Hai năm thời gian đối với tu sỹ, nói dài thì chẳng dài, mà nói ngắn thì cũng không. Nhất là với một môi trường đặc thù như Cửu U Chi Địa, một nơi chất chứa vô vàn cơ duyên thượng cổ, cũng không kém phần hung hiểm nguy cơ. Hai năm đó, ngươi có thể thuế biến trở thành một cường giả, nhưng cũng có thể sẽ phải nằm xuống, trở thành những cái xác không hồn.
Và dường như không lâu nữa, sẽ có thêm một vài kẻ ngã xuống.
Bên cạnh tin tức Bạch Khôi khiêu chiến Hoàng Thiên, một cái tin tức khác cũng theo đó bùng nổ, lấy một tốc độ cực nhanh lan truyền khắp bốn phương tám hướng Cửu U, khiến cho toàn bộ thiên kiêu lúc này đều phải lâm vào cuồng nhiệt, điên cuồng chạy về phía trung tâm. Bất kể là đang làm gì, đang tìm kiếm cơ duyên lớn hay nhỏ, đều bị bọn hắn một mực gác lại phía sau.
Bởi vì, Thiên Không Trấn Ma Tháp sắp xuất thế.
Chỉ một tin tức mà thôi, nhưng thực sự khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải chấn kinh, run rẩy vì kích động. Thật không ngờ rằng, đời này của bọn hắn lại có thể chứng kiến Thiên Không Trấn Ma Tháp, có thể đoạt được tư cách trở thành cường giả.
Đừng nói là những thiên kiêu trẻ tuổi ở nơi đây, dù cho những siêu cấp lão tổ ở các thế lực đang đợi chờ ngoài kia, một khi nghe được tin tức này thì cũng phải rung động sợ hãi, đứng ngồi không yên. Đơn giản là vì, Lâm Thanh Phong năm đó chính là đoạt được cơ duyên trong Thiên Không Trấn Ma Tháp, thuế biến từ một tên Sinh Thần tu sỹ, trở thành một trong những kẻ mạnh nhất phiến tinh không này, Quy Nguyên nhị bước.
Cơ duyên lớn như vậy, tuyệt đối là một cái hấp dẫn trí mạng mà không có kẻ nào có thể chối từ.
Thiên Không Trấn Ma Tháp, vốn là một tồn tại trong truyền thuyết của Nguyên Giới, chẳng ai có thể xác định. Có vô số câu truyện được đồn kể về nó, cũng như có vô số suy đoán lưu truyền khắp nhân gian.
Có truyền thuyết kể rằng nó là tiên thiên bảo vật, tồn tại trước cả khi trời đất hình thành. Qua trận chiến Thượng Cổ bị tổn thương, phải ẩn mình trong Cửu U Chi Địa để chữa trị.
Cũng có truyền thuyết nói rằng nó là một toà tháp do hiền nhân Nguyên Giới xây dựng để trấn ma. Bất cứ ma đầu cự phách nào xuất hiện và làm việc ác trong nhân thế đều bị nó nuốt vào, trấn áp muôn đời muôn kiếp.
Truyền thuyết cứ vậy huyền huyễn mông lung, có thật có giả chẳng thể nào mà minh xác. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, Thiên Không Trấn Ma Tháp một vạn năm mới xuất thế một lần.
Đời này vào ba trăm năm trước nó đã xuất thế, vậy mà giờ đây lại có tin đồn nó lần nữa đi ra, bảo sao không kinh sợ thế nhân.
Có lẽ một đời này, Nguyên Giới muốn biến thiên.
Bên trong Cửu U Chi Địa, bầu trời đổ tối. Thiên không cuồn cuộn mây mù, liên miên trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Một cỗ cảm giác miên man vô định ẩn ẩn trong trời đất, khiến cho lòng người trùng xuống. Tựa như, thế giới này đang phải đối mặt với tận thế.
Ma khí vấn vương, tản mát tràn ngập trong từng ngõ ngách nơi Cửu U. Thi thoảng lại có vài đạo tử lôi xẹt qua, như muốn xé rách bầu trời, để lại từng tiếng ù ù đùng đùng rung động trời đất. Có lẽ, lúc này đây nơi này mới chân chính giống như cái tên của nó, Cửu U Chi Địa.
Dị tượng xuất hiện, tin tức Thiên Không Trấn Ma Tháp xuất thế lan truyền, chẳng khác nào một cỗ lốc xoáy khổng lồ, cuốn theo bất cứ tên thiên kiêu nào còn tản mạn khắp bốn phương về tới.
Dĩ nhiên, bất luận là đối với kẻ nào mà nói, cơ duyên lần này đều là tràn đầy hấp dẫn. Nếu là Thiên Không Trấn Ma Tháp thực sự xuất hiện, chỉ cần có thể tiến vào bên trong, tuyệt đối là đại tạo hoá. Lâm Thanh Phong năm đó chẳng phải cũng từ nơi này mà trở ra, từ nơi này mà trở thành cường giả hay sao.
Quy Nguyên nhị bước, chí cường giả một phương, ai dám nói bản thân không thèm muốn?
Thiên kiêu hội tụ đã sớm trở thành một xu thế, mỗi thời điểm trôi qua lại có người chạy tới, tập trung tại trung tâm Cửu U, nơi mà Thiên Không Trấn Ma Tháp được cho là sẽ xuất hiện.
- A! Người kia chẳng phải Túc Đạo Long hay sao.
Một ngày này, có một nhân vật xuất hiện khiến cho toàn bộ mọi người đều lâm vào rung động, thậm chí còn có kẻ thất thố hô lên.
Chỉ thấy giữa tinh không cuồn cuộn hắc ám, một cái cự phách phất trần phá không lao về nơi đây, tốc độ nhanh đến khó mà tin nổi. Thậm chí phía đuôi do ma sát cực đại đã sinh ra bốc cháy, hình thành nên một cái đuôi lửa chói loà. Cảnh tượng quả thực khiến người hãi hùng khiếp vía.
Mãi đến khi bay tới trên đầu mọi người, phất trần mới đột ngột giảm tốc độ và dừng lại. Lúc này người ta mới nhìn thấy trên thân phất trần có một cái thanh niên mặc đạo bào xám. Hắn thân thể thập phần bình thường, không cao không thấp, không gầy không béo. Duy chỉ có đôi mắt là hàm ẩn từng tia sắc lạnh đến khó tả. Tựa như ánh mắt của một đầu sói già, tràn ngập cay độc và ác ý.
Túc Đạo Long, đệ tử chân truyền của tông chủ Thái Thanh Môn, siêu cấp thiên kiêu trẻ tuổi của Thiên Nguyên đại lục. Cái tên mà một khi nghe thấy, thế hệ trẻ tuổi Thiên Nguyên đều phải sợ hãi.
Thái Thanh Môn tại Thiên Nguyên đại lục chân chính là cự đầu quái vật, được xếp vào tốp mười đại thế lực, nội tình cực kỳ khủng khiếp. Nghe nói năm đó, lão tổ sáng lập ra môn phái này là một trong số ít hiền nhân của Nguyên Giới có được tư cách tham gia Chiến Trường Thượng Cổ, mạnh mẽ khó tìm ra được địch thủ. Đạo thống mà lão lưu lại, há lại có thể tầm thường.
Với tư cách là đời này thiên kiêu, Túc Đạo Long chính là đệ tử chân truyền của môn chủ Thái Thanh Môn, thực lực sâu không lường được. Hắn mặc dù không xuất hiện nhiều, nhưng danh tiếng không có chút nào so với Bạch Khôi, Hứa Thanh Hoa kém. Sở dĩ như vậy, một phần là do xuất thân, một phần là do tính cách.
Hắn xưa nay nổi tiếng là một kẻ cực kỳ độc ác, tâm ngoan thủ lạt. Đôi tay đã từng tắm qua không biết bao nhiêu máu, giết chết không biết bao nhiêu người. Thế hệ trẻ tuổi có, thế hệ trước cũng có, chỉ cần đắc tội với hắn, ngươi chỉ có một con đường chết.
Hững hờ nhìn thoáng qua nhân kiệt bên dưới, hắn sắc mặt không chút biểu tình, lăng không nhảy khỏi phất trần tiến về phía dưới. Lăng không mà bay, hắn không ngờ cũng đột phá Hoá Linh cảnh giới. Điều này khiến cho mọi người trong lòng đều không tự chủ được khẩn trương lên, có kẻ ánh mắt tràn đầy hâm mộ, cũng có người thở dài chán nản. Kẻ này trước đây mới chỉ Nguyên Đan đã có thể quét ngang đồng lứa, chưa bại một lần. Giờ đây đặt chân vào Hoá Linh, thế gian này còn mấy người có thể là đối thủ của hắn đây.
Có lẽ, cũng chỉ có những kẻ như Bạch Khôi, Trần Lôi mới có tư cách cùng hắn xếp hàng, mới có tư cách cùng hắn làm đối thủ.
Chính là bởi vì như thế, ngay khi Túc Đạo Long hạ xuống, đám người bên dưới đều không tự chủ được dạt ra xung quanh, không kẻ nào dám tới gần.
- Hừ! Tên Bạch đầu bò, nếu gặp phải lão tử, lão tử sẽ vặn cái đầu hắn xuống.
Đúng lúc mà mọi người đang chìm trong căng thẳng, một cái thanh âm cười nói đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí.
Chỉ thấy từ phương xa có một nhóm ba người đang tiến tới nơi này. Nhìn kỹ một chút, không ít người sắc mặt trở nên kỳ quái, bởi vì nhóm người tới này quá mức đặc biệt. Một nam, một nữ, một tiểu hoà thượng, và một cái con khỉ.
Ba người thì chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý, duy chỉ có con khỉ là thập phần đặc biệt. Khỉ con không lớn, chỉ cao chừng ba chục phân hơn, một thân lông mao trắng như sữa, thập phần đẹp mắt.
Nó đáng lẽ sẽ phải cực kỳ dễ thương, nếu như không có cái đầu trọc lóc, cùng với ba cái chấm tròn trên đỉnh. Cái này, chẳng khác gì một hoà thượng khỉ, kinh ngạc không ít người. Cái hình tượng kỳ quái có một không hai như thế quả thực khiến không ít người muốn phì cười, nhưng lại không ai dám cười.
Bởi vì bọn họ ít nhiều nhận ra lai lịch của hai người lớn bên trong nhóm người. Nam là Anh Vũ, cháu nội của Lâm Thanh Phong, nữ là thiên kiêu chi nữ Hứa Thanh Hoa của Hứa Gia, không có cái nào là đơn giản.
Chỉ là, khi nhận ra được thân phận của hai người, lại khiến cho những người nhận thức họ không khỏi nghi hoặc, có phần khó hiểu.
Dĩ nhiên, Anh Vũ xuất hiện cùng Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng thì không có gì để thắc mắc, dù sao bọn họ cũng là cũng một nhóm. Cái người ta không hiểu là ở chỗ, tại sao Anh Vũ lại cùng một chỗ với Hứa Thanh Hoa? Phải biết rằng ngày đó ở Thiên Thu Viện, hai người chính là xảy ra xung đột, thậm chí còn từng giao thủ qua, vậy mà lúc này đây lại cùng một chỗ cười nói thân thiết như thế.
Bọn họ nào biết, Anh Vũ gần đây chính là đang theo đuổi Hứa Thanh Hoa, cho nên thấy hắn đi cùng nàng cũng là điều dễ hiểu.
Cẩu Thủ ngồi vắt vẻo trên vai Anh Vũ, thi thoảng lại liếc liếc về phía ngực của Hứa Thanh Hoa, liếm môi không ngừng. Nghe Anh Vũ một lời, nó nguýt dài một tiếng, nói:
- Thứ không biết sống chết đó cũng dám hướng chủ nhân khiêu chiến. Bản hầu phóng rắm liền có thể đem hắn ngạt chết.
Nó vừa nói ra lời này, tiểu hoà thượng bên cạnh sắc mặt liền tràn đầy hắc tuyến, nghiến răng vung một chưởng tới.
- Đầu chó, ngươi thử nói một câu nữa xem.
Cẩu Thủ bị đánh bất ngờ, liền lộn cổ từ trên vai Anh Vũ xuống dưới đường. Nó lồm cồm bò dậy, chỉ vào mặt tiểu hoà thượng mà chửi.
- Đầu trọc, bản hầu đâu có nói ngươi. Hơn nữa, chuyện hôm đó chẳng phải ngươi đã nhổ trọc lông của ta rồi sao? Còn chưa đủ?
Tiểu hoà thượng nhếch môi, vênh mặt lên thách thức:
- Đều là nhân quả mà thôi. Ngươi còn dám nhắc lại nữa, có tin ta nhổ nốt đám lông còn lại của ngươi không?
Bị thách thức, Cẩu Thủ tức điên người, nghiến răng nghiến lợi:
- Mẹ nó, bản hầu há lại sợ ngươi… lăn lại đây cùng ta đại chiến năm trăm hiệp!
Một hoà thượng một khỉ cứ thế chửi mắng, thao thao bất tuyệt khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ, chẳng biết nói gì cho phải.
Đặc biệt là đi bên cạnh bọn chúng Anh Vũ cùng Hứa Thanh Hoa đều là lắc đầu ngán ngẩm, dĩ nhiên đây không phải lần đầu họ chứng kiến hai tên này đấu khẩu.
Đương thời điểm Anh Vũ cùng Thanh Hoa sóng vai bước tới, Túc Đạo Long đang đứng ở phương xa hai mắt loé lên, có chút âm trầm bất định. Nhíu mày một cái, hắn thân hình chợt động, vụt một cái xuất hiện trước mặt hai người.
Đột nhiên bị người chặn đường, Anh Vũ có chút bất ngờ nhìn tới. Còn Hứa Thanh Hoa thì sầm mặt lại, thần sắc tràn đầy không vui cùng khó chịu.
- Túc Đạo Long, ngươi đây là có ý gì?