- Có cần ta đi cùng không?
Cố Sở đang đứng phía sau đột nhiên lên tiếng, khiến cho Anh Vũ thoáng giật mình. Hắn từ lúc vào tới giờ không hề có chút cảm giác rằng có người khác trong phòng. Nếu người này không lên tiếng, chỉ sợ hắn chẳng biết lão có tồn tại hay không đấy.
Anh Vũ tiếp xúc với gia gia nhiều, tự nhiên cũng học được một chút về kinh nghiệm nhìn người. Khí tức của người này không lộ ra ngoài chút nào, nội liễm âm trầm đến đáng sợ, tuyệt đối là một cái siêu cấp cường giả.
- Vị này là?
Nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt nghi hoặc, Anh Vũ mở miệng.
- Đây là Cố Sở tiền bối, là bạn của sư phụ ta.
Hoàng Thiên mỉm cười giới thiệu, không quên nháy mắt một cái với Anh Vũ.
Nghe thấy thân phận của Cố Sở, Anh Vũ ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vàng chắp tay :
- Anh Vũ ra mắt tiền bối!
Cố Sở mỉm cười gật đầu:
- Không hổ là cháu nội của Lâm Thanh Phong! Rất tốt!
Được một cao nhân khen như vậy, Anh Vũ trong lòng như nở hoa, cười tít cả mắt. Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, nói với Cố Sở:
- Ta nghĩ không cần đâu!
Lần này đi giao lưu, đa phần là những anh kiệt trẻ tuổi, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa với thân phận của Cố Sở cũng không nên lộ diện quá nhiều, tránh những rắc rối không đáng có.
- Không sao! Tiền bối nếu có thể đi với chúng ta thì tốt quá.
Thế nhưng Anh Vũ lại cười nói, nghĩ đến cảnh tượng có một cái siêu cấp cường giả đi cùng đến đó, ánh mắt hắn thoáng chốc sáng rực cả lên. Thật là oai phong, thật là đẹp trai a.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, Hoàng Thiên đã trừng mắt đạp cho hắn một cước bay ra khỏi phòng, quát lên:
- Tốt cái gì mà tốt, tiền bối còn có việc, đâu rảnh đi theo ngươi.
Ôm cái mông còn in dấu giày, Anh Vũ nghiến răng:
- Mẹ nó! Ngươi biết ta chọn mãi mới được một bộ đồ này không? Ta liều mạng với ngươi.
Hoàng Thiên nhìn thoáng qua Cố Sở, ném cho lão một chiếc nhẫn trữ vật, gật nhẹ đầu, sau đó đi ra khỏi phòng. Nhìn Anh Vũ đang tức giận, hắn trừng mắt, nói:
- Thôi đi! Đừng có quậy nữa, qua gọi Hàn Lâm cùng đi.
Anh Vũ bất mãn lắm, nhưng không biết làm gì, đành phải cúi đầu chào Cố Sở một cái, sau đó chạy vội theo.
…
Thiên Thu Viện tọa lạc ngay bên cạnh Thiên Nguyên Quảng Trường, diện tích phi thường to lớn.
Đây đích thực là một trong những nơi xa hoa nhất Nguyên giới. Bốn phía là bốn tòa kiến trúc khổng lồ, tựa như bốn bức tường thành chạy dài, cao gần ngàn mét. Dưới bóng đêm lại sáng lên rực rỡ, ánh lên thần huy ngợp trời.
Mà ở giữa bốn tòa kiến trúc, là một phương viên rộng lớn đến mấy dặm vuông. Một hồ nước trong vắt tọa lạc ở trung tâm, xung quanh là các tòa đình các xa hoa, nối liền với nhau bằng những cây cầu đá bóng loáng. Từng cây đại thụ không biết bao nhiêu năm tuổi sừng sững, xõa cành xuống gần mặt hồ, thi thoảng lại đung đưa trong gió, đẹp đến mê người.
Ba người Hoàng Thiên là lần đầu tiên đến nơi này, liền bị sự xa hoa của nó chấn nhiếp một hồi. Quả thực là chốn tiên cảnh lạc giữa trần gian.
Mới vừa chớm tối, mà nơi này đã thập phần đông đúc, toàn bộ đều là anh kiệt trẻ tuổi, khí chất hơn người. Quả nhiên giống như lời Anh Vũ nói, lần hội tụ này không chỉ có người của Thiên Nguyên Học Viện, mà còn rất nhiều gương mặt lạ lẫm khác mà Hoàng Thiên chưa hề gặp bao giờ.
Thậm chí có mấy kẻ khí tức đặc biệt kinh người, khiến hắn phải nghiêm túc đánh giá.
- Ha ha! Đinh Phàm huynh, lâu lắm không gặp.
Phía xa xa, một tên thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi tươi cười, tiến về phía một thiếu niên khác mà nói. Lời của hắn lại khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình, hướng ánh mắt nhìn tới. Cũng phải thôi, vì cái tên Đinh Phàm này chính là đệ nhất thiên tài của Đinh Gia, một trong mười đại thế lực lớn nhất Thiên Nguyên đại lục đấy.
Thân phận cùng thực lực của hắn nếu so ra thì không kém mấy người Bạch Khôi, Trần lôi, thậm chí còn bí ẩn hơn đôi chút. Vì hắn không có tham gia học tập tại Thiên Nguyên Học Viện.
Đinh Phàm tuổi tác cũng không lớn, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, lại cộng thêm cái khí chất của hắn, đủ để hạ gục trái tim của bất cứ thiếu nữ mới lớn nào. Nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó nở một nụ cười hào sảng:
- Hóa ra là Vân Vũ huynh đệ, ngươi cũng có nhã hứng tới đây sao?
Cái tên này cũng khiến người khác kinh ngạc không thôi, xem ra tên này cũng có chút bối cảnh.
Tất nhiên cũng có một số người không biết hắn là ai, điển hình nhất là Hoàng Thiên đây. Có người thấp giọng hỏi nhỏ:
- Vân Vũ này là ai vậy?
- Vân Vũ sư huynh mà ngươi cũng không biết ư? Hắn là đệ tử chân truyền của tông chủ Thiên Kiếm môn, cũng là một thiên tài yêu nghiệt không kém gì Đinh Phàm đâu.
Thanh âm nghị luận vang lên không ngớt, kèm theo đó là những ánh mắt hâm mộ, kính nể.
Anh Vũ tự nhiên vẻ mặt không được tốt cho lắm, hắn hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm trong miệng cái gì đó không ai nghe rõ. Còn trên vai của hắn, Cẩu Thủ ôm bụng cười sằng sặc:
- Vũ ca ơi Vũ ca! Ở đây có người hâm mộ ngươi lắm…
- Hâm mộ con mẹ ngươi! Lăn xuống…
Anh Vũ bị chọc tức, nghiến răng nghiến lợi vả cho Cẩu Thủ một cái, con khỉ mặt chó này quá vô sỉ, còn chọc vào nỗi đau của hắn.
Thế nhưng phải công nhận, Cẩu Thủ phản ứng cực kỳ nhanh, trước khi tay của Anh Vũ đánh tới, nó đã bật mạnh một cái vọt sang vai bên kia, hắc hắc nói:
- Đưa ta danh sách mỹ nữ trong học viện, ta sẽ giúp ngươi hạ hắn.
Nhìn Anh Vũ mà nháy mắt, Cẩu Thủ trên mặt tựa như viết hai chữ đê tiện, khiến người khác không thể nào mà ưa nổi.
Anh Vũ cau mày một chút, sau đó nghiến răng nói:
- Ta muốn hành hạ hắn.
Cẩu Thủ vỗ ngực cười khí phách:
- Yên tâm! Cướp nữ nhân của huynh đệ ta là vô sỉ bất nhân, trùng tên với huynh đệ ta là ti tiện bất nghĩa. Ta quyết không tha cho hắn.
Rất nghĩa khí, rất hiên ngang, người ngoài nhìn vào liền thấy Cẩu Thủ rất tốt, là một vị huynh đệ toàn hảo a.
- Thành giao!
Anh Vũ gật đầu cười nham hiểm. Hắn mặc dù biết con khỉ này rất bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng cũng cực kỳ được việc. Hợp tác với con khỉ này nhiều lần, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt cả.
Một người một khỉ thì thào với nhau như thế, cuối cùng nhìn nhau cười xảo trá khiến cho Hoàng Thiên cùng Hàn Lâm trợn mắt ngoác mồm. Còn tưởng hai tên này bị điên đây.
Đúng lúc này, từ trong một tòa đình các ven hồ cách bọn hắn không xa đột nhiên vang lên tiếng đàn văng vẳng, khiến lòng người nhẹ nhàng bay bổng.
Tiếng đàn quả thực huyền diệu khó tả, khi thì như sát gần cạnh bên, khi lại xa xa mờ ảo tận tầng không. Giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng, tựa như một bản giao ca của đất trời.
- Tiếng đàn thật hay, không biết là ai đánh nhỉ?
- Là Thanh Hoa tiên tử của Hứa Gia đấy.
- Thanh Hoa tiên tử sao?
Một nhóm người bên cạnh ba huynh đệ Hoàng Thiên nhỏ giọng bàn tán.
Hoàng Thiên nghe tiếng đàn một hồi, tự nhiên có cảm giác buồn ngủ vô cớ. Hắn há miệng ngáp ngắn ngáp dài một cái, lẩm bẩm trong miệng:
- Cái thứ âm thanh thật khó nghe!
Lời của hắn vừa ra, lại khiến cho cả đám người xung quanh trợn mắt lên tức giận. Tên nhà quê này quá láo xược, lại dám chê tiếng đàn của tiên tử ư?
Kể ra thì cũng không thể trách hắn được, vì từ nhỏ tới bây giờ, hắn không ở sơn thôn hoang dã thì cũng chui rúc trong rừng núi, đã bao giờ nghe người khác đánh đàn bao giờ đâu. Thành ra thanh âm đàn có hay đến mấy, đối với hắn cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
Thanh Hoa bên trong đình các dường như cũng nghe thấy hắn nói, tiếng đàn chậm lại rồi dừng hẳn.
Mấy người xung quanh nhất thời đều trở nên tức giận, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khinh bỉ:
- Tên nhà quê ở đâu chui ra, không biết cảm thụ âm nhạc mà còn dám hồ ngôn loạn ngữ.
Đám người này có kẻ thực sự là tức giận, nhưng cũng có kẻ muốn vì tiên tử ra mặt đấy, dẫu sao trong mắt họ thì tiên tử là không thể mạo phạm a. Mà Hoàng Thiên nói như thế chả khác nào vả vào mặt tiên tử đây.
Hoàng Thiên buông cái tay che miệng ra, thấy mọi người đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn mình, ngây ngô hỏi:
- Ta nói không đúng sao?
Hắn nào có biết cái gì âm luật cầm kỹ, chỉ là trong đầu nghĩ sao thì nói vậy, không ngờ lại khiến người khác tức giận như thế.
Cái vẻ mặt vô tội của hắn càng khiến người khác tức điên lên, có người hừ lạnh nói:
- Thanh Hoa tiên tử xưa nay nổi tiếng về cầm kỹ, âm điệu kỳ cảnh siêu phàm nhập thánh hiếm có trên đời, ngươi một tên vô tri cũng dám nhận xét.
Hoàng Thiên gãi gãi đầu a lên một tiếng, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có một điệu cười the thé vang lên:
- Cái gì mà siêu phàm nhập thánh, đến tiếng rắm của ta cũng không bằng chứ ở đó mà bốc phét.
Hóa ra là Cẩu Thủ, nó ngồi vắt vẻo trên vai của Anh Vũ rung đùi đắc ý, dùng ánh mắt khinh thường quét nhìn tất cả chúng nhân.
Câu nói này của nó phải nói là cuồng vọng đến cực điểm, xấc láo đến vô cùng. Khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải kinh ngạc đến trố mắt, sau đó là từng tràng nghiến răng ken két vì tức giận.
Một người một khỉ này tuyệt đối là có thù với tiên tử, muốn sỉ vả nàng đây mà. Một đám người có cảm tình với Thanh Hoa tức giận tiến lên phía trước, suýt nữa đã động thủ rồi. Có người quát lớn:
- Con khỉ mặt chó này, ngươi lại dám vũ nhục tiên tử, rất đáng chết.
Cẩu Thủ rất hiếm khi bị người khác gọi là khỉ mặt chó lại không nổi đóa, nó liếc người kia một cái, khinh bỉ nói:
- Mấy tên vô tri các ngươi làm sao hiểu được cái gì là âm điệu kỳ cảnh, một đám ngu ngốc nịnh hót mà thôi.
Im lặng, triệt để im lặng, một đám người sắc mặt tái mét đi vì tức giận, rất muốn bắt con khỉ này đem đi nấu cao đấy.
- Ha ha! Vậy thì xin mời cao nhân đây thể hiện một chút cho bọn vô tri chúng ta mở mang tầm mắt.
Một vài người nở nụ cười lạnh hướng về Cẩu Thủ và Hoàng Thiên mà khiêu khích. Hiển nhiên muốn bắt bẻ bọn hắn, nếu ngươi không thể hiện ra được thì chính là một tên bốc phét không biết ngượng.
Cẩu Thủ đứng dậy, vuốt vuốt cái quần cộc một hồi, sau đó bật mạnh một cái từ vai của Hàn Lâm xuống nền đá trống trước mặt, nhàn nhạt nói:
- Ta rất muốn chứng minh cho các ngươi thấy, thế nhưng cũng phải coi trọng mặt mũi, không thể chổng mông ra chơi nhạc cho các ngươi nghe được. Vì vậy ta sẽ dùng miệng phát ra một đoạn nhạc, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Nói xong, nó nhẹ thở ra một hơi, hai tay đưa lên che miệng một cách cổ quái, đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Khoảnh khắc này tất cả mọi người xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, vì họ có thể cảm nhận được sự khác biệt của nó, một cỗ khí chất kỳ lạ không nói nên lời.
Nó man mác một vẻ ưu buồn, tang thương tựa vạn cổ. Con khỉ này thực sự sẽ làm được sao?
- Pụt pụt… xì pụt pụt xì xì… pùm pùm xì pùm pùm… tặc tặc tặc xì… pùm pùm xì pùm pùm…
Khi mà toàn bộ mọi người đang ngưng thần chăm chú, thì miệng nó rốt cục phát ra âm thanh rồi. Nhưng mà thực sự là kỳ quái! Phải! Thứ thanh âm này quá mức kỳ quái, chưa ai trong số bọn họ được nghe cả. Đây là tiên âm sao.
Tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người xung quanh vẻ mặt đều cứng đờ cả rồi. Mãi lâu sau đó mới co giật từng hồi khó coi, tiên sư con khỉ mặt chó, đây là tiên âm của nó sao?
- Ha ha! Con mẹ nó, tiên âm thật là hay a…
Rốt cục có người không nhịn được nữa rồi, chẳng thèm để ý hình tượng mà ôm bụng cười hố hố như điên.
Có người bắt đầu, liền có người thứ hai thứ ba, cuối cùng là tất cả mọi người đều cười ầm lên. Thậm chí có kẻ cười chảy cả nước mắt nước mũi:
- Con bà con khỉ mặt chó, ngươi đánh rắm bằng miệng à?
- Chết ta rồi… ha ha… cười nhiều đau bụng quá… cứu ta… ha ha…
Thanh âm cười nói át cả tiếng nhạc của Cẩu Thủ, nó mặt mày đỏ bừng một mảnh, không biết vì xấu hổ hay là giận giữ. Nhìn đám người đang người nhạo mình với ánh mắt khinh bỉ.
Trở về vị trí của Anh Vũ, thấy huynh đệ này của mình không có cười nhạo, mặt nó có chút giãn ra thoải mái, quả nhiên chỉ có tri kỷ mới hiểu nhau a.
- Phụt… Ha ha… ta chết mất…
Đúng lúc nó vừa an tọa trên vai của Anh Vũ thì tên này liền phụt ra một cái, nước dãi văng tung tóe lên mặt nó, cười một cách điên dại.
Buổi biểu diễn của Cẩu Thủ Tiên Hầu thất bại nặng nề.
- Vị huynh đệ này, Thanh Hoa tự hỏi không biết có đắc tội gì với ngươi không, sao lại dùng cách này để lăng nhục ta?
Đúng lúc này bên trong đình các vang lên thanh âm lạnh lẽo, chiếc rèm che bị gió thổi phất lên. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Hứa Thanh Hoa.