Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi trở về thôn, lão già Phá Xa đang thân thiết chào hỏi mấy thôn dân này, rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Trùng và Nhuế Băng kịp thời ra tay tương cứu làm mấy thôn dân này rất mau liền tiếp nhận bọn họ. Một vài bà mẹ lôi kéo tay của Nhuế Băng, chốc chốc nói gì đó. Gương mặt vốn dĩ như băng tuyết của Nhuế Băng hơi đỏ, cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ.

Thấy Diệp Trùng trở lại, Nhuế Băng vội vàng tới đón.

Diệp Trùng lắc đầu: “Bị tên đó chuồn mất, nhưng hắn cũng chịu một cú của ta.”

Nhuế Băng không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc, thân thủ Diệp Trùng thế nào, nàng rõ ràng vô cùng, đối phương lại có thể thoát khỏi tay hắn thì thật sự có chút bản lãnh. Hơn nữa nàng biết phong cách chiến đấu của Diệp Trùng, không triệt để tiêu diệt kẻ địch nhất định sẽ không cam lòng bỏ qua.

Nhìn ra sự nghi hoặc của Nhuế Băng, Diệp Trùng nói: “Hắn vừa tiến vào rừng liền biến mất không thấy, ta cũng đang kỳ quái.”

Một thanh niên ở bên cạnh tiếp lời nói: “Anh nhất định là lần đầu tiên giao thủ với Lược đồng giả rồi, Lược đồng giả cực kỳ sở trường ẩn giấu thân hình, càng là địa phương có hoàn cảnh phức tạp, bọn họ càng có thể phát huy năng lực.” Thân thủ của Diệp Trùng bị mấy thôn dân này nhìn thấy, ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều vô cùng kính phục.

Ừ một tiếng, Diệp Trùng không khỏi hỏi: “Lược đồng giả làm gì?”

Lão già Phá Xa vội vàng chạy lại, cười ha ha nói: “Mấy người bạn này của ta từ nhỏ sống ở nơi xa xôi, bọn họ cái gì cũng không biết. Ài, không có cách nào, bọn họ cố gắng lôi ta dẫn bọn họ đi ra ngoài tìm hiểu một lần, ha ha, ta cũng chỉ đành dẫn bọn họ ra ngoài tìm hiểu thôi. Có chỗ nào mạo muội, mọi người đừng tính toán với bọn họ.”

Đám thôn dân lúc này mới bừng tỉnh ngộ, một đại thúc xem ra có chút tuổi tác trong đó cởi mở cười nói: “Ha ha, ngài quá khách khí rồi, lần này nếu như không phải mọi người, mấy tên Lược đồng giả này chỉ e đã đạt được ý đồ rồi. Thân thủ của cậu trai trẻ này thật tuyệt, so với lúc lão già ta còn trẻ còn lợi hại hơn, còn vị cô nương này cũng không tồi.”

Lão già Phá Xa giải thích với mấy người Diệp Trùng: “Lược đồng giả từ mấy mươi năm trước đã có rồi, ai cũng không biết bọn họ là đám người nào, là một tổ chức thế nào. Bọn họ sẽ ở trong bóng tối xung quanh, cướp đoạt con nít có tiềm lực, mấy đứa trẻ con này đều không biết chúng bị bọn họ đưa tới nơi nào. Mỗi năm đều có một đống trẻ em bị mất tích, thân thủ mấy Lược đồng giả này không ai không phải cao minh tột cùng, rất nhiều người đều không biết, bọn họ cướp trẻ con làm cái gì, nếu như bọn họ công khai thu đồ đệ, nghĩ chắc là sẽ có vô số cha mẹ sẽ mang con cái của họ tới trên tay bọn họ.”

- Đúng vậy! Vị đại thúc này thở dài một tiếng: “Với thân thủ của bọn họ, nếu như thu đồ đệ, khẳng định sẽ có vô số người tranh nhau lao tới. Trong chúng tôi vẫn lưu truyền một câu thế này, đứa trẻ có thể được Lược đồng giả nhìn trúng, tư chất nhất định sẽ vô cùng xuất sắc. Ánh mắt của mấy Lược đồng giả này vô cùng cao minh. Không ngờ trong thôn chúng ta lại cũng có trẻ con có thể được Lược đồng giả nhìn trúng.” Nói xong ánh mắt nóng bỏng của đại hán nhìn Diệp Trùng.

- Ha ha, chúc mừng quý thôn, tương lại đợi hai tên nhóc này lớn lên, điều kiện của các người cũng nhất định sẽ được cải thiện. Ài, đáng tiếc chúng tôi còn có việc, nếu không, hai tên nhóc giống thế này, thu làm đồ đệ thì tốt vô cùng. Lão già Phá Xa uyển chuyển từ chối.

Đại thúc không khỏi lộ ra chút vẻ thất vọng, nhưng vẫn cởi mở nói: “Ha ha, bọn chúng tự nhiên có duyên phận của bọn chúng, không cần mấy lão già chúng ta đây lo lắng. Nhìn mọi người cũng đi đường rất lâu rồi, vào nhà nghỉ ngơi một lát đi. Uống chút nước, hai lão già chúng ta có thể trò chuyện lai rai.”

Lão già Phá Xa cười nói: “Được đó, được đó, lão gia ta cũng rất lâu không ra ngoài đi lại rồi, cũng không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc là thế nào, cũng vừa dịp thỉnh giáo lão ca!”

Đám thôn dân đều vô cùng nhiệt tình, hộ tống đoàn người Diệp Trùng đi vào thôn.

Nhìn phòng ốc bị hư hại, mấy người Diệp Trùng không biết nói gì, bọn họ cuối cùng đã hiểu sức sản xuất thấp tới đáy của nơi này mà lão già Phá Xa nói là thấp tới mức độ nào. Bọn họ gần như cho rằng mình bước vào xã hội nguyên thủy, nơi này hoàn toàn nhìn không thấy bất cứ dấu vết của khoa học kỹ thuật hiện đại nào. Lưới cá nguyên thủy, còn có mấy cái ba chĩa, ghế gỗ, chén bát sành sứ thô chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng đó, mà thứ đèn trên tường đốt là mỡ cá, bước vào phòng liền có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ.

Điều hấp dẫn ánh mắt Diệp Trùng nhất lại là gạch tường của căn phòng này. Mấy viên gạch tường này toàn bộ đều là đá xanh, phía trên còn có thể nhìn thấy rõ ràng vết cắt, mấy viên gạch tường này lại hoàn toàn do bọn họ dùng sức người cắt xuống từ một khối đá xanh lớn. Điều này tốn bao nhiêu sức người chứ? Diệp Trùng cuối cùng đã hiểu tại sao nói là mọi thứ dựa vào sức người.

Người có thể làm ra gạch tường thế này tuyệt đối không phải là tay mơ, đơn thuần dựa vào sức trâu mà cắt đá xanh không phải là việc dễ dàng.

Đám phụ nữ bưng tới chén nước, nhiệt tình đưa tới trước mặt mọi người. Diệp Trùng nhận lấy một chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tuy có chút mùi tanh của đất nhưng lại ngọt thanh hết sức. Diệp Trùng không kiềm chế được một hơi uống hết, người khác giống như hắn, cũng đều một hơi uống hết, mấy người phụ nữ bưng nước này lập tức tươi cười, vô cùng cao hứng.

Lão già Phá Xa lại ở bên cạnh tán chuyện với mấy thôn dân đó.

- Lão ca, hoạt động của Lược đồng giả hiện giờ điên cuồng ngang ngược vậy sao? Lão già Phá Xa hỏi.

- Chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nếu như không phải các vị giúp đỡ, chỉ e hai đứa trẻ này sau này sẽ không gặp lại cha mẹ của chúng rồi. Hiện giờ đề phòng của bộ tộc lớn đều khá nghiêm ngặt, cho nên bọn chúng mang mục tiêu đặt trên các thôn nhỏ này của chúng tôi. Ài, cũng là chúng tôi vô dụng, nếu như có một hai cao thủ thì cũng không bị động như vầy. Hai đứa bé này sau này vẫn phải đưa chúng tới bộ tộc lớn, theo chúng tôi không có tiền đồ a. Một vị trưởng giả nói.

Thôn dân xung quanh ai nấy đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Lão già Phá Xa vội vàng an ủi nói: “Đại ca không cần day dứt, mấy việc này cũng không thể cưỡng cầu được. May mà mọi người khá cảnh giác, nếu không dù gặp được chúng tôi cũng không có cách nào.”

- Gần đây cũng là thôn xung quanh gặp phải chuyện giống vậy, Vương gia đã kêu gọi tất cả thôn xung quanh, nên chúng tôi mới có chuẩn bị. Ài, hai ngày này đưa hai đứa chúng nó tới Vương gia, trong Vương gia cao thủ rất nhiều, bọn chúng cũng có thể học được chút bản lãnh. Trẻ con có thể bị Lược đồng giả nhìn trúng, thường không có ai không muốn. Trẻ con có thể được Lược đồng giả nhìn trúng, tư chất đều vô cùng xuất sắc, cũng là đối tượng lý tưởng thu làm đồ đệ.

Lão già Phá Xa có chút lúng túng: “Bọn chúng tuổi tác còn nhỏ, vẫn không nghĩ tới sớm thu làm đồ đệ như vậy.” (DG: Hình như chỗ này sai chủ ngữ!)

Lão giả lớn tuổi nhất không vui quát: “A Uy, sao nói thế?”

Thôn dân vừa rồi mặt lập tức đỏ lựng, hắn cũng biết trong lời vừa rồi của mình không ổn.

- Không cần căng thẳng, không cần căng thẳng, mọi người tùy tiện nói chuyện thôi. Lão già Phá Xa vội vàng đứng ra hòa giải, lập tức đổi đề tài: “Không biết Vương gia mà lão cao nói là gì? Ta nhớ là ba mươi năm trước khi tới chỗ này, hình như không có Vương gia gì đó a.”

- Thì ra lão đệ từng tới đây ba mươi năm trước, chúng ta dọn tới chỗ này hai mươi năm trước, thôn dân vốn ở chỗ này đều đã rời đi rồi, đi đâu ta cũng không biết. Vương gia dọn tới vào năm thứ hai chúng ta dọn tới. Đây là một bộ tộc lớn a, nghe nói có tám trăm ngàn người. Cũng không biết bọn họ vì sao dọn tới chỗ này, bọn họ cũng rất ít qua lại với mấy thôn dân xung quanh như chúng ta. Nhưng từ sau khi bọn họ dọn tới, xung quanh đây liền yên tĩnh hơn nhiều, cũng không có ai dám giở trò ngang ngược ở xung quanh đây, ngày tháng của chúng tôi cũng trôi qua tốt hơn. Thôn dân lớn tuổi đó nói.

- Đúng vậy đó, Vương gia cũng cao thủ xuất hiện lớp lớp. Lần trước có một đám cướp hơn ba trăm người kéo tới gần đây, Vương gia chỉ phái ra năm mươi người thì đã giết sạch ba trăm người này. Thủ đoạn đó thật độc a, một người cũng không để lại. Chúng tôi còn cố ý đi Dã Ngưu lĩnh, nơi đó chất một đống bao cát vô cùng lớn. Nhưng cũng chính sau lần đó thì không có đám cướp nào dám tới nữa. Một thôn dân nói hào hứng nói.

Lão già Phá Xa không khỏi nhíu mày, giao lưu với loại bộ tộc lớn thế này là một việc cần thận trọng cực kỳ.

Dường như nhìn ra đắn đo của lão già Phá Xa, thôn dân lớn tuổi đó nói: “Các người đứng lo lắng, Vương gia đối với người ngoài tới thường không chú ý lắm, chỉ cần không trêu chọc bọn họ, việc gì cũng không có. Hơn nữa người của Vương gia đối với người khác cũng khá hòa khí, chúng tôi nếu như có chỗ nào đó cần bọn họ giúp đỡ, tới cửa nhờ vả gần như bọn họ sẽ đồng ý. Với lại thôn trang của Vương gia là chợ lớn nhất trong vòng ba trăm km, ngươi muốn mua cái gì, ở đó nhất định có thể mua được. Ngươi muốn bán cái gì, giá Vương gia mua đều khá hợp lý, so với mấy gian thương đó thì tốt hơn nhiều. Chỗ này chúng ta từ sau khi Vương gia dọn tới, có thứ gì đều tới Vương gia trang bán.”

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lão già Phá Xa gật đầu lia lịa: “Xem ra Vương gia cũng không tệ, có chút bá đạo của bộ tộc lớn a.”

Chính ngay lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nam sang sảng: “Nghe nói quý thôn gặp phải Lược đồng giả, Vương Mông của Vương gia, năm người được đặc cử tới chi viện.”

Vừa nói tới Vương gia, người Vương gia đã tới rồi.

Lão hán tuổi cao đó lập tức đi ra cửa, năm gã xếp thành một hàng ở ngoài thôn, điều làm mấy người Diệp Trùng kinh ngạc nhất là trên người mỗi người bọn họ đều mang theo binh khí lạnh. Năm người này đều mặc bộ đồ chiến đấu màu xanh, tư thế hiên ngang, anh khí bức người.

Với ánh mắt của Diệp Trùng, có thể nhìn ra thân thủ của năm người này đều không thể xem thường.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK