Thân huynh đệ, tính cách của Hàn Lâm như thế nào hắn rất rõ. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện gây hấn hay xích mích với ai đó. Vậy mà hôm nay lại bị người đánh cho trọng thương rồi.
Bên trong khu ký túc xá, bên trong căn phòng số 528, Hàn Lâm nằm bệt trên giường, hô hấp yếu ớt. Đầu tóc hắn rối tung, che đi phần nào khuôn mặt bầm tím, vết máu loang lổ. Quần áo nhàu nát, loáng thoáng rách ra vài chỗ, lộ ra làn da của hắn.
Hắn trước đây đã sớm bước vào Ngưng nguyên trung kỳ, thực lực tuy không nói là mạnh mẽ, nhưng cũng đủ để tự bảo vệ bản thân. Không biết đã chọc phải kẻ nào mà có thể khiến hắn trọng thương như thế.
- Hắn sao rồi?
Phía bên ngoài cửa phòng, nơi bàn đá có hai tên thiếu niên ngồi đó. Một tên mập lùn híp mắt nhìn về phí căn phòng, hỏi một câu.
Tên còn lại nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Còn chưa chết! Nhưng cũng sắp.
Tên mập nhếch miệng, vẻ mặt nhăn nhó:
- Hừ! Một tên phế vật mà thôi, chết không chết còn để lão tử phải đích thân tới canh chừng.
Tên còn lại nhíu mày, nói:
- Đừng có làm quá, dù sao nơi này cũng là Thiên Nguyên Học Viện. Nếu như hắn chết, chỉ sợ trưởng lão trong tộc cũng không bao che nổi. Hơn nữa, hắn cũng chỉ là một con cờ thí mà thôi, tức giận làm gì.
Tên mập hừ lạnh:
- Còn không phải là vì cái tên không biết sống chết kia sao? Công tử chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng ta liền bóp chết hắn.
Trông thấy vẻ hống hách của tên mập, tên còn lại có chút khó chịu, cười lạnh nói:
- Đừng có mạnh miệng, tên kia chính là vượt trên siêu đẳng linh căn đấy. Đến cao thủ Hóa linh cảnh còn chưa giết được hắn, ngươi tìm hắn để ăn đòn à?
Vẻ mặt tên mập nhất thời xấu xí rồi, hắn cũng chỉ là nói cho sướng miệng một chút thôi, vậy mà huynh đệ của mình lại nghiêm túc như thế, không xem hắn ra gì.
- Thiên tài thì đã sao? Nếu hắn dám tới ta sẽ trực tiếp cho hắn biết thế nào là nếm mùi đau khổ. Dám đắc tội với công tử nhà ta thì chỉ có con đường chết. Hắn là cái thá gì mà dám xem thường Bạch Gia chúng ta?
Thấy đồng bạn của mình nghiêm túc, tên béo khinh thường mắng một tiếng, cảm giác có chút khó chịu.
Vừa lúc đó, một đạo thân ảnh lao nhanh tới, chớp mắt đã vọt vào trong phòng khiến hai người không kịp phản ứng.
Người tới chính là Hoàng Thiên, hắn trong lòng tràn đầy lo lắng, chạy tới cũng không để ý tới xung quanh, liền lao vào trong phòng. Trông thấy trạng thái của Hàn Lâm, hắn hàm răng hung hăng nghiến lại, hai tay siết chặt, trên khuôn mặt anh tuấn lúc này tràn ngập lãnh ý cùng tức giận.
Vội vàng lấy trong túi trữ vật một cây tử tinh thảo, hắn đút cho Hàn Lâm, muốn vì hắn chữa thương. Đây là thuốc chữa thương tốt nhất mà Lâm Thanh Phong đưa cho hắn.
Lúc này hai tên kia cũng tiến vào rồi, tên mập liếm liếm môi, đắc ý nói:
- Ngươi là ai mà dám tùy tiện xông vào phòng của học viên khác?
Nhìn vẻ non nớt trên mặt Hoàng Thiên, ánh mắt của hắn càng thêm đắc ý, vì tuổi của Hoàng Thiên còn nhỏ hơn hắn a.
Tên còn lại nhíu mày, đem ánh mắt nhìn về phía Hàn Lâm, trông thấy Tử tinh thảo thì sắc mặt hơi đổi, vì hắn biết giá trị của thứ thảo dược này.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương, lửa giận trong lòng Hoàng Thiên càng thêm thịnh, cắn răng hỏi:
- Là ai ra tay với huynh đệ của ta?
Tên mập cười khẩy, nói:
- Là hắn không biết sống chết, dám ra tay với đồng học, bị trưởng lão đoàn trừng phạt.
Hoàng Thiên híp mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sán lạn đang tươi cười của tên mập, ánh mắt hiện lên hàn ý, bản thân hắn không muốn gây chuyện hắn nhưng không đồng nghĩa với hắn sợ gây chuyện.
- Chính là hai người các ngươi ra tay với hắn?
Giọng của hắn có chút khàn đi vì đang cố kiềm chế tức giận trong lòng, Hỗn Nguyên lực đã bắt đầu ầm ầm lưu chuyển, trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào?
Tên mập sắc mặt càng trở nên âm trầm, tiến lên một bước, đối diện trước mặt Hoàng Thiên, cười nhạt một tiếng, nói:
- Chính là chúng ta thì ngươi làm gì được?
Mà tên còn lại bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, ánh mắt không ngừng quan sát động tác của Hoàng Thiên. Vì hắn có thể cảm nhận được người này rất không đơn giản, chỉ cần sơ sẩy một chút chính là ôm hận. Lại nhìn hành động kiêu ngạo của tên mập, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói nhỏ:
- Cẩn thận…
Tên mập mỉm cười âm hiểm, cũng không có để lời nói của tên kia trong lòng. Bọn hắn đều cùng đi theo thiếu gia, nhưng mức thân cận lại khác nhau. Hắn không hiểu tại sao thiếu gia lại tin dùng tên kia hơn bản thân, vì vậy lần này hắn muốn ra tay một phần chính là chứng minh thực lực của mình, một phần giúp thiếu gia xả giận, mong được coi trọng nhiều hơn.
Khóe miệng Hoàng Thiên khẽ nhếch lên, ánh mắt khóa chặt lấy tên mập, hắn muốn đánh người rồi.
Hắn bước nhẹ về phía trước, tạo nên gợn sóng cực nhẹ, như ẩn giấu ở bên trong không gian, vô cùng quỷ dị. Chớp mắt đã bước tới trước mặt tên mập.
Thấy Hoàng Thiên đột nhiên động thủ, tên mập lửa giận phừng phừng, vội vàng lui về sau vài bước muốn tránh khỏi thế tấn công của Hoàng Thiên.
- Khốn kiếp, đừng tưởng mang danh là thiên tài thì có thể chèn ép người khác. Bất quá cũng chỉ là một tên oắt miệng còn hôi sữa mà thôi. Hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không?
Cước bộ hắn khẽ vạch, thân thể hơi nghiêng về phía sau một chút, hắn phóng mạnh một quyền về phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười giận giữ, thân thể phát ra khí thế lăng lệ, mạnh mẽ đối ứng một quyền. Quyền đầu hàm ẩn Hỗn Nguyên lực mạnh mẽ, mang theo tiếng xé gió ập tới, trực tiếp va chạm.
Rầm! Một tiếng khô khan vang lên, hai nắm quyền va chạm, thân thể tên mập bị bức cho liên tục lùi năm bước mới đứng vững được, bàn tay rách toác, máu chảy đầm đìa.
Vẻ mặt tên mập kinh hãi, sắc mặt nhợt đi, vì chỉ mới giao phong có một quyền, hắn liền ăn thiệt thòi lớn.
Không để cho hắn có thời gian, thân thể Hoàng Thiên đã nhảy lên không, bàn tay xòe rộng túm lấy cổ hắn kéo mạnh xuống.Ầm!
Cả khuôn mặt của tên mập dập mạnh xuống nền nhà, đau đến thấu xương, hắn nằm lăn xuống đất, ôm lấy khuôn mặt đã biến dạng mà kêu lên thống khổ.
Tên còn lại thất kinh vội vàng lao tới, muốn giải cứu huynh đệ của mình, liền bị Hoàng Thiên tung cho một cước, bay ngược ra khỏi phòng.
- Nói! Là ai sai các ngươi đánh huynh đệ của ta?
Đạp chân lên ngực tên mập, Hoàng Thiên cất lời, thanh âm của hắn nhẹ nhàng như gió thoáng qua tai, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận cực độ trong đó.
Tên mập lúc này kinh sợ triệt để rồi, hắn chưa từng nghĩ tại sao một tên thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn mình mà lại có thể mạnh như vậy, chỉ trong vòng hai chiêu mà đã hạ gục được hắn.
- Ngươi… ngươi đừng có mà làm bậy… Học viện cấm tranh đấu đấy…
Lời nói hắn ngắt quãng, như sợ bị Hoàng Thiên phế bỏ. Thân thể không tự chủ được run rẩy không thôi, nhìn thấy cặp mắt của đối phương ẩn chứa nét hung tàn khiến trong lòng tên mập càng thêm hoảng sợ.
- Đấu con bà ngươi… các ngươi đánh huynh đệ của ta thì không phải là tranh đấu sao?
Hoàng Thiên tức giận sút mạnh vào mặt hắn một cái, quát lên khiến tên mập rống lên đau đớn.
Nhổ mạnh ra một ngụm máu, tên mập tức giận uy hiếp:
- Dám ra tay với người của Bạch Gia, đừng nói ngươi là thiên tài chó má gì đó, dù là đạo sư cũng sẽ phải hối hận.
Nghe thấy hai từ Bạch Gia, sắc mặt Hoàng Thiên nhất thời lạnh đi, hắn gằn lên từng chữ.
- Bạch Khôi… ngươi rất muốn chết sớm thì phải.
Kẻ này trước đây hãm hại hắn còn chưa nói, bây giờ lại còn ra tay với huynh đệ của mình khiến Hoàng Thiên sát ý càng thịnh, rất muốn ra tay giết chết kẻ này.
Thế nhưng hắn vẫn cố gằng kìm nén, bởi chưa tìm được cơ hội ra tay. Muốn giết Bạch Khôi tất nhiên phải lên kế hoạch thật kỹ, nếu không sẽ để lại hậu quả khôn lường. Lịch lãm mấy năm nay tạo ra cho hắn tính cẩn thận cực cao, làm việc gì cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
- Ngươi… Ngươi dám…
Tên mập nghe được câu nói của Hoàng Thiên, lông tóc dựng đứng cả lên. Kẻ này lại dám động sát ý với thiếu gia.
- Câm mồm…
Hoàng Thiên cúi người, xách cổ tên mập lên vỗ cho hắn một cái hộc cả máu mồm, sau đó kéo ra ngoài.
Âm thanh chiến đấu khi nãy tất nhiên không tránh khỏi gây nên sự chú ý, bên ngoài sân lúc này đã có mười mấy người đang xôn xao bàn tán.
Khi trông thấy Hoàng Thiên xách cổ tên mập đi ra thì nhất thời huyên náo hẳn lên, có kẻ kinh ngạc, có kẻ sợ hãi, cũng có kẻ hả hê.
Mà tên thiếu niên khi nãy bị Hoàng Thiên đánh bay ra ngoài đã không còn ở đó, có lẽ đã bỏ chạy về thông báo cho người của mình.
Quả nhiên, không tới năm phút sau liền có một đám người chạy tới.
Hoàng Thiên đều nhận thức bọn chúng, không ai khác chính là đám người Bạch Khôi. Ngoài ra còn có ba trung niên nhân mặc áo đạo sư của học viện, tu vi đều là Hóa Linh cảnh tu sỹ.
Trông thấy Hoàng Thiên đang xách cổ tên mập, một đám người càng tức giận, một tên đạo sư lạnh giọng nói:
- Mau thả Bạch Tam ra!
Hoàng Thiên không nói gì, người khác nhìn thấy đám người đang tức giận, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được đắc ý trong lòng bọn chúng. Hiển nhiên đây là một cái bẫy giăng sẵn để hắn xa lưới.
Thấy Hoàng Thiên im lặng, một tên trong đám lại quát lên:
- Bạch Tam là phụng lệnh đạo sư đến chăm sóc Hàn Lâm, ngươi sao lại ra tay với hắn.
Hoàng Thiên cười lạnh, trong lòng lửa giận lại bùng cháy dữ dội:
- Chăm sóc huynh đệ của ta? Chăm sóc mà hắn lại bị thương nặng như thế ư?
Bạch Khôi ánh mắt thản nhiên, khuôn mặt trấn tĩnh lạnh lùng nói:
- Đả thương Hàn Lâm là ta, không phải Bạch Tam. Ngươi rõ ràng dám vô lý ra tay với bạn học, quá ác độc, phải chịu hình phạt nặng nhất.
Hoàng Thiên trong con ngươi lóe lên hàn quang, khí tức vốn nội liễm trầm ổn lúc này đã có phần lộ ra ngoài.
- Ta đánh Bạch Tam thì phải chịu hình phạt, còn ngươi đánh huynh đệ của ta thì vô can sao?
Khi biết Hàn Lâm chính là bị Bạch Khôi đả thương, hắn liền muốn ra tay rồi. Thế nhưng bên đối phương có tới ba tên Hóa linh cảnh, hắn còn lâu mới là đối thủ.
Bạch Khôi mỉm cười, mọi chuyện từ đầu đều là sắp xếp của hắn đấy. Rốt cục đã dụ Hoàng Thiên mắc bẫy, bây giờ chỉ cần chọc đối phương tức giận rồi ra tay trước là thành công.
- Hàn Lâm vì có mâu thuẫn nên ra tay với ta trước, ta chỉ tự vệ mà thôi.
Cái lý do này của Bạch Khôi càng khiến Hoàng Thiên tức điên lên, đây rõ ràng là đang chọc tức hắn.
Hoàng Thiên không phải kẻ ngốc, ngay từ đầu hắn đã mơ hồ đoán được ý đồ của đối phương. Thế nhưng hắn vẫn ra tay, vì hắn có một hậu thuẫn còn khủng bố hơn bất kỳ thế lực nào của Thiên Nguyên đại lục, đó là Lâm Thanh Phong.
- Tự con bà ngươi! Hắn đánh ngươi mà ngươi vẫn mạnh khỏe còn hắn lại trọng thương à?
Trông thấy Hoàng Thiên bắt đầu mất kiểm soát, nụ cười trên môi Bạch Khôi càng rõ:
- Ta nói đều là thật, còn có người làm chứng. Hơn nữa, chấp pháp đội đã xử lý rồi.
Hoàng Thiên bề ngoài thì cực độ tức giận, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Vì hắn muốn đánh nhau rồi, hắn muốn gây chuyện thật lớn, tốt nhất là tới tai Lâm Thanh Phong. Lúc đó dù Bạch Khôi hay là Bạch Gia đi chăng nữa, cũng phải thu liễm lại.