Dược Thương Các, đại sảnh vẫn là đông đúc như thế.
Hai vị khách nhân thần bí từ trong phòng giao dịch bước ra, hướng thẳng về phía cửa lớn, muốn rời đi khỏi nơi này.
Thế nhưng còn chưa có ra tới cửa thì một trong hai người tự dưng bước chậm lại, sau đó đứng im như trời trồng tại chỗ. Bờ vai lấp dưới chiếc áo choàng khẽ run lên từng hồi, hai bàn tay siết chặt lại răng rắc. Chiếc mặt nạ kín đáo cũng không thể che giấu được ánh mắt của hắn lúc này, tràn đầy phức tạp chi mang. Có hận ý, có sát khí, và có cả đau thương.
Chỉ thấy trung tâm của đại sảnh lúc này, một đám người đang cười nói vui vẻ.
Mà nổi bật nhất trong cuộc trò chuyện là một nam thanh niên trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng. Một thân y phục thuần trắng, ngay cả mái tóc cũng là một màu trắng tinh khiết. Da thịt như ngọc, ngũ quan đều đặn tuấn mỹ đến dị thường.
- Bạch Khôi sư huynh, ngươi ngày càng đẹp trai a.
Một thiếu nữ bên cạnh hắn cười tươi nhí nhảnh nói, nàng một thân trang phục hoa lệ lộng lẫy. Khuôn mặt không hẳn là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất lại thánh khiết như tuyết, thêm một nét cao quý ẩn hàm khiến nàng trở nên rất cuốn hút.
- Trần Doanh muội muội, lớn rồi mà tính cách vẫn như con nít thế.
Bạch Khôi hai tay ôm ngực, mỉm cười nhìn về phía cô gái trước mắt này.
Trần Doanh này chính là con gái của Trần Cương – gia chủ hiện tại của Trần Gia. Tuy hai gia tộc này quan hệ có mâu thuẫn, luôn ở thế đối đầu, nhưng bề ngoài thì vẫn thập phần bình thường, không có thể hiện quá mức. Vì vậy mà có một vài người giao hảo quen biết nhau cũng là chuyện thường.
Bạch Khôi vốn là một con người cực kỳ ưu tú, từ thiên phú tu vi đến bối cảnh sau lưng, từ dung mạo bất phàm đến trí tuệ hơn người, tất cả đều hoàn hảo, không có gì để mà chê trách.
Mà một người như thế, tất sẽ là mong ước của bao nhiêu thiếu nữ. Đối với một thiếu nữ mới lớn như Trần Doanh thì càng có sức sát thương hơn nữa. Ngay từ lần đầu gặp gỡ nàng đã thích hắn, thậm chí có mấy lần táo tợn trốn khỏi phủ Trần Gia lặn lội chạy qua bên Bạch Gia tìm Bạch Khôi để đi chơi đấy.
Bị Bạch Khôi nói như thế, nàng không khỏi có chút xấu hổ cười hì hì. Sau đó ánh mắt hướng về bên cạnh hắn, mày liễu khẽ cau lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vì lúc này có một thiếu nữ khác tiến tới, nắm lấy tay của Bạch Khôi, mỉm cười với nàng.
- Đây là?
Cắn nhẹ bờ môi hồng, nàng nhìn về phía Bạch Khôi mà hỏi.
Thiếu nữ trước mắt này quả thực cực kỳ mỹ lệ, tựa như một đóa hoa lan nở rộ, vừa có sắc lan khuynh thành, vừa có hương lan mê mị. Một sự kết hợp hoàn hảo khiến nàng sở hữu một khí chất siêu phàm thoát tục. Đủ khiến cho bất kỳ thiếu nữ nào đứng bên cạnh nàng cũng phải xuất hiện cảm giác tự ti mặc cảm.
Bạch Khôi cười cười, kéo cánh tay thiếu nữ tới gần mình hơn, nói:
- Quên giới thiệu cho muội, đây là Lan Nhi.
Nhìn cái vẻ tươi cười tràn đầy hạnh phúc của hắn khiến ai cũng có thể nhận ra được, người thiếu nữ này rất quan trọng với hắn đấy.
Chỉ là hắn thực sự quen Lan Nhi sao?
Đúng là hắn quen với Lan Nhi đấy, nhưng đó là Bạch Khôi phân thân, chứ không phải chủ thân này. Và cái phân thân đó, đã bị Hoàng Thiên giết chết tại Táng Binh Chi Địa từ lâu.
Tuy rằng chủ thân không hề quen biết gì Lan Nhi, nhưng để che giấu việc bản thân tu luyện thuật phân thân, hắn phải giả vờ làm vậy, tránh cho kẻ khác nghi ngờ. Hơn một tháng từ khi xuất quan là quá đủ để hắn tìm hiểu tin tức để ứng phó. Và Lan Nhi chính là công cụ bị hắn lợi dụng đầu tiên.
- Chào muội, rất hân hạnh được làm quen.
Lan Nhi khóe môi nở một nụ cười thân thiện, đưa tay về phía Trần Doanh. Kèm theo thanh âm kiều nhu truyền đến, rất nhẹ nhàng và chân thành.
- Hừ! Ai là muội của ngươi?
Trái ngược với thái độ của Lan Nhi, Trần Doanh lại cực kỳ lãnh đạm. Giọng điệu có chút hầm hừ nói.
Điều này khiến nụ cười trên môi Lan Nhi hơi đổi, có chút khó xử, bàn tay lúc này không biết nên đưa ra hay thu về cho phải. Lúc này đây, mọi người xung quanh liền cảm nhận được tia khác thường của hai người, dường như có mùi địch ý quanh quẩn.
- Trần Doanh muội! Không được vô lễ.
Đúng lúc này, Bạch Khôi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút trách móc không vui.
Bị Bạch Khôi trách mắng như thế, Trần Doanh nội tâm buồn bực một mảnh, trong lòng có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Lan Nhi càng tràn đầy lãnh ý.
Còn Lan Nhi, sau chút giây phút khó xử liền rút tay trở về, cảm động nhìn về phía Bạch Khôi. Bởi vì nàng nghĩ hắn trước mặt mọi người trách mắng Trần Doanh là vì nàng, không muốn nàng phải khó xử, mất mặt trước mọi người.
- A! Đến lượt ta rồi. Muội đứng đây đợi nói chuyện với mọi người nhé, ta vào giao dịch một chút liền ra ngay.
Bạch Khôi nhìn về phía căn phòng giao dịch, thấy đã đến lượt của mình thì gật đầu nói với Lan Nhi, toát ra một tia ôn nhu hiếm có, rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của hắn khuất sau cánh cửa, Lan Nhi mới rời đi ánh mắt, định tìm kiếm một chỗ để ngồi xuống. Không hiểu sao những người xung quanh này lại đối với nàng có chút không thoải mái, nên không biết nói chuyện gì nữa.
Thế nhưng ý định của nàng lại không thành, vì Trần Doanh đang đứng chắn trước mặt nàng, vẻ mặt tràn đầy thách thức.
Rõ ràng chuyện nàng thân mật với Bạch Khôi khiến cho Trần Doanh không thích, thậm chí là ghét nàng đấy. Cũng không đúng, vì không chỉ có Trần Doanh, mà còn có cả đám thiếu nữ bên kia nữa, ai cũng nhìn nàng với ánh măt ghen ghét cả.
- Lan Nhi học thư, ta nghe nói ngươi trước kia cùng cái tên ác ma Hoàng Thiên rất thân mật à nha. Sao bây giờ lại ở bên cạnh Bạch Khôi sư huynh vậy?
Rốt cục cũng có một cái thiếu nữ lên tiếng, giọng điệu tràn đầy châm chọc.
Lan Nhi thần sắc nghi hoặc mơ hồ, dĩ nhiên là không hiểu sao đối phương lại nói thế. Trong trí nhớ của nàng không có một ai tên là Hoàng Thiên, tại sao đối phương lại nói nàng thân mật với hắn.
- Ta không quen biết ai là Hoàng Thiên cả, ngươi đừng có mà nói linh tinh.
Nàng vội vàng giải thích, nhưng những người kia sẽ tin nàng sao? Không những không tin mà lại càng xem thường nàng hơn đấy. Khóe môi của thiếu nữ kia nhếch lên một đường cong, tràn đầy tiếu ý:
- Đúng là vô liêm sỉ… Mới hôm đó còn ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp mà bây giờ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ… ha ha… mặt của ngươi cũng quá dày đi.
Nội tâm của Lan Nhi lúc này bắt đầu khó kiềm chế, sự khó chịu trong lòng càng ngày càng lớn. Cứ như thế mông lung khó đoán, không biết nàng khó chịu vì nguyên nhân gì? Vì bị đối phương vu oan, sỉ nhục hay là vì cái tên Hoàng Thiên đó? Nàng không biết.
Đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thiếu nữ kia, nàng hừ lạnh nói:
- Ta biết các ngươi đều ái mộ Bạch Khôi sư huynh, khi thấy huynh ấy thân mật với ta thì khó chịu. Nhưng cũng không cần bịa chuyện như thế, các ngươi không thấy xấu hổ sao?
Tuy nàng nhìn về phía thiếu nữ kia, nhưng cái giọng điệu đó lại giống như đang tuyên bố với tất cả mọi người. Trong đó bao gồm cả Trần Doanh đấy.
- Hừ! Ngươi mới là tiện nhân không biết xấu hổ. Nhất định là ngươi đã nói dối Bạch Khôi sư huynh, dùng lời lẽ ngon ngọt để mê hoặc huynh ấy.
Trần Doanh biết nàng nói xéo mình, trong lòng cháy lên lửa giận, cái tính cách bộc trực bốc đồng thời thuận thế bộc phát theo.
- Trần Doanh sư muội, đừng có quá đáng.
Tượng gỗ cũng có ba phần tức giận, dù Lan Nhi thường ngày trầm ổn dịu dàng, lúc này cũng khó mà duy trì được. Vẻ tức giận trên khuôn mặt ngày càng đậm.
Trần Doanh nhếch môi cười lạnh,
- Hừ! Đối với loại nữ nhân như ngươi thì cần gì phải tôn trọng. Hôm nay ta phải dạy ngươi một bài học.
Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, sinh ra tính cách cao ngạo khó thuần, nàng tuyệt đối là sẽ không cho mình thua kém người khác, tuyệt đối không.
Trong nhất thời khí thế của nàng lập tức tăng vọt, như sóng biển mãnh liệt, vươn tay đánh về phía Lan Nhi. Bàn tay của nàng trắng noãn như ngọc, lúc này sáng lên rực rỡ. Mang theo một cỗ lưc lượng mạnh mẽ, thần thánh vô cùng.
Lan Nhi không ngờ đối phương nói ra tay liền ra tay, nội tâm lửa giận lần nữa bùng phát. Cũng không có chậm trễ chút nào, hữu thủ vươn ra, khóa chặt thế tới của Trần Doanh.
Va chạm xảy ra, giữa hai người hình thành một cỗ năng lượng phong bạo, trong nháy mắt lan tràn. Đem đám người đang đứng bên cạnh đều đánh dạt ra xung quanh.
Trần Doanh cấp tốc thu hồi ngọc thủ, ngay lập tức đáp trả bằng một cái vô ảnh cước, kéo theo cương phong cuồng bạo về phía khuôn mặt của Lan Nhi.
Lan Nhi ngẩng nhẹ đầu, vẻ mặt vẫn duy trì được sự trấn tĩnh, ngọc thủ một lần nữa biến hóa, hướng về phía một cước của Trần Doanh mà ấn xuống.
Oành!
Hai thiếu nữ nhìn qua tưởng chừng như mềm yếu, nhưng khi ra tay lại cực kỳ quyết liệt. Nền sảnh dù cho có trận pháp thủ hộ cũng bị lực lượng chấn cho nứt toác ra, như mạng nhện lan tràn ra tứ phía.
Bị dư chấn khiến cho tách rời, hai người lại vận dụng bí pháp cách không đối chiến mấy lần. Đây là một hồi giao phong ngang tài ngang sức, nhất thời không có phân ra được thắng bại.
Trần Doanh mới đầu còn bị thực lực của đối phương làm cho kinh ngạc, nhưng sau đó thì cái tính cách ương bướng lại lần nữa trỗi dậy che lấp đi, ra tay càng quyết liệt hơn.
Đại sảnh lúc này một mảnh hỗn loạn thanh quang cùng thuật pháp, phá hoại không ít đồ đạc.
Điều kỳ lạ là xung quanh đã tụ tập rất nhiều người quan chiến, nhưng mặc nhiên không có ai can dự vào. Thậm chí là người của Dược Thương Các cũng ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Uỳnh.
Nổ lớn vang lên khiến cả đại sảnh rung lắc dữ dội, cũng may là có trận pháp thủ hộ, nếu không thì đã bị đánh sập xuống rồi. Trần Doanh như một nữ tướng mạnh mẽ, lăng không đánh xuống một chưởng ấn cuồng bạo.
Mà Lan Nhi lúc này thanh quang vờn quanh, tựa như nước mà không phải nước. Trong sát na liền mông lung biến hóa, hình thành một cỗ lốc xoáy phong bạo đón đỡ. Đây chính là thiên phú thần thông của nàng, Trường Lưu Thiên Thủy.
Những tưởng sẽ có va chạm khủng bố xảy ra, nhưng thủ ấn của Trần Doanh đi được nửa đường đã tan biến, khiến cho Trường Lưu Thiên Thủy của Lan Nhi đánh vào khoảng không.
Biến cố kỳ dị như thế khiến thần sắc của Lan Nhi trở nên ngưng trọng, vội vàng lui về sau, đồng thời thúc dục ra một cái hộ thuẫn phòng ngự.
Nhưng mà, hộ thuẫn còn chưa có hình thành xong, Trần Doanh đã một chưởng đánh tới. Trong tay xuất hiện hai tấm phù lục, bắn ra từng chuỗi thần quang sáng chói.
Lực lượng bùng nổ cực mạnh, đánh tan toàn bộ phòng ngự của Lan Nhi khiến nàng run rẩy dữ dội, bị đánh bay ngược về sau. Chưa có dừng tại đó, ngay khi lực lượng bùng nổ mạnh nhất, tấm phù còn lại đã hóa thành sáu đạo thanh quang, hướng về thân thể nàng cuốn tới, thâm nhập vào trong.
- Trấn Nguyên Phù…
Phủ phục trên nền sảnh, u oán nói ra ba từ đó, ánh mắt Lan Nhi có chút không cam lòng. Bởi vì theo nàng, thực lực của Trần Doanh không có hơn nàng, chẳng qua là lợi dụng phù pháp để đánh lén mà thôi.
Tình hình của nàng không tốt chút nào, bị thụ thương khá nặng, lại thêm Nguyên lực trong cơ thể bị Trấn Nguyên Phù áp chế, đã không còn khả năng chiến đấu nữa. Phải cố gắng lắm nàng mới có thể đứng dậy được, nhìn chằm chằm vào Trần Doanh.
- Để xem ngươi còn dám ve vãn Bạch Khôi sư huynh nữa không?
Chiến thắng được Lan Nhi, Trần Doanh cười đắc ý tiến tới trước mặt nàng, vẻ mặt vểnh lên kiêu ngạo.
Lan Nhi lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhàn nhạt cười:
- Dù ngươi có giết ta thì Bạch Khôi sư huynh cũng không bao giờ để ý tới loại nữ nhân như ngươi đâu.
- Câm miệng…
Lời này khiến cho nụ cười trên môi Trần Doanh thoáng cứng lại, nàng nghiến răng quát lên. Bàn tay bất chợt vươn tới, muốn giáng một tát thật mạnh vào mặt của Lan Nhi.
Chỉ là bàn tay của nàng mới chỉ đi được nửa đường liền dừng lại, không thể nào mà đánh xuống được.
Bởi vì lúc này… có một bàn tay khác đang nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
"Cố gắng bao lâu nay, rốt cục cũng chạm tới cái mốc 100 chương a. Ha ha.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ ta từ đầu tới giờ. Nếu thấy hay thì giúp ta like và share mạnh mẽ lên nhé.
Càng nhiều người ủng hộ, ta càng có động lực viết. Đa tạ! Đa tạ."