- Cố Hùng, ngươi còn gì để nói?
Biến hoá của toàn trường khiến cho Tứ tổ không khỏi nở ra nụ cười, nhìn xuống mấy người Cố Hùng đơn bạc như đoàn kiến trước cơn giông bão, lạnh lùng nói ra.
Khiến cho lão ngạc nhiên là Cố Hùng lại không tỏ ra sợ hãi hay tức giận như lão nghĩ, là chỉ nhoẻn miệng cười cười:
- Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ như vậy, ta còn có thể nói gì nữa đây.
Thái độ của hắn khiến cho Tứ tổ cảm giác rất bất thường, nhưng không thể nào đoán ra được, chỉ đành gật đầu lạnh giọng:
- Nói như vậy là ngươi đã nhận tội?
Lời của lão vừa dứt, không gian chung quanh bỗng nhiên lặng hẳn xuống. Vô số ánh mắt đều tập trung về phía Cố Hùng, như muốn xem xem hắn trả lời thế nào, hay đúng hơn là muốn xem hắn còn có lá bài nào để lật ngược tình thế.
- Nhận tội? Ha ha, không biết ta phạm phải tội gì, thưa Tứ tổ?
Câu hỏi như đang trêu ngươi khiến cho sắc mặt của Tứ tổ đen hẳn xuống, Cố Hùng vậy mà dám đùa bỡn lão, đây là muốn chết.
- Tứ tổ, ngươi chẳng phải là vẫn luôn thắc mắc tại sao chúng ta lại còn sống hay sao? Để ta trả lời cho ngươi nhé! Đại trưởng lão, đưa bọn chúng ra.
Ngay tại thời điểm Tứ tổ sắp không nhịn được nữa chuẩn bị ra tay, Cố Hùng lại lên tiếng. Một lời để cho Tứ tổ đột ngột dừng, có chút kinh nghi nhìn chằm chằm vào Cố Hùng, như muốn thấu xem trong đầu hắn đang nghĩ gì vậy.
Chẳng để cho hắn đợi lâu, đại trưởng lão đã tiến lên bên cạnh Cố Hùng, nét mặt cười cười pha thêm khiêu khích, phóng ra một món bảo cụ:
- Tứ tổ, là người quen của ngươi đấy!
Lời còn chưa nói xong, món bảo cụ trong tay của đại trưởng lão đã run lên, phóng ra sáu cái người trưởng thành, tất cả thê thảm nằm trên nền đá.
Quả nhiên, Tứ tổ là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt trở nên đại biến. Lão làm sao không nhận ra được mấy người này cơ chứ, chính lão là người phái bọn hắn đi truy sát năm người Cố Hùng mà.
- Ai vậy?
- A… là Tứ đại hộ pháp, bọn hắn sao lại ra nông nổi này?
- Chẳng phải bọn hắn là nghe lệnh Tứ tổ đi truy bắt mấy người Cố Hùng hay sao, bị đánh ra dạng này cũng không có gì ngạc nhiên, dẫu sao đại trưởng lão cũng là Vấn Đỉnh cường giả.
- Đúng vậy, nhưng còn hai người kia là ai, hình như không phải là người trong tộc.
Tiếng kinh hô huyên náo liên tiếp vang lên, không chỉ có người của Cố Gia, mà còn có cả người của thập phương thế lực. Ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên nhìn chăm chăm về sáu cái thân ảnh đang lăn lóc trên nền, lẫn nhau xì xào bàn tán.
- Đại trưởng lão, Lục cố tổ… Cố Gia, các ngươi có ý gì đây?
Khi mà đang có rất nhiều người thắc mắc về thân phận của hai người xa lạ kia, thì phía bên ghế ngồi của đại diện Cao Gia bỗng vang lên tiếng quát chói tai. Mười mấy con người thân phận cao quý, lúc này đều trở nên thất thố và tràn đầy giận dữ.
Không giận dữ sao được, khi mà hai người xa lạ trong lời nói của đám người Cố Gia kia chính là người của Cao Gia bọn hắn.
- Cố Hùng, các ngươi thật là to gan. Không những sợ tội bỏ trốn mà còn ra tay ngược lại với người trong tộc và bằng hữu Cao Gia, ta muốn ngươi chết không toàn thây.
Thất tổ trông thấy tình thế có vẻ không ổn, vội vàng từ bảo toạ đứng lên quát lớn. Huyết khí quanh thân hắn trong nháy mắt bốc lên trùng thiên, phóng ra một cước phá vỡ nền đá, thân hình vụt tới chẳng khác nào lưu tinh. Vạn trượng hào quang lẫn trong sát khí đậm đặc, lòng bàn tay của hắn như hoá thành kim thiết, dũng mãnh tấn công về phía đại não của Cố Hùng.
Một chiêu này ngưng tụ gần như toàn bộ mười phần chiến lực của hắn, đừng nói là một tên Cố Hùng, dù cho là Vấn Đỉnh trung kỳ không cẩn thận cũng có thể bị vỗ chết tại chỗ.
- Thất tổ, ngươi đừng có làm càn…
Đám người Lục tổ sắc mặt đều tái đi, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ rằng Thất tổ lại phách lối như thế, trước mắt bao nhiêu người mà ra tay.
Dưới thế công kinh thiên động địa của Thất tổ, khi mà hầu như toàn bộ mọi người đều nghĩ tới Cố Hùng sẽ xong đời thì “Oanh” một tiếng như sấm rền, trời nghiêng đất ngả. Lục tổ không chút do dự phá không bay tới vị trí của Cố Hùng, giúp bọn hắn ngăn trở lấy một chiêu này của Thất tổ.
Hai vị lão tổ Vấn Đỉnh toàn lực va chạm, tuyệt nhiên là trời long đất lở. Toàn bộ tháp đá nặng hàng ngàn tỉ tấn run rẩy như muốn sụp đổ, người người nghiêng ngả. Cũng may là bên dưới có tồn tại siêu cấp phòng ngự trận pháp, nếu không kết quả chẳng cần nói cũng biết được.
- Lục tổ, ngươi còn muốn bao che cho bọn chúng?
Trông thấy Thất tổ bị người ngăn cản, Tứ tổ sắc mặt lạnh hẳn xuống, nhanh chóng đứng ra khỏi bảo toạ, sát khí lăng lệ nhìn lấy Lục tổ. Chẳng qua ngoài miệng lão thì hỏi vậy, nhưng trong lòng thực ra lại đang muốn Lục tổ làm thế. Chỉ cần hôm nay Lục tổ còn đứng về phía Cố Hùng, lão liền có thể thẳng tay trấn áp, đạp tất cả bọn hắn xuống vạn kiếp bất phục.
- Lục tổ, lui xuống đi.
Ngay cả Nhất tổ cũng tỏ rõ thái độ của mình, yêu cầu Lục tổ tránh ra.
Chỉ là chuyện đã đến nước này, Lục tổ có thể buông tay hay sao. Đứng trơ mắt nhìn con trai của huynh trưởng bị dồn vào chỗ chết, lão không làm được. Chưa nói tới tình cảm giữa huynh đệ lão, thì việc Cố Hùng bị hàm oan, lão làm sao không biết rõ. Nếu để cho bọn hắn chết rồi, thì sau này có minh oan được cũng đâu có nghĩa lý gì.
- Nhất tổ…
Còn muốn tranh thủ cho mấy người Cố Hùng thêm chút thời gian, nhưng Lục tổ còn chưa nói xong, phía bên Cao Gia đã có người ngắt lời:
- Cố Vĩ, hôm đó ngươi đến cầu Cao Gia chúng ta giúp ngươi phối hợp truy bắt phản đồ, chúng ta vì nể mặt giao tình mấy vạn năm của hai nhà mới thỉnh Lục cố tổ và Cao Cơ trưởng lão đi hỗ trợ. Vậy mà giờ đây bọn hắn bị đánh thành ra dạng này, các ngươi cũng nên cho Cao Gia chúng ta một câu trả lời hợp lý đi.
Cố Vĩ chính là tên huý của Tứ tổ Cố Gia. Kẻ dám gọi thẳng tên lão mà không uý kỵ như vậy, hiển nhiên thân phận không thể nào tầm thường.
Tứ tổ trong lòng tất nhiên không vui, nhưng ngoài mặt vẫn thập phần bình tĩnh, chắp tay về phía mấy người Cao Gia mà nói:
- Thật là xin lỗi, là chúng ta quá xem thường bọn phản đồ để cho người của Cao Gia liên luỵ vào. Sau hôm nay Cố Vĩ sẽ đích thân đến Cao Gia để tạ lỗi, đồng thời bồi thường cho Cơ trưởng lão và Lục cố tổ, chắc chắn sẽ khiến cho các vị hài lòng.
Đám người Cao Gia nghe thấy Tứ tổ nói vậy mới hơi nguôi xuống, bốn năm người nhanh chóng chạy về phía Cố Hùng, hòng cứu lấy Cao Cơ và Lục cố tổ.
- Muốn cứu bọn chúng… mơ tưởng!
- Phốc… phốc!
Khiến cho bọn chúng không thể nào ngờ được là mấy người Cố Hùng lúc này vẫn còn dám ra tay, đại trưởng lão không chút kiêng nể đem tất cả vỗ bay ngược trở lại, miệng phún máu tươi.
- Làm càn!
- Muốn chết!
Không khí căng thẳng đến mức khó thở, hai bên lúc này đây đều tràn đầy mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Không chỉ có người của Cao Gia, mà mấy người Tứ tổ cũng đã áp sát nơi này, mơ hồ hình thành thiên la địa võng bao lấy đám người Cố Hùng.
- Hèn với người ngoài, ác với người đồng tộc, Tứ tổ, các ngươi có xứng đáng với liệt tổ liệt tông?
Cố Hùng cười lên lạnh lẽo, giương ánh mắt thù hận nhìn về phía Tứ tổ, nắm tay đã siết chặt lại đến mức trắng bạch.
- Mấy tên phản đồ cũng có tư cách chất vấn ta hay sao. Bắt chúng lại cho ta.
Tứ tổ không có nhiều lời thêm nữa, trực tiếp ra lệnh cho vệ binh tấn công, muốn dùng vũ lực bắt lấy mấy người Cố Hùng.
- Tứ tổ, đây là các ngươi ép chúng ta.
Đã sớm không còn đường lui, Lục tổ rốt cục lên tiếng tỏ rõ thái độ. Ngày hôm nay, dù cho bỏ ra bất cứ giá nào lão cũng phải bảo vệ cháu của mình.
- Lục tổ, ngươi cũng muốn làm phản?
Tứ tổ vẻ ngoài thoáng hiện lên tia tức giận, nhưng trong lòng thật ra đang cười lạnh không ngừng. Quả nhiên Lục tổ đã sa bẫy, hôm nay trời cũng không cứu được bọn hắn.
- Bớt nói nhiều lời, hôm nay kẻ nào muốn đụng tới bọn chúng, trước tiên phải bước qua xác của Cố Phi này.
Khí thế thông thiên, Bát tổ không chút do dự chạy tới sóng vai cùng tam ca của mình, ánh mắt lăng lệ nhìn lấy Tứ tổ mà nói. Theo sau hắn là sáu bảy cái bóng người, đều là tâm phúc năm xưa đi theo bốn huynh đệ hắn, lúc này đây vẫn một mực ủng hộ, đồng lòng tiến lui.
- Được… Được lắm. Cố Gia đã bao lâu chưa thanh lọc cặn bẩn, hôm nay nhân dịp đại lễ mà tiến hành đi. Dùng máu của các ngươi để tế tổ, để trả lại một Cố Gia hùng mạnh. Giết hết chúng cho ta.
Tên đã lên dây, Tứ tổ không chút do dự ra lệnh thả tiễn. Dù là Nhất tổ lúc này đây cũng không thể nào ngăn cản, chỉ có thể thở dài mà nhìn tới.
Nội chiến của Cố Gia cứ như vậy mà bùng nổ, không chỉ là những vệ binh hay hộ pháp yếu đuối như khi nãy, mà còn có những cao tầng trong tộc, và cả những vị lão tổ nữa.
- Hùng nhi, mau mau rời đi. Thúc thúc giúp ngươi đoạn hậu.
Nhận ra được sự chênh lệch lực lượng giữa các bên, Lục tổ thân hình nhoáng lên ngăn cản Tứ tổ, đồng thời truyền âm cho Cố Hùng, muốn hắn bỏ chạy.
Chỉ là Cố Hùng sẽ bỏ chạy hay sao? Không, hắn không những không bỏ chạy, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn lấy đám cường giả đang bao vây lấy mình, trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Bởi quá nửa trong số bọn chúng ngày xưa đều từng là tâm phúc của hắn, được hắn tin tưởng nâng đỡ lên địa vị hiện giờ, lúc này đây bọn chúng đều quay lưng phản bội, thậm chí chĩa kiếm vào hắn như có sinh tử đại thù.
- Súc sinh, nạp mạng đi!
Tiếng quát vang lên như sấm, đám cao tầng Cao Gia cũng đã động thủ rồi. Mười mấy cái thân ảnh vụt lên trên không, phân biệt bao vây lấy nhóm người Cố Hùng. Liên tiếp bảo thuật kinh thiên, khuếch tán ra uy lực động trời, toàn bộ toà tháp đá hùng vĩ dưới uy thế này cũng phải rung động theo, doạ cho hầu hết mọi người tim đập chân run.
- Đùng!
Nổ lớn vang trời, nền của tháp đá lần đầu tiên vang lên tiếng rạn nứt, hàng loạt bảo thuật nổ tung ra vạn vạn đạo phù văn, mênh mông dày đặc. Mà người của Cao Gia thế tới hung hăng, lúc này đây lại bị quất cho bay ngược trở lại, suýt chút nữa thụ thương.
- Khương Gia, các ngươi cũng muốn can thiệp vào chuyện này hay sao.