Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Trùng ngồi trong buồng lái của Thần, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ lấp lánh hàn ý. Sau lưng Thần, là một đám lớn quang giáp, tất cả quang giáp trong căn cứ, Diệp Trùng đều mang đi toàn bộ. Xạ thủ hắn không dẫn theo, nhện quá chậm, hắn không có nhiều thời gian như thế.

Không chỉ là tất cả học viên trong căn cứ, ngay cả học viên đồn trú ở căn cứ số hai và căn cứ số ba cũng nhận được mệnh lệnh lập tức tập hợp.

- Chúng tôi đã phát hiện ở khu vực Z-10 có dấu vết hoạt động của lượng lớn dã thú. Phòng thông tấn của căn cứ rất mau liền phát báo cáo mới nhất tới, bọn họ đã sớm thả ra toàn bộ tất cả chim ruồi trong căn cứ.

Thần màu đen, mang theo bốn ngàn năm trăm cái quang giáp, vạch nên một đường cong ưu mỹ trên bầu trời.

- Tốc độ tối đa, mục tiêu Z-10. Mệnh lệnh lạnh băng của Diệp Trùng, lập tức truyền khắp cả đội ngũ lớn.

Tốc độ của đội ngũ lớn tăng vọt, tiếng ầm ầm của động cơ vang xuyên suốt bầu trời đêm, dã thú bị hoảng sợ dọc đường hoảng loạn bỏ chạy.

- Hành động lần này là nguyên nhân gì, có biết không? Đoàn Khiêm nhẹ nhàng hỏi An Bỉ Lạc Kỳ.

An Bỉ Lạc Kỳ lắc đầu: “Không biết. Nhưng đại nhân hôm nay tâm tình không tốt, mọi người đều phải cẩn thận chút.” Là một người chỉ huy đạt chuẩn, hắn đối với mọi thứ xung quanh đều mẫn cảm hơn.

- Đại nhân lần này ngay cả binh lực của hai căn cứ khác cũng lôi đến cả, thật là dọa người mà. Một học viên khác chen miệng vào nói.

- Hỏi nhiều như thế làm gì? Đợi lát cẩn thận chiến đấu thì được rồi. An Bỉ Lạc Kỳ quát nhẹ nói, hắn vẫn luôn là người chỉ huy, trên người hiện giờ cũng bắt đầu dần dần mang theo vài phần uy nghiêm.

Tuy bọn họ không hề biết đại nhân lần hành động này rốt cuộc là vì cái gì, nhưng đều cảm giác được sự không tầm thường của lần hành động này. Loại không tầm thường này chỉ cần từ việc bay thì đã dó thể nhìn ra. Trước giờ, điều đại nhân dạy bọn họ đều là phải cẩn thận, khi bay phải chú ý hoàn cảnh xung quanh, giữ tốc độ trung bình, để giữ sức có khi có ứng biến. Nhưng hôm nay, hành quân đội ngũ lớn có thể nói là khoa trương, động cơ mở ra hết, bay tốc độ tối đa, khí thế hung hăng.

Mấy học viên hiện giờ, đã sớm không phải gà mờ ngày xưa, đội hình bay của bọn họ dưới điều kiện bay hết tốc độ vẫn giữ được cực kỳ hoàn hảo.

Theo việc tới gần mục tiêu từng chút một, Diệp Trùng quả nhiên đã phát hiện dị dạng. Ở phía dưới, không ngừng bắt đầu xuất hiện lượng lớn dã thú, chúng trông vô cùng kinh hoảng, tình huống không tầm thường này cũng dẫn tới sự chú ý của tất cả học viên.

Mọi người đều lộ ra vẻ cảnh giác, toàn bộ tiến vào trạng thái lâm chiến. Bọn họ đối với Darkness đã sớm không còn xa lạ, người hiện giờ vẫn còn sống, không ai lại lơ là, sơ suất. Ở Darkness, người lơ là, sơ suất đều đã chết. Với lại, khu vực Z-10 này, bọn họ vẫn chưa từng bước tới, khu vực nguy hiểm cực độ.

Cảnh tượng trước mắt kinh người cực độ, cả ngàn cả vạn dã thú giống như ruồi không đầu, tháo chạy tán loạn khắp nơi, giống như sau lưng chúng, có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo chúng vậy.

Mấy học viên lập tức ai nấy đều như gặp đại địch, trong mấy dã thú này, không thiếu dã thú cường đại bọn họ nhận biết, có một số bọn họ bình thường cũng không dám dễ dàng trêu chọc, mà nhiều nhất trong này vẫn là dã thú bọn họ không biết, tính nguy hiểm của chúng không nói cũng rõ.

Nhưng chỉ mình Diệp Trùng ngoại lệ. Hắn rất rõ thực lực của Nhuế Băng, nếu như chỉ là mấy dã thú này, dứt khoát sẽ không làm Nhuế Băng chật vật thế này. Sinh vật cường đại thật sự, nhất định ở phía sau. Nhưng hắn vẫn phấn chấn tinh thần, dù sao điều này nói rõ, hắn đã cách Nhuế Băng rất gần.

Không để ý mấy con dã thú hoảng loạn trên mặt đất đó, Thần đột nhiên tăng tốc, bay tới trước. Mấy học viên phía sau thấy vậy, lo lắng cho sự an toàn của đại nhân, nhao nhao tăng tốc.

Bốn ngàn năm trăm cái quang giáp ở trên không, đen thui một mảng, cực có cảm giác áp bức, không có bầy dã thú nào dám chủ động khiêu khích. Dọc đường, lại thuận lợi tới bất ngờ.

Tới rồi.

Diệp Trùng đã nhìn thấy mười hai con Hoàng kim điểu toàn thân màu vàng kim đó, mà khi hắn nhìn thấy Xích vĩ thú, đồng tử bỗng co rút lại như kim. Mà khi lại nhìn thấy Dạ tuyết báo thủ ở lối vào kẽ nứt, Diệp Trùng cuối cùng đã hiểu rõ hoàn cảnh của Nhuế Băng, hắn cuối cùng đã hiểu tại sao Nhuế Băng không cách nào trả lời.

Mà vô luận là Hoàng kim điểu hay là Xích vĩ thú, đều đã chú ý tới dị dạng ở bên này.

Mạnh mẽ áp chế sát cơ ngất trời cuộn dâng trong lòng, Diệp Trùng cực kỳ bình tĩnh ra lệnh: “Dẫn chúng đi, chú ý an toàn, chúng rất cường đại.”

Tất cả học viên đều run rẩy trong lòng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy đánh giá cường đại này từ trong miệng đại nhân.

Lời nói chưa dứt, Thần liền rời khỏi đội ngũ, rơi xuống mặt đất với tốc độ cao.
Nhận được mệnh lệnh của Diệp Trùng, An Bỉ Lạc Kỳ trong khoảng thời gian cực ngắn thì đã hoàn thành kế hoạch tác chiến.

Hắn không chút do dự ra lệnh: “Toàn thể, phía trước, mục tiêu, đồng loạt bắn!”

Trong khoảnh khắc, súng quang trên tay bốn ngàn năm trăm cái quang giáp cùng lúc bắn ra chùm sáng.

Darkness tối tăm được chiếu sáng tại chỗ này.

Trong ánh sáng vừa lóe lên liền mất, Thần đã tiếp đất. Người khổng lồ mặc giáp màu đen, vững vàng như núi, đóa hoa đỏ tươi trên lưng đó dưới sự chiếu sáng của ánh sáng này rực rỡ tột cùng.

Bốn ngàn năm trăm cái quang giáp bắn đồng loạt hoành tráng tới bực nào. Bốn ngàn năm trăm chùm sáng rạch nát trời đêm, bao phủ toàn bộ mười hai con Hoàng kim điểu và Xích vĩ thú vào trong. So với khóa mục tiêu chính xác của xạ thủ, độ bắn chính xác của sư sĩ không bì kịp, vì để bù đắp điểm thiếu sót này, loại bắn đồng loạt này chính là một loại thủ đoạn vô cùng hữu hiệu của bọn họ.

Mấy người An Bỉ Lạc Kỳ sau phát này, không chút do dự, toàn quân lùi gấp ra sau.

Nhưng bọn họ rất mau liền hiểu hành động thận trọng này của bọn họ là sáng suốt đến bực nào. Mười hai con Hoàng kim điểu, chỉ có hai con bị thương nhẹ với mức độ nhất định, còn Xích vĩ thú lại thoát được đợt tấn công này.

Nhưng mặc kệ là Hoàng kim điểu hay là Xích vĩ thú, đều bị sự khiêu khích trắng trợn này chọc giận. Gaooo, tiếng kêu sắc nhọn của Hoàng kim điểu vang lên liền liền, chúng đập đôi cánh màu vàng kim, lao bổ về phía đám quang giáp, tốc độ nhanh dọa mấy người đang lùi gấp nhảy dựng lên. Xích vĩ thú lạnh lùng nhìn đám quang giáp, theo sát sau lưng Hoàng kim điểu.

Tất cả quang giáp tốc độ tăng mạnh, lùi mạnh thoát đi.

Vì thế Darkness liền xuất hiện một màn cực kỳ buồn cười, mười hai con Hoàng kim điểu và một con Xích vĩ thú, đuổi sát theo hơn bốn ngàn cái quang giáp.

Mới đầu, vẫn có vài quang giáp chốc chốc tranh thủ quay người lại bắn, nhưng đều bị tránh được, không trúng phát nào. Tuy về mặt tốc độ, Hoàng kim điểu và Xích vĩ thú không hề nhanh hơn quang giáp, nhưng ở phương diện tính linh hoạt thì là một cái trời, một cái đất. Chúng lại ngay cả chùm sáng cũng có thể né tránh, điều này cũng làm cho mấy học viên không thể không dừng loại tiêu hao không đáng này.

May mà mệnh lệnh đại nhân cho bọn họ chỉ là dẫn chúng đi, mà không phải là tiêu diệt chúng.

Do đó mấy học viên này dứt khoát thu súng quang lại, toàn lực bỏ chạy. Dưới sự bay hết tốc lực của Sương chi Vịnh thán điệu, tốc độ cũng rất kinh người, thứ hai bên hiện đang đấu là tốc độ. Tình thế lập tức trở nên giằng co, nhưng điều này đối với mọi người mà nói, quả thật là việc tốt.

Chỉ là bọn họ cách đại nhân càng lúc càng xa.

Điểm rơi của Thần vô cùng không tệ, cạnh chân của nó chính là kẽ nứt đó, từ chỗ này, có thể ẩn ước nhìn thấy tình cảnh của kẽ nứt.

Diệp Trùng không do dự thêm, nhảy ra từ trong buồng lái của Thần, rồi nhảy vào trong kẽ nứt. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thần đã được hắn thu vào trong công tắc không gian.

Nhuế Băng cực khổ chống đỡ, vệt nước mắt trên mặt vẫn âm ẩm, khóe miệng cũng mằn mặn, không biết là nước mắt hay là mồ hôi. Sức mạnh của con Dạ tuyết báo này quá lớn, mà ở chỗ nhỏ hẹp thế này, không gian né tránh cũng không có, thứ nhiều hơn là so sức mạnh. Nàng rốt cuộc là phụ nữ, giờ đã là đôi tay mềm nhũn, có thể chống tới mức độ này, nàng đủ làm vô số đàn ông toát mồ hôi xấu hổ.

Nhưng nàng không thể từ bỏ, sau lưng nàng có Tang Khảm và A Lý Ước Đức, Tang Khảm vẫn đang hôn mê, A Lý Ước Đức không có chút sức chiến đấu nào.

Điều quan trọng nhất là, có một người từng nói với nàng, cố kiên trì!

Cố kiên trì! Nàng cắn răng kiên trì, mặc kệ là cánh tay đã mềm nhũn tới mức sắp nhấc không lên, hay là mồ hôi thấm ướt bộ đồ luyện công, mặc kệ là hô hấp của nàng đã trở nên rối loạn, mỗi một lần hô hấp đều như lửa đốt, hay là đôi chân của nàng nặng nề giống như đeo chì…

Cố kiên trì!

Tiếng va chạm dày đặc, mỗi một cú đều làm nàng suýt nữ thì nắm không được trủy thủ, nhưng nàng cắn răng cứng cỏi đón lấy.

Thời gian vào giờ phút này chậm chạp làm sao…

Bỗng, rào rào, phía trên vách núi bỗng rơi xuống vài cục đá vụn, một bóng người giống như con chim lớn từ trên trời rơi xuống, chắn ở trước người nàng.

- Ta tới.

Hai chữ, không có kích động, không có phẫn nộ, không có cường điệu, thậm chí không có lên xuống, lạnh nhạt hoàn toàn giống lúc trước, không có chút khác biệt với thứ nàng quen thuộc. Nhưng hai chữ đơn giản không thể nào hơn này lại làm nước mắt của Nhuế Băng vẫn luôn khổ cực chống đỡ lại một lần nữa không thể kiềm chế mà chảy ra, nàng cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh nào. Đôi chân sắt rút gân suýt nữa làm nàng ngã quỵ ra đất, nàng thò tay cũng mềm nhũn tới mức run rẩy ra, vịn vào vách núi, đôi mắt lại không nỡ rời khỏi bóng người trông thì mỏng manh này dù chỉ một giây. Nước mắt đã làm mờ tầm mắt, nàng nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng nàng muốn nhìn rõ a…

Nước mắt không nghe sai khiến, yên lặng chảy ra, tùy ý ngang dọc trên mặt, rơi xuống.

Diệp Trùng cong eo, nắm hờ trủy thủ, nhìn chằm chằm Dạ tuyết báo trước mặt. Hắn vừa rồi đã nhìn rõ động tác của Nhuế Băng, hắn biết, nàng đã tới cực hạn rồi.

Không biết tại sao, trong lòng Diệp Trùng sát cơ bỗng bùng lên, phảng phất như thứ gì đó đã rất lâu, rất lâu lại trong khoảnh khắc này dâng lên vọt ra vậy.

Dạ tuyết báo đối diện cảm nhận được sát cơ dữ dội vô cùng của Diệp Trùng, lập tức trở nên do dự, chúng đầy linh tính, cảm giác vô cùng linh mẫn.

Hai bên đối kháng tròn mười giây.

- Thủ Hộ. Đây là câu nói thứ hai của Diệp Trùng, vẫn ngắn gọn có sức.

Một bàn tay, bộ đồ luyện công bị mồ hôi thấm ướt khoác lên trên, thò qua một cái nhẫn bình thường không thể nào hơn được. Cả quá trình, Nhuế Băng không nói câu nào.

Nhận lấy cái nhẫn, Diệp Trùng lập tức gọi Thủ Hộ ra, quá trình này, hắn quen thuộc vô cùng. Bên trong Thủ Hộ rất nhiều mồ hôi, là Nhuế Băng vừa rồi để lại. Điều này cũng làm trong Thủ Hộ có một mùi vị quen thuộc, khơi dậy ký ức rất xa xôi, rất xa lạ nhưng lại chưa từng quên lãng của Diệp Trùng. Vừa mới tiến vào Thủ Hộ, Diệp Trùng liền bị mồ hôi của Nhuế Băng thấm ướt, từ đây có thể thấy vừa rồi Nhuế Băng khó khăn tới bực nào.

Hít thở mùi vị đặc biệt này, Diệp Trùng mặt không cảm xúc.

Con Dạ tuyết báo đối diện đó mang theo vài phần nghi hoặc nhìn chằm chằm người vàng trước mặt này, nó không hiểu, đây rốt cuộc là chuyện làm sao.

Diệp Trùng cũng không hề có ý để nó làm rõ, có loại tâm tình kỳ lạ sôi sục trong ngực hắn.

Hắn đã ra tay!

Mũi chân bỗng nhiên phát lực, hắn liền giống như một quả đạn pháo xông về phía con Dạ tuyết báo vẫn có chút nghi hoặc này, trong không khí để lại vài tàn ảnh. Thể lực của hắn tràn trề, với lại, công kích của hắn càng nặng sát thương hơn.

So với công kích của Nhuế Băng, công kích của Diệp Trùng càng độc địa hơn, càng trực tiếp hơn, sức mạnh cũng lớn hơn! Sát cơ dâng trào, Diệp Trùng ra tay càng thêm vô tình.

Mới bắt đầu Diệp Trùng liền không có chút hư chiêu nào, trủy thủ trên tay liền hất lên vài cọng lông đen của Dạ tuyết báo. Chiêu đầu tiên, trủy thủ chuẩn xác đánh trúng vuốt trước của Dạ tuyết báo, Dạ tuyết báo kêu thảm một tiếng, thân hình ngừng lại.

Vẫn chưa đợi nó phản ứng lại, Diệp Trùng im hơi lặng tiếng đạp ra một cước trúng ngay phần bụng mềm mại của Dạ tuyết báo. Cước này Diệp Trùng không hề giữ sức, sức mạnh truyền thẳng, như bẻ cành khô, đẽo gỗ mục, thân thể Dạ tuyết báo cường hãn vô cùng bị đạp sờ sờ bay đi.

Gaooo, tiếng kêu thảm chỉ tới một nửa liền tắt nghẽn. Thân hình Diệp Trùng như điện, đuổi theo Dạ tuyết báo đã mất đi khống chế ở trên không, trên nhúm lông trắng như tuyết đó, để lại một lỗ máu đáng sợ.

Binh, Dạ tuyết báo vừa rồi hãy còn như rồng như hổ, giống như bao cát rơi trên đất, dính một đống bùn đất. Ánh mắt từ từ ảm đạm trống rỗng không còn gì.

Mọi thứ này xảy ra trong điện xẹt, lửa lóe lên, nhanh tới mức làm người ta mắt nhìn không kịp.

Mi Ngột hoàn toàn ngây người ra, bà biết Diệp Trùng. Hắn không phải là đại sư vũ khí sao? Thế nào lại… Ánh mắt vô ý thức rơi trên thi thể con Dạ tuyết báo đã cứng lại đó, bà cảm thấy giống như cảnh mộng. Khi bà nhìn thấy có người có thể chống được Dạ tuyết báo lâu thế này, bà liền cảm thấy thế giới trở nên không chân thật.

Mà trước mắt thì sao? Lại có người có thể trong thời gian không tới mười giây nhẹ nhàng giết chết một con Dạ tuyết báo, trời ạ! Hắn rốt cuộc là người gì? Mi Ngột cảm thấy mình sắp điên rồi.

Tâm tình của Nhuế Băng đã từ từ bình tĩnh lại, nàng rốt cuộc là giới giả, sức khống chế đối với tâm tình mạnh hơn so với người bình thường nhiều. Trừ trên mặt vẫn còn vệt nước mắt không kịp chùi đi, nàng đã không có gì khác với lúc bình thường. Vệt nước mắt, nàng không có thời gian chùi, chiến đấu của Diệp Trùng đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của nàng.

Vẻ vui mừng khó che giấu trong mắt nàng, nàng cảm nhận được sự tiến bộ của Diệp Trùng, sức mạnh của hắn so với lúc trước càng lớn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất là, hắn vẫn còn sống, hắn hiện giờ chính là đang ở trước mặt mình.

Nếu như là lúc trước, Diệp Trùng không sao giết được dã thú lợi hại thế này nhẹ nhàng như vậy. Giống như việc Diệp Trùng hiểu rõ thực lực của Nhuế Băng, Nhuế Băng đối với Diệp Trùng cũng hiểu rõ giống như vậy. Tuy biết Diệp Trùng có thực lực giải quyết mấy thứ này, Nhuế Băng vẫn điều tức hô hấp của mình, nàng muốn mau chóng khôi phục thể lực hết mức, để có thể giúp đỡ Diệp Trùng, cho dù sự giúp đỡ này có nhỏ bé.

Đè nén suy nghĩ trong lòng, cặp mắt Nhuế Băng khép hờ, thần tình trang trọng, hô hấp bắt đầu trở nên chậm lại từng chút một.

Giới giả, chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian thì đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Quang giáp vẫn luôn bị Hoàng kim điểu và Xích vĩ thú đuổi theo bỗng đột nhiên tản ra, giống như thiên nữ rải hoa, bay về các phương hướng.

Xích vĩ thú và Hoàng kim điểu lập tức nghệch mặt ra, nên đuổi theo cái nào?

Mà chính ngay lúc này, phía trước vẫn có mấy trăm cái quang giáp vẫn giữ nguyên đội hình, đó là hai tiểu đội. Xích vĩ thú không do dự, đuổi theo một cái, còn mười hai con Hoàng kim điểu lại lao về phía tiểu đội còn lại.

Quang giáp bay về các hướng giống như sao băng đợi khi bay nhìn không còn thấy Xích vĩ thú và Hoàng kim điểu, bỗng đồng loạt đổi hướng.

- Chi viện đại nhân. An Bỉ Lạc Kỳ trầm giọng ra lệnh.

Tất cả quang giáp lập tức tập trung lực lượng, bay hết tốc lực về phía khu vực Z-10. Bọn họ không hiểu đại nhân tại sao phải trêu mấy dã thú lợi hại này, nhưng bọn họ là kẻ đi theo đại nhân, chỉ có thể nghe lệnh đại nhân.

Trong lòng mỗi người đều nóng ruột vô cùng, bọn họ tuy thành công hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao cho bọn họ, nhưng trước mắt bọn họ lại vô cùng lo lắng cho sự an toàn của đại nhân. Bốn ngàn quang giáp điều chỉnh lại đội ngũ lần nữa, bay vèo vèo về phía đại nhân vừa mới đáp xuống.

Diệp Trùng đã giết thành công một con Dạ tuyết báo, nhưng đồng thời cũng triệt để chọc giận ba con Dạ tuyết báo còn lại đang thủ ở lối vào kẽ nứt. Chúng không chút do dự lao về phía Diệp Trùng.

Ầm ầm ầm, ba con Dạ tuyết báo giống như ba quang giáp hạng nặng, trong kẽ nứt chật hẹp này, cứ như thế mà tăng tốc. Nham thạch trên mặt đất nứt vụn dưới bước chân của chúng, chấn động khổng lồ làm một số đá vụn không kiên cố trên vách núi hai bên rơi xuống lả tả.

Đôi chân Diệp Trùng nửa gập lại, thân hình hơi nhô tới trước, hai thanh trủy thủ một trước một sau, giao thoa chờ đợi.

Ở trong Thủ Hộ, Diệp Trùng nhìn chằm chằm đường màu trắng không ngừng biến ảo trong tầm mắt, thần sắc trước sau bình tĩnh xuyên suốt, trủy thủ trên tay ổn định, không có chút rung động.

Gần rồi, gần hơn rồi!

Diệp Trùng bỗng mở cặp mắt ra, cặp mắt ánh sáng bùng lên.

Khẽ quát một tiếng, đôi chân hơi gập đột nhiên cong lại, giống như lò xo bị nén tới tột cùng, kế tiếp đó là sự giải phóng vô cùng dữ dội, cả người liền thoáng cái xông ra. Tốc độ đó, dù so với Dạ tuyết báo còn nhanh hơn vài phần.

Mà ở chỗ hắn vừa ở, chỉ để lại hai dấu chân cực sâu, giống như khắc lên vậy.

Trong tầm mắt, ba con Dạ tuyết báo biến lớn cấp tốc trước mắt hắn, tốc độ quá nhanh rồi!

Chính là hiện giờ, Diệp Trùng bỗng bắn vọt lên từ đất, đôi tay thu lại, vai trái nhấc lên, không chút màu mè tông vào con Dạ tuyết báo đầu tiên.

Một luồng sức mạnh to lớn trên vai truyền tới, thân hình Diệp Trùng bỗng chìm xuống, nhưng hắn lại không hề hoảng loạn, thả lỏng thân thể, mặc mình rơi xuống đất.

Con Dạ tuyết báo đầu tiên bị cú tông này, trực tiếp tông tới mức văng về phía sau, mất đi khống chế đối với thân thể, mà quỹ tích bay của nó, vừa đúng ngăn cản con đường tiến lên của hai con Dạ tuyết báo.

Hai con Dạ tuyết báo phản ứng nhanh nhẹn, làm người ta nhìn mà tán thán. Chúng không hề vì trước mặt là đồng bạn của mình mà giảm tốc, chỉ thấy chân chúng bỗng đạp một cái, thân hình xông nghiêng về phía vách núi hai bên. Chân mượn lực trên vách núi, thân hình ở trên không lại co lại, xuýt xoát nhường lại không gian cho đồng bạn quăng đi, đồng thời từ hai bên đồng bạn chui ra, cả quá trình giống như nước chảy mây trôi, lưu loát vô cùng.

Đôi chân Diệp Trùng lúc này đã tiếp xúc với mặt đất, xung lực khổng lồ làm hắn đạp sâu vào mặt đất, chân hơi cong lại.

Chính trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất đó, cơ thịt đôi chân Diệp Trùng đột nhiên dao động giống như sóng, kỹ xảo khống chế cơ thịt đặc hữu của họ Lam ở Cửu Nguyệt! Dưới chân truyền tới một luồng sức mạnh to lớn, luồng sức mạnh này trải qua sự tăng cường của Thủ Hộ, đã đạt tới một mức độ cực kỳ khủng bố.

Cả người hóa thành một tia sáng vàng kim, Diệp Trùng không chút sợ hãi lao về phía hai con Dạ tuyết báo.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK