều không tốt, vừa tức vừa sợ.
- Thật lớn khí phách! Bằng các ngươi cũng muốn đoạt bảo vật từ chúng ta?
Tên Sinh Thần cảnh tu sỹ của Bạch Gia nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về những người đang bao vây bọn hắn mà quá lên.
Những người này tu vi đều chưa tới Sinh Thần cảnh, lại dám lớn lối bức ép hắn, chuyện này ngày thường sao có thể xảy ra.
Lập tức trong tay hắn xuất hiện một cây trọng thước màu đỏ thẫm, toát ra huyết quang mờ ảo, hướng những kẻ kia mà đánh tới.
Huyết quang sắc lẹm, tràn đầy Nguyên lực cuồng bạo, muốn đem những người này chẻ làm đôi.
Ầm!
Âm thanh chói tai vang lên, huyết quang không ngờ lại bị chặn lại bởi một thanh trường đao, bùng nổ ra dư ba dữ dội.
- Trần Lãng! Ngươi đây là ý gì?
Tên Sinh Thần cảnh của Bạch Gia quát lên, ánh mắt bắn ra sát ý không hề che giấu. Vừa nãy trường đao chặn đứng công kích của hắn chính là của người tên Trần Lãng này đánh ra.
- Bạch Lữ, ngươi nên biết tình cảnh của mình như thế nào! Giao ra bảo vật, ta có thể cho các ngươi rời đi.
Trần Lãng rất trực tiếp, liền nói thẳng vào vấn đề, hắn muốn đoạt bảo vật của đám người Bạch Gia.
Bạch Lữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mắt này, trong ánh mắt không che giấu sự kiêng kỵ. Luận về bối cảnh, Trần Gia là một trong mười đại thế lực lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, nội tình không thua kém Bạch Gia chút nào.
Luận về thực lực, Trần Lãng là một trưởng lão của Trần Gia, tu vi ngang hắn đã là Sinh Thần cảnh sơ kỳ, lại không có bị thương, đều tại trạng thái cường thịnh nhất. Nếu xảy ra tranh đấu, hắn thua là điều tất yếu.
Nhưng hắn có thể giao ra sao? Bảo vật này quá mức trọng yếu, nếu có thể đem về liền khiến cho nội tình gia tộc tăng vọt, tuyệt đối không thể để lọt vào tay người khác. - Trần Lãng, đừng ép người quá đáng, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.
- Không giao liền chết!
Trần Lãng rất dứt khoát, thấy Bạch Lữ không có ý giao đồ thì liền ra tay. Hắn bước tới một bước, bàn tay đánh ra một pháp quyết kỳ dị, phù văn vận chuyển liền bao bọc phiến không gian này lại.
Ầm ầm nổ lớn, thanh âm như sấm sét mãnh liệt dữ dội, khiến cho đám thiếu niên Bạch Gia sắc mặt tái mét, miệng chảy máu tươi.
- Ngươi mới là kẻ phải chết!
Bạch Lữ tức giận rống lên, vung trọng thước trong tay, huyết quang đỏ lòm mãnh liệt rít gào, mang theo sát khí kinh người, khiến cho thế giới này đều phải ảm đạm xuống.
Va chạm mãnh liệt xảy ra, quyết đấu giữa hai Sinh Thần tu sỹ là khủng bố cỡ nào. Chỉ thấy xung kích mạnh mẽ lan ra, có thể thấy được bằng mắt thường, mơ hồ hóa thành một cơn bão khủng bố, càn quét mọi thứ xung quanh.
- Uỳnh!
Hai bên lực lượng vốn là đang cân bằng đấy, đột nhiên từ bầu trời xuất hiện một lực lượng thứ ba khiến cho tình thế lập tức đảo ngược, nghiêng về một bên.
Lại có một người từ trong hỗn loạn bước tới, ra tay với đám người Bạch Gia. Cô ta là một nữ phụ ước chừng bốn mươi, vóc dáng mê người, khuôn mặt dù không đến mức tuyệt mỹ nhưng vẫn coi là thượng đẳng.
- Hứa Phi Phi!
Nhìn chằm chằm vào nữ phụ này, Bạch Lữ trong lòng cực kỳ tức giận, hay đúng hơn là phẫn uất.
- Để lại bảo vật, nếu không Bạch Gia các ngươi đừng hòng một người chạy thoát.
Hứa Phi Phi cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua từng người của Bạch Gia, không hề che giấu sát ý.
Đám thiếu niên Bạch Gia nghe thấy thế thì không khỏi hiện lên sự phẫn nộ trong mắt. Bạch Gia bọn hắn xưa nay đều cao cao tại thượng, có khi nào bị người khác xem thường như thế.
Nhưng bọn hắn vẫn phải nhẫn nhịn, không dám phát tác chút nào. Hai người trước mắt đều là Sinh Thần cảnh tu sỹ đấy, một ngón tay cũng đủ giết chết bọn chúng rồi.
- Ngươi nên biết tình cảnh của các ngươi lúc này, bảo vật này không có duyên với Bạch Gia, cưỡng ép cầm lấy chỉ khiến các ngươi chết oan uổng mà thôi.
Con ngươi của Bạch Lữ thoáng co lại, trầm mặc chốc lát, lão cắn răng quát lên:
- Liều mạng!
Đại chiến rất nhanh bùng nổ, tất cả mọi người đều hoảng sợ đến tái mặt, bỏ chạy ra xa. Ba Sinh Thần tu sỹ liều mạng chiến đấu, không phải tầng thứ tu vi như họ có thể đối mặt.
- Mau chạy!
Bạch Lữ lâm vào điên cuồng, tạm thời ngăn cản bước chân của hai người Trần Lãng cùng Phi Phi, tạo cơ hội cho đám thiếu niên Bạch Gia chạy trốn.
Bạch Khôi từ đầu sắc mặt âm trầm, không có biểu lộ một chút thái độ nào. Lúc này nhân cơ hội, liền tung ra sáu cây trận kỳ, cắm ở sáu phương vị, hình thành nên một truyền tống trận cỡ nhỏ.
Hắn từ đầu tới giờ giữ im lặng chính là đang suy nghĩ tìm cơ hội thoát khốn, bây giờ có cơ hội liền không một chút bỏ lỡ, nhanh chóng khởi động trận pháp.
Sáu cây trận kỳ sau khi được tế, liền đồng thời vận chuyển lên, quang mang sáng chói.
- Hừ! Đừng hòng chạy thoát.
Trần Lãng lúc này đang bị Bạch Lữ cầm chân tức giận quát lên, trường đao trong tay mạnh mẽ quét tới, tỏa ra thanh quang mênh mông, lấy một khí thế không thể ngăn cản đánh tới. Bạch Khôi vẻ mặt lộ ra ác độc, vội vàng dụng lực, đẩy toàn bộ đám thiếu niên trong trận pháp bay ra ngoài, lấy thân xác bọn chúng chắn ngang một chiêu này.
Chỉ là công kích của Sinh Thần cảnh tu sỹ há lại dễ dàng chống lại như thế, cả đám thiếu niên rống lên thê lương, nhưng vẫn không có tránh thoát được, bị chém chết tại chỗ. Tuy kiếm quang có bị chậm lại đôi chút, nhưng vẫn còn hơn nửa lực lượng, đánh mạnh vào trận pháp khiến cho một góc trận nổ nát thành bụi phấn.
Trận pháp nhất thời mất đi cân bằng, liền vặn vẹo một hồi, cơ hồ muốn giải thể. Loại trận pháp truyền tống một khi tổn hại, liền trở nên cực kỳ nguy hiểm, có thể dẫn ngươi đi qua không gian loạn lưu, bị mất mạng là bình thường.
Bạch Khôi vẻ mặt quyết đoán, vẫn tiếp tục truyền tống, bóng dáng hắn mờ dần rồi biến mất trong không gian hỗn loạn. Trước khi rời đi không quên liếc nhìn qua Trần Lãng bằng ánh mắt sắc lạnh, kẻ này hắn nhớ kỹ.
- Tâm cơ rất sâu, lại độc ác cùng quyết đoán! Kẻ này không được phép sống.
Đây là suy nghĩ của Trần Lãng lúc này, một tên tiểu bối thôi lại có thể tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
Lúc này phía xa xa, Hoàng Thiên lẳng lặng quan sát, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Bạch Khôi rời đi, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Kiến thức trận pháp mà lâu nay hắn học hỏi cùng lĩnh ngộ, rốt cục đã phát huy một phần tác dụng của nó. Dựa vào sự chuyển động của thiên địa nguyên khí cùng xu hướng vận chuyển của trận kỳ, hắn có thể mơ hồ tính toán ra phương vị mà Bạch Khôi truyền tống đi.
Cuộc trả thù của hắn bắt đầu từ lúc này rồi.