Ôm thân xác của Hàn Lâm trong lòng, Hoàng Thiên chậm dãi tiến về phía một góc của đại điện, nhẹ nhàng đặt lên mặt của một chiếc bàn lớn, còn cẩn thận bày ra một trận pháp thủ hộ nhỏ. Hắn không muốn thân thể của huynh đệ mình bị tổn thương thêm nữa, dù cho hắn đã chết.
Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn mới chậm dãi quay lại, nhìn chằm chằm vào kẻ thù trước mắt, kẻ đã cướp đi tính mạng của Hàn Lâm. Đôi mắt của hắn một đen một trắng nhìn không ra được trạng thái, nhưng mà ai cũng có thể đoán được, nó tràn đầy hận thù cùng căm phẫn.
Trong chớp mắt sau đó, thân thể hắn biến thành một đạo quang ảnh, tốc độ thi triển đến mức tận cùng, lao thẳng người tới. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp như thế, xung quanh cơ thể hắn nhị khí tung hoành, huyễn hóa thành một thanh kiếm xuyên thủng không gian.
- Ha Ha! Tình cảm huynh đệ cảm động quá!
Vương Bân nhìn thấy vậy thì cười khẩy một cái, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt ánh lên sự vô tình.
Uỳnh! Uỳnh!
Va chạm nổ tung, cả đại điện ầm ầm rạn nứt. Toàn bộ mọi người trong đại điện lúc này da đầu tê dại cả đi, nhất là những kẻ được gọi là thiên tài siêu cấp, thiên kiêu yêu nghiệt kia. Bởi vì sức mạnh mà Hoàng Thiên bộc phát ra lúc này, đã không còn cùng đẳng cấp với bọn chúng nữa rồi.
Một thiếu niên mới mười bảy tuổi, đối đầu với một siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Uỳnh! Uỳnh!
Không có chiêu thức hoa lệ, không có kỹ xảo chiến đấu, chỉ là những cú đánh nguyên thủy và trực tiếp. Thiên Kiếm trong tay Hoàng Thiên lần đầu tiên bộc lộ ra sự đáng sợ của nó, mạnh mẽ đến vô cùng.
Mỗi một lần Hoàng Thiên tấn công, là một lần bộc phát ra nổ lớn, từng làn sóng năng lượng đáng sợ điên cuồng lan tỏa ra không gian, khiến tất cả mọi người xung quanh phải hoảng sợ lui mạnh về phía sau.
Chỉ là trước mọi đòn tấn công của hắn, Vương Bân lại chẳng hề hấn chút nào. Hắn chỉ đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, thậm chí nụ cười trên môi cũng không có thu lại.
Phốc! uỳnh!
Rốt cục sau một loạt đòn tấn công điên cuồng, Hoàng Thiên liền bị một cái phất tay đánh bay ngược trở lại, đâm nát mấy cây cột lớn.
Hoàng Thiên rất mạnh, nhưng mà đối thủ của hắn đã không nằm trong phạm trù mà hắn có thể khiêu chiến nổi. Dẫu cho có tiến vào trạng thái mạnh nhất, dẫu cho có nắm trong tay pháp bảo mạnh nhất, nhưng vẫn chưa đủ để bù lấp được cái khoảng cách tu vi đó.
Điều này giống như một đứa trẻ ba tuổi chiến đấu với một cao thủ võ lâm vậy, dù cho đứa trẻ này có thể lực tốt đến như thế nào, có cầm trong tay binh khí mạnh đến bao nhiêu, cũng không thể nào chiến thắng được.
Đất đá đổ nát, Hoàng Thiên lại một lần nữa đứng lên, Thiên Kiếm trong tay càng thêm siết chặt. Hắn gầm lên như dã thú hoang dại, nhị khí một lần nữa bùng nổ, đem cơ thể bao bọc lại một cánh quỷ dị.
- Ha Ha! Hình thái biến hóa rất cường đại, dưới một chiêu này của ta mà cũng không hề hấn gì.
Vương Bân cười vang, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên càng thêm thích thú.
Hoàng Thiên không đáp lại hắn, Hỗn Nguyên lực điên cuông dồn nén lên đôi bàn tay, mấy trăm lần điệp gia hạo hạo đãng đãng, vung Thiên Kiếm lên mà chém tới.
Phá Kiếm Thức… Nhất Kiếm Vạn Ảnh… Vạn Kiếm Quy Nhất lần lượt được hắn thi triển ra, bộc phát ra sức mạnh vượt khỏi phạm trù Nguyên Đan kỳ có thể thi triển, thậm chí Hóa Linh cũng không thể.
Vạn Ảnh… Nhất Kiếm, trong nháy mắt một đạo kiếm ảnh khủng bố khó có thể hình dung được bay vụt tới, muốn phá vỡ cả không gian.
Vương Bân vẫn như thế điềm tĩnh, trước thế đến của kiếm ảnh, hắn chỉ khinh thường liếc một cái, vươn tay tới bắt lấy.
Phốc!
Nhẹ nhàng như không, kiếm ảnh bị hắn dễ dàng chặn lại. Chỉ là trong một tích tắc rất ngắn, gương mặt của hắn khẽ động, vì lòng bàn tay đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói. Một cỗ kiếm ý khủng bố mang theo từng luồng năng lượng đáng sợ xâm thực vào cánh tay, khiến hắn nhất thời lâm vào tê dại.
Kiếm ảnh của Hoàng Thiên đã khiến hắn thụ thương, mặc dù rất nhỏ và trấn áp ngay lập tức, nhưng mà quả thực hắn đã bị thương. Hắn bị một cái Nguyên Đan tu sỹ đánh cho bị thương.
Điều này khiến trong lòng hắn nổi lên ngợp trời sóng lớn, Ma Thần huyết mạch quả nhiên đáng sợ. Chỉ với Nguyên Đan cảnh giới đã mạnh như thế, nếu như một ngày Hoàng Thiên đạt tới cấp độ Vấn Đỉnh thì sẽ khủng bố tới mức nào nữa chứ?
Hắn cũng không dám nghĩ tới nữa, loại thể chất này không được phép tồn tại trên đời, Hoàng Thiên hôm nay nhất định phải chết.
Nảy sinh sát tâm đậm đặc, hắn cũng không đùa giỡn với Hoàng Thiên nữa, trong tay hắn xuất hiện một cây cự phủ, hào quang mãnh liệt bổ tới.
Uỳnh!
Trong chớp mắt cự phủ bổ lên thân thể của Hoàng Thiên, không gian nơi va chạm gần như nổ tung, bốc ra quang mang sáng chói, đem thân thể của hắn bắn ngược ra sau một cái thảm hại.
Cày nát hơn mấy chục mét nền đá của đại điện, thân hình của Hoàng Thiên chìm vào trong đất đá, bụi mù tung tóe. Sở hữu tất cả mọi người lúc này đều trở nên ngây dại, đa phần mọi người đều cảm thấy Hoàng Thiên xong rồi. Một đòn toàn lực của Vấn Đỉnh tu sỹ trực tiếp chém vào như thế, hắn có mạnh hơn nữa cũng phải bỏ mạng.
Chỉ có những cường giả như mấy lão già hộ đạo, và Vương Bân mới có thể thấy được. Trong đất đá đổ nát, trong khói bụi mịt mù, Hoàng Thiên một lần nữa bò ra, loạng choạng đứng lên tại nơi đó.
Sắc mặt của Vương Bân tràn đầy kinh hãi, bởi vì hắn rất rõ lực lượng của một chiêu vừa nãy, hoàn toàn có thể lấy mạng của Vấn Đỉnh sơ kỳ tu sỹ, vậy mà Hoàng Thiên lại còn sống, thậm chí cơ thể còn không có một vết thương nào.
Trong lòng hắn không còn sự ung dung đắc ý như vừa nãy nữa, mà bắt đầu xuất hiện một tia sợ hãi, phải, chính xác là một tia sợ hãi. Vì hắn có cảm giác không thể giết nổi người thiếu niên này.
Không để hắn có cơ hội suy nghĩ, Hoàng Thiên ở phía xa một lần nữa động thủ. Hai mắt của hắn hơi híp lại, Thiên Kiếm nhẹ nhàng đưa lên, ngưng tụ một khí thế vô hình mạnh mẽ chém xuống.
Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm…
Không có kiếm ảnh nào bay ra, không có dị tượng nào xuất hiện, chỉ có một cỗ kiếm ý vô địch tràn ngập không gian. Lần đầu tiên trong trận chiến, Vương Bân bị bức lui về phía sau, sâu trong ánh mắt mịt mờ hoảng loạn.
- Đệ Nhị Hồn, thức tỉnh cho ta…
Khiến đối phương lâm vào trạng thái bất ổn, thế nhưng Hoàng Thiên lại không có chút vui mừng nào. Hắn ngửa đầu lên gầm lớn, tinh huyết từ trong miệng phun ra, thấm đẫm vào Thiên Kiếm khiến nó bộc phát ra rung động trước nay chưa từng có.
Sâu trong thức hải một thân ảnh giống hắn như đúc đang ngồi đả tọa, đôi mắt nhắm nghiền. Trên mi tâm có một đồ án thái cực vốn đang bất động lúc này đột nhiên xoay chuyển, đem cả tinh không thức hải cuồn cuộn hỗn loạn.
Ngay sau khoảnh khắc ấy, bốn phương không gian đùng đùng nổ lớn, cả thế giới vốn đang sinh động như thế, đột nhiên ngưng lại một chỗ. Tựa như không gian đã đóng băng, thời gian đã ngừng lại, khiến vạn vật chìm vào trong tĩnh lặng chết chóc.
Vẫn là trong thế giới, vẫn là trung tâm của đại điện, nhưng chỉ còn lại hai bóng người tồn tại sức sống. Hoàng Thiên lúc này như biến lớn gấp trăm lần, cơ thể bùng phát ra nhị khí quang mang, như muốn đem cả thế giới này cùng đập nát.
Đôi hắn mắt tựa như hóa thành hai cái thái cực, cuồn cuộn xoay chuyển, toát ra sát khí trước nay chưa từng có. Nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt này, Thiên Kiếm trong tay chầm chậm đưa lên, hắn gầm lên trong oán độc:
- Ma… Thần… Diệt… Thương… Sinh
Sóng năng lượng khuếch tán điên cuồng, một kiếm như muốn bổ ra toàn bộ vũ trụ tinh không. Không gian, thời gian tựa như một tấm gương vô tận chớp mắt vỡ nát thành ngàn vạn mảnh. Cả thế giới bỗng chốc nát tan, bay ra vô số mảnh vỡ không gian kỳ dị và thời gian dị biến.
Mục đích của Hoàng Thiên từ đầu tới giờ, chính là vì một chiêu kiếm này đây. Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm đem tâm trí của Vương Bân đánh vào trong hoảng loạn, chỉ để hắn có cơ hội đánh ra một chiêu này.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đệ Nhị Hồn giúp hắn ra tay với người khác. Trong trạng thái Ma Thần Đệ Nhất Biến sử dụng Thiên Kiếm, hắn thi triển ra Diệt thức thứ nhất.
Hay còn một cái tên khác là… Ma Thần Diệt Thương Sinh!
…
Đây là một góc xa xôi trong Thương Mang rộng lớn.
Không gian nơi này chìm trong tận cùng hắc ám, mơ hồ vô định. Từng luồng không gian loạn lưu điên cuồng chảy loạn, bản nguyên đổ vỡ, ngay cả lực lượng thời gian cũng có chút không được ổn định, thường xuyên xảy ra dị biến.
Địa phương này quả thực quá mức khủng khiếp, cơ bản không thể nào tồn tại sự sống.
Ấy vậy mà ngay lúc này, ngay tại thời điểm mà Hoàng Thiên sử dụng Thiên Kiếm, tiến vào trạng thái của Ma Thần Đệ Nhất Biến. Trong hỗn độn loạn lưu của nơi này đột nhiên xuất hiện hai cái điểm sáng, nhấp nháy liên tục chậm rãi trôi nổi.
- Thiên Kiếm… Ma Thần Diệt Thương Sinh… Ha Ha… Chủ nhân… người vẫn còn sống… Ha Ha… Chủ nhân vẫn còn sống.
Không biết tự nơi nào vang lên thanh âm ấy, tràn đầy kích động cùng vui mừng. Mỗi một lần thanh âm vang lên, đều khiến cho cả thế giới nơi này đều phải ầm ầm vỡ nát.
Cái gì loạn lưu không gian, cái gì bản nguyên hỗn độn, trước thanh âm này chẳng khác gì cơn gió xuân, yếu ớt đến không ngờ.
Nhìn lại gần hơn, hóa ra hai cái điểm sáng đấy lại là một đôi mắt, tỏa ra tinh quang nhàn nhạt, tựa như mới vừa thức giấc sau một khoảng thời gian vô tận của năm tháng.
- Năm đó chủ nhân liều mình đưa ta đến đây, chỉ để cho ta chiếm được cơ duyên cực lớn tại nơi này. Không phụ lòng của người, ta đã thành công rồi, sẽ không là gánh nặng của chủ nhân nữa… ha ha!
Dưới tràng cười lần này, cả phiến không gian ầm ầm hội tụ lại, hình thành nên một cái bóng ma cực kỳ khổng lồ. Cái thân thể này có hình dạng tựa như nhân tộc, nhưng mà kích thước lại quá mức to lớn, cả tinh hệ trước mắt hắn thực sự nhỏ bé đến mức dường như không tồn tại.
Nơi mi tâm của hắn có một ký hiệu chữ Thần, bộc phát ra trùng thiên hào quang kim sắc. Hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, một cái tồn tại vốn không thuộc về phiến thiên địa này đã thức tỉnh.
- Không lâu nữa nơi này sẽ mở ra rồi, chủ nhân… đợi ta.