Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đỗ Phụng mừng rỡ trong phòng, đám chiến cơ này đến vừa đúng lúc! Cho dù là xạ thủ cấp tám, cũng không sao ứng phó chính diện với công kích của nhiều chiến cơ như vậy. Điều này cũng là tại sao cho dù cường giả đỉnh cấp giống như xạ thủ cấp tám cũng khuất phục dưới sức mạnh của quốc gia. Một xạ thủ, nếu như hắn có chứng nhận điều khiển cao cấp rồi lại có một chiến cơ cao cấp, sức chiến đấu của hắn so với lúc hắn cầm súng tác chiến thì mạnh hơn nhiều.

Trên trời đấu dưới đất, vận tốc cao đấu vận tốc thấp, hỏa lực nặng đấu hỏa lực nhẹ, vô luận điểm nào, xạ thủ cầm súng đều ở thế dưới tuyệt đối. Mà uy lực của đám chiến cơ càng làm người ta khiếp sợ, loại cảnh tượng chỉ ở trên chiến trường mới có thể thấy được này hiện giờ lại sờ sờ xảy ra trước mặt bọn họ.

Sa Á vẻ mặt trầm xuống, không hề hoảng loạn, thần niệm của nàng đã mở rộng tới phạm vi lớn nhất.

Trên không, đám chiến cơ càng lúc càng gần, tiếng rít trầm thấp truyền tới mặt đất, mặt đất cũng rung lên.

Trong mắt Sa Á bỗng bùng lên một đốm sáng, súng quang trên tay giương lên, một chùm sáng từ họng súng bắn mạnh ra, xông thẳng lên trời mây.

Binh! Một chiến cơ nổ tung thành một đám lửa ở trên không, ngọn lửa màu đỏ nóng rực giống như đóa hoa tươi nở rộ.

Cái chiến cơ này đột nhiên nổ tung vượt ra ngoài ý liệu của mọi người, ai cũng không ngờ, trong lúc đối mặt thế yếu rõ ràng như vậy, vị xạ thủ nữ này lại vẫn nổ súng tấn công trước! Đội hình đám chiến cơ lập tức có chút hỗn loạn.

Đỗ Phụng đánh mắt với thủ hạ, bọn họ chuẩn bị rời khỏi. Bọn họ chỉ cần kéo dãn khoảng cách với cô gái đáng sợ này, chiến cơ đó sẽ có thể oanh tạc không chút kiêng kỵ, không cần lo lắng hại lầm người của mình. Mà lúc này, Sa Á đang bận rộn đối phó chiến cơ ở trên không, cũng không có thời gian để lo cho bọn họ.

Thủ hạ của Đỗ Phụng và hắn cộng sự nhiều năm, giữa bọn họ ăn ý cực kỳ, lập tức hiểu ý.

Chính ngay lúc mọi người định rời khỏi, bỗng trong chỗ tối nhảy vọt ra một bóng người.

Khi Diệp Trùng nhìn thấy đám chiến cơ thì biết tình huống đã trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nếu như một khi đám chiến cơ của đối phương tiến vào phạm vi chiến đấu, vậy thì bọn họ có năng lực lớn hơn cũng không cách nào sống sót nhìn mặt trời. Mà đối phương tuyệt sẽ không cho bọn họ chút cơ hội nào. Thứ bọn họ đối mặt sẽ là hỏa lực kín trời kín đất. Chính bản thân Diệp Trùng cũng chỉ có nước toi đời.

Cho nên Diệp Trùng đã ra tay.

Ẩn mình trong bóng tối, Diệp Trùng giống như một thích khách đi trong bóng tối, mà lúc này, chính là lúc hắn phát ra một kích trí mạng.

Hắn bỗng nhảy vọt ra, giống như một con báo tràn đầy sức mạnh, cường tráng, linh hoạt.

Mục tiêu của hắn là Đỗ Phụng, Diệp Trùng đã nghe thấy đối thoại của Đỗ Phụng và Sa Á, hắn biết, gã này chính là đầu lĩnh của đám người này. Đây là một đám quân nhân chuyên nghiệp, một điểm này, hắn so với Sa Á còn nhìn ra sớm hơn. Từng tự mình dẫn quân, Diệp Trùng rất dễ dàng cảm nhận được đặc trưng quân nhân rõ ràng trên người đám người này.

Điều này làm Diệp Trùng rất cẩn thận, quân nhân đều sở trường chiến đấu. Đặc biệt là phối hợp đoàn thể, trong quá trình chiến đấu, bọn họ có phân công cực kỳ rõ ràng, số người càng nhiều thì cũng có nghĩa phiền phức bọn họ đối mặt càng lớn. Điều này cũng là chỗ khác biệt của quân nhân và nhân viên chiến đấu bình thường. Một đấu một, thực lực cá nhân của bọn họ thường đều không coi là sắc nhọn, nhưng mười đấu mười, bọn họ liền chiếm vững thượng phong, một trăm đấu một trăm, quân đội nhất định chiến thắng.

Tốc độ của Diệp Trùng cực nhanh, nhưng vẫn dẫn tới sự cảnh giác của một vài lão binh. Bọn họ trải qua sự tôi luyện của chiến hỏa, với lại, có thể sống sót từ trong đại chiến, tính cảnh giác đều cao phi phường.

Sắc mặt mỗi người đại biến.

Đây là một kích mấu chốt nhất, không phải thành công thì là tử vong, Diệp Trùng không nương tay chút nào.

Nhanh như tia chớp, nặng tựa sấm sét!

Cong eo xông tới trước, Diệp Trùng nhìn binh sĩ ở phía trước, không hề có ý né tránh. Thân hình không thay đổi, vai mạnh mẽ tông một binh sĩ, cơ nhục trên vai dao động kịch liệt với biên độ nhỏ, binh sĩ đó kêu thảm một tiếng, cả người văng đi, tông ngã một đống ở bên cạnh.

Thân hình ngoặc một cái, tốc độ của Diệp Trùng không giảm mà lại tăng, giống một lưỡi lê đâm trực tiếp vào trong đống người.

Tiếng chửi mắng, tiếng quát giận dữ, tiếng kêu thảm, cảnh tượng hỗn loạn.

Chỗ Diệp Trùng đi qua, người nghiêng ngựa ngã, không có ai chịu nổi một chiêu của hắn. Hắn hiện giờ, hoàn toàn là một cỗ máy chiến đấu hình người, mỗi bộ phận của bản thân hắn, đều khống chế tự nhiên, tràn đầy sát cơ.

Diệp Trùng toàn lực lao tới cực kỳ đáng sợ! Đường màu lam trong mắt không ngừng biến ảo, di động, trong bức tranh lóe lên rồi mất, Diệp Trùng có thể mau chóng không gì sánh được, tìm thấy kẽ hở và chỗ trí mạng của đối phương.

Giới giả, đại biểu đỉnh cao nhất của chiến đấu tay không, loại hoàn cảnh quấn sát mình này có thể làm thực lực của bọn họ phát huy tới mức hoành tráng tột cùng.

Trong nháy mắt, Diệp Trùng đã sáp tới bên cạnh Đỗ Phụng. Sau lưng hắn, để lại một lối đi có thể dễ dàng cho một người đi qua, mà hai bên chỗ trống này, ngã xuống mấy mươi binh sĩ đã không còn hơi thở. Dưới sự nặng tay của Diệp Trùng, nào có người sống?

Chiến cơ đã bắt đầu chúi xuống, đây là điềm báo bọn họ sắp tấn công.

Diệp Trùng không do dự thêm, thân hình hạ thấp, áp sát bên cạnh Đỗ Phụng, tay phải lại như rắn không xương, quấn lấy cổ hắn, còn năm ngón tay bóp lấy cổ họng hắn.

Một phen biến cố này chim cắt vồ thỏ, nhanh tới mức làm mấy binh sĩ đó không kịp phản ứng. Ngay cả Đỗ Phụng, vừa muốn có cử động nhưng chỉ cảm thấy cổ họng siết chặt, tiếp đó bỗng bị nhấc lên.

Tay trái nhấc eo Đỗ Phụng, tay phải bóp chặt cổ họng, thân hình Diệp Trùng lùi mạnh. Cơ nhục trên lưng hắn bò giống như con rắn, hễ dính phải thì sẽ bị sức mạnh to lớn làm bị thương.

Chiến cơ càng gần hơn! Một cảm giác áp bức dữ dội tự nhiên dâng lên, rồi giống như tình hình lần đó điều khiển Thần ở rừng rậm Lưỡng Ngạn gặp phải đó, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ trào lên trong lòng.

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Trùng đã lùi về bên cạnh Sa Á.

Mà lúc này, cái chiến cơ gần nhất của đám chiến cơ cách bọn họ không tới hai km, khoảng cách này, bọn họ đã có thể tấn công.

Diệp Trùng hoàn toàn không sợ, tay trầm ổn bóp chặt cổ họng Đỗ Phụng. Sắc mặt Đỗ Phụng chuyển thành màu tím tương, nhưng chút âm thanh cũng không phát ra được. Hắn muốn vùng vẫy nhưng sức mạnh đối phương rõ ràng lớn hơn hắn nhiều.

Lạnh lùng đứng, biểu tình của Diệp Trùng giống như băng lạnh vạn năm không đổi, sát khí hắn tỏa ra lúc này, chính Sa Á ở bên cạnh cũng cảm thấy thầm hoảng sợ trong lòng.

Chiến cơ của đối phương không có bất cứ dấu hiệu giảm tốc nào, chúng vẫn lao xuống bên này với tốc độ cao. Phi hành khí từ trên cao lao xuống với tốc độ cao mang lại cho kẻ địch ở mặt đất cảm giác ép buộc cực kỳ mạnh mẽ, từ đó làm giảm đấu chí của đối phương. Mỗi quân nhân quen thuộc chiến đấu đều biết rõ một điểm này, nhưng cho dù hiểu rõ, cũng rất ít có ai đủ đối mặt chiến cơ lao gần xuống mà kiên trì không dao động, chỉ có mấy xạ thủ tâm chí cứng cỏi nhất đó mới có thể dưới tình huống thế này, yên ổn như núi.

Đạn quang giống như mưa trút xuống dưới. Trong mắt Sa Á bùng nổ một đốm sáng, Diệp Trùng vẫn vẻ mặt hờ hững, giữ nguyên bất động.

Lộp bộp lộp bộp, đạn quang đánh lên mặt đất xung quanh Diệp Trùng và Sa Á, bụi đất tung mù. Sa Á nhíu mày, hơi nghiêng mặt, tránh mấy thứ bùn đất, đá vụn bắn tung tóe đó.

Diệp Trùng giống như tượng không chút động đậy, để mặc mấy thứ bùn đất, đá vụn đó đánh lên mặt, tay phải hắn thò ngang, nắm lấy cổ Đỗ Phụng.

Một cái rồi lại một cái chiến cơ lao xuống lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ. Đạn quang như mưa, mặt đất xung quanh Diệp Trùng và Sa Á đã bị đạn quang cày xới qua lại vô số lượt, mặt đất gọn gàng đã giống như bùn nhão, mềm xốp vô bì.

Diệp Trùng không chút động đậy, vẫn giữ tư thế này. Lúc Lý Cảnh tới, Đỗ Phụng đã rơi vào trong trạng thái bán hôn mê. Lý Cảnh vội vàng ra lệnh chiến cơ dừng công kích.

Diệp Trùng lúc này mới hơi thả lỏng một chút, Đỗ Phụng hít vào không khí tươi mát lập tức tỉnh lại, vừa tỉnh lại, hắn liền mở miệng muốn chửi. Nhưng đối phương giống như biết vậy, gọng kềm trên tay giống như siết lại, hắn liền bất cứ âm thanh nào cũng không phát ra được.

Cả quá trình, Lý Cảnh đều nhìn thấy. Hắn biết lần này bọn họ đụng phải gốc rạ cứng, với lại, còn là loại gốc rạ cứng còn cứng hơn đá đó. Thân thủ cao cường của hai người đối phương đều có thể nói là làm người ta nghe mà hoảng sợ, thân phận xạ thủ cấp tám của cô gái đó, Lý Cảnh vừa đoán liền trúng ngay. Nhưng điều làm hắn cảm thấy không thể tin được là gã đàn ông này.

Nếu như không phải gã đàn ông này cuối cùng tàn bạo cướp lấy Đỗ Phụng, Lý Cảnh hoàn toàn không biết một nhân vật trốn trong bóng tối thế này. Thân hình giống như quỷ mỵ của gã đàn ông này, còn có sức lực quả thật không giống con người đó, tất cả đều để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Lý Cảnh.

Lý Cảnh cũng từng gặp một vài võ thuật gia, nhưng thủ đoạn nghèo nàn bình thường của bọn họ chẳng qua chỉ được mã ngoài, đối phó người bình thường coi như còn được, một khi gặp phải cao thủ, vậy thì không có chút sức đánh trả.

Gã này đột phá trùng trùng hộ vệ rồi cuối cùng cướp lấy Đỗ Phụng, bên cạnh Đỗ Phụng lúc đó chính là có không dưới một trăm người bảo hộ. Nhưng từ đầu tới cuối, không có ai có thể ngăn cản gã này dù chỉ một khoảnh khắc. Lý Cảnh vừa kiểm tra mấy binh sĩ ngã xuống này, đối phương toàn bộ đều là một kích trí mạng, không có ai sống sót.

Lý Cảnh bị sự ra tay tàn độc của đối phương làm sợ ngây người. Điều này làm Lý Cảnh liên tưởng tới mấy cỗ máy giết chóc của một số cơ quan đặc thù trong quân đội. Nghe nói bọn họ không ai không máu lạnh vô tình, thứ học tập chính là một kích trí mạng, ra tay độc ác vô bì, chỉ lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm mục tiêu cuối cùng.

Hỏi thân phận của đối phương? Ý nghĩ này lập tức bị Lý Cảnh phủ quyết. Cứ cho đối phương là xuất thân từ mấy cơ quan đặc thù đó đi, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ thân phận của bọn họ với bất kỳ ai.

Trầm ngâm một lát, Lý Cảnh nói: “Điều kiện của ngươi?”

Lý Cảnh tin rằng đối phương đối với tình thế nhất định có nhận thức khá rõ ràng, người có thể quan sát, phân tích thời thế, làm ra một cú tuyệt đẹp như vậy sẽ là một tên ngốc sao?

- Các người tại sao xông vào trang viên? Diệp Trùng đối với vấn đề này vẫn luôn không tìm ra đáp án.

Lý Cảnh nói như sự thật: “Chúng tôi chỉ là đang diễn luyện.”

Đáp án này rõ ràng không sao làm Diệp Trùng và Sa Á vừa ý, đêm khuya trong nhà ngươi bỗng xông vào một đám người vũ trang toàn thân, nếu như ngươi có năng lực phản kháng, vậy phản ứng đầu tiên khẳng định là phản kích! Tới nhà riêng người khác diễn luyện, cách nói này có chút hoang đường.

Nhưng Diệp Trùng đã không định hỏi thêm, hắn ra dấu Sa Á tới nói. Các loại sự việc Sa Á đều từng trải qua, hoàn cảnh này nàng ta dư sức xử lý.

Sa Á suy nghĩ một trận, nói: “Tất cả các người rút khỏi trang viên, từ nay về sau, bất cứ ai chưa được cho phép, không được vào trong.”

- Được. Lý Cảnh suy nghĩ một lát liền đồng ý. Mặc kệ nói thế nào, đều phải cứu Đỗ Phụng trước rồi mới nói. Với lại, đồng ý miệng với hắn mà nói cũng không phải việc khó khăn.

Sa Á nhìn thẳng vào mắt Lý Cảnh, nói: “Ngươi phải dùng danh nghĩa xạ thủ thề.”

Thần sắc Lý Cảnh biến đổi: “Cô đây là có ý gì?”

- Tăng thêm cân nặng cho sự tín nhiệm giữa hai bên. Sa Á mặt bình tĩnh nói. Nàng cũng là nhân vật kinh nghiệm phong phú vô cùng, nào dễ dàng bị gạt như vậy.

Lý Cảnh trầm mặc một lát, vẻ mặt trịnh trọng thề: “Tôi, Lý Cảnh, lấy danh nghĩa xạ thủ thề, tôi sẽ trung thực hoàn thành hiệp nghị này, nếu như trái lời, thần niệm của tôi sẽ hóa thành hư vô.”

Sa Á vừa ý gật đầu. Dùng danh nghĩa xạ thủ thề, là lời thề nghiêm trọng nhất của mỗi một xạ thủ, không ai nguyện ý vi phạm.

Diệp Trùng thấy vậy, liền giao Đỗ Phụng trên tay cho Lý Cảnh.

Lý Cảnh lạnh lùng nhìn hai người một cái, rồi cõng Đỗ Phụng rời khỏi.

Với cái nhìn của Sa Á, sự việc tới đây dường như đã kết thúc. Diệp Trùng lại không thấy như vậy, hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ vẫn lại tới. Bởi vì thù hận trong mắt Đỗ Phụng trước lúc đi. Diệp Trùng từng thấy qua quá nhiều ánh mắt thế này. Thật ra, hắn rất muốn giải quyết Đỗ Phụng bây giờ, người giống thế này, một khi cho hắn cơ hội, ai biết sau này có phiền phức hay không.

Bất quá, bây giờ lại không phải cơ hội tốt. Liếc nhìn chiến cơ xoay chuyển vèo vèo trên không, nếu như hệ thống phòng hộ hiện giờ của mình xây dựng xong, vậy thì mấy chiến cơ này, Diệp Trùng có đủ nắm bắt bắn rơi toàn bộ bọn họ.

Thời gian cấp bách a, Diệp Trùng lại một lần nữa sinh ra cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.

Đỗ Phụng giữa đường thì đã khôi phục lại, hắn không hề bị thương gì. Hắn sầm mặt kề vai mà đi với Lý Cảnh. Cả đội ngũ không có chút tiếng động, thoáng cái chết nhiều huynh đệ như vậy, nhất thời mọi người đều không chịu nổi.

Lý Cảnh hiểu suy nghĩ của Đỗ Phụng, khuyến khích: “Ngươi cũng không cần quá hối hận, thực lực hai người đó quá mạnh, không phải người chúng ta có thể chống chọi được. Thua dưới tay loại nhân vật này cũng là việc không còn cách nào.”

Đỗ Phụng không ừ hử gì, trong lòng hắn há lại không biết. Nhưng sự hối hận vô bì giống như dây leo độc không ngừng lan ra trong lòng hắn. Nếu như, nếu như mình lúc mới đầu không để mấy binh sĩ đó tiến vào trang viên đó, vậy thì mấy tình huống này sẽ không xảy ra. Nếu như, nếu như mình không nóng vội, đợi sau khi điều tra rõ lai lịch của ba người này rồi mới ra quyết định, việc thế này cũng sẽ không xảy ra.

Tám mươi mạng người a! Vừa nghĩ tới con số này, Đỗ Phụng liền lòng đau như cắt, trong này có rất nhiều người thậm chí là lão binh tư cách còn già hơn hắn.

Nhưng hắn bây giờ không có bất cứ biện pháp nào, nếu như không phải mình bị bắt, hai người đó nhất định bị vô số đạn quang xé thành từng mảnh! Nhưng, là mình mang tia cơ hội báo thù cuối cùng vứt đi. Đỗ Phụng cảm thấy rất uất ức, uất ức tới mức muốn khóc.

Hai người cùng hợp tác nhiều năm như thế, hiểu biết của Lý Cảnh đối với Đỗ Phụng thấu triệt đến bực nào. Hắn an ủi nói: “Việc này bỏ qua trước, chúng ta cứ từ từ, sau này có cơ hội lại báo thù.” Vô luận là hắn hay là Đỗ Phụng đều không sao mở mắt trừng trừng nhìn tám mươi binh sĩ ở trước mặt bọn họ bị đồ sát mà cái gì cũng không làm.

Nhưng… Nhưng…

Đỗ Phụng vừa nghĩ tới lời thề của Lý Cảnh liền cảm thấy chán nản. Hắn cũng là một xạ thủ, đương nhiên biết cân nặng của lời thề này là nặng tới mức nào. Hắn vô luận thế nào cũng đều không thể dùng trả giá của Lý Cảnh đi báo thù.

Lý Cảnh phảng phất như biết rõ điều Đỗ Phụng nghĩ là gì, cười nói: “Xem ra, tên nhà ngươi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của lời thề vừa rồi đó của ta. Ta tuy không phải phế nhân, nhưng đã vĩnh viễn không thể nào lại làm một xạ thủ rồi. Nếu đã như vậy, để thần niệm của ta hóa thành hư vô lại có quan hệ gì?” Lý Cảnh mặt cười nhẹ, trông rất thoải mái.

Bước chân Đỗ Phụng ngập ngừng, trong lòng dâng lên một sự đau đớn, muốn nói chút gì đó nhưng lại phát hiện trong lòng đầy lung túng, không biết mở miệng thế nào, hốc mắt ngân ngấn từng chút một.

- A Cảnh, ngươi nói chúng ta thế này là đúng hay sai? Qua cả nửa ngày, Đỗ Phụng bỗng mở miệng.

Lý Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, nghiêm chỉnh nói: “Lão Đỗ, bây giờ suy nghĩ đúng hay sai đã không có ý nghĩa gì. Việc đã tới bước này cũng không phải đúng hay sai thì có thể nói rõ. Việc này đích xác chúng ta làm có chút quá sức, nhưng nhiều huynh đệ chết như vậy, nếu như việc này cứ như vậy mà kết thúc, ngươi ta có an lòng không?”

- Ừm. Đỗ Phụng cúi đầu nặng nề ừ một tiếng.

Phía trước bỗng có một binh sĩ thần sắc hốt hoảng chạy qua phía bên này.

- Chuyện gì thế? Đỗ Phụng và Lý Cảnh cảm thấy không đúng trước tiên.

Binh sĩ tới trước mặt hai người, thở hổn hển nói: “Báo, báo cáo, quân đoàn trưởng và một đám người đã tới đoàn của chúng ta, người yêu cầu hai đại nhân lập tức tới gặp người.”

Bị sự việc này làm phiền, Diệp Trùng hiện giờ không có chút buồn ngủ nào. Giống hắn còn có Sa Á, điều làm người ta kỳ quái nhất là Christine, động tĩnh lớn thế này, nàng ta lại vẫn ngủ ngon như cũ.

Diệp Trùng đang suy nghĩ làm sao dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng hệ thống phòng hộ có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, còn Sa Á lại đang ở một bên luyện tập minh tưởng.

Sắc trời hơi sáng, Diệp Trùng liền dẫn Sa Á và Christine vào lại Tô thành. Hắn đã quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ bắt tay xây dựng hệ thống phòng hộ của trang viên.

Trong kho số liệu trên tay Diệp Trùng đã có các loại tham số của ba ngàn một trăm mười hai loại tài liệu, với lại, mấy thứ tài liệu này đều là tài liệu thường gặp, giá không hề đắt. Nắm tham số như lòng bàn tay cùng làm hắn đối với mấy tài liệu này có thể coi như là thật sự quen thuộc. Loại tài liệu nào có những tính chất gì, đối với việc chế tạo vũ khí mà nói, đây là cơ bản, cũng là mấu chốt không thể thiếu.

Diệp Trùng rất mau liền đưa ra đơn đặt hàng, trên tay hắn hiện giờ cực kỳ dư dả. Hắn còn đặt một phần vật mẫu mà nơi này có thể bổ sung, vật tư của Tô thành so với Dã Tháp thành thì phong phú hơn nhiều. Kho số liệu của Diệp Trùng lại được mở rộng lớn ra.

Số tiền đặt hàng của Diệp Trùng cuối cùng cao tới mười hai triệu úc. Sáng tinh mơ mở cửa liền nhận được đơn đặt khổng lồ lớn thế này, chủ tiệm cửa tiệm này mừng phát điên tại chỗ.

Mua được tài liệu, Diệp Trùng không hề ở lại, dẫn một máy vận chuyển thể hình to lớn bay về phía trang viên.

Máy vận chuyển Diệp Trùng vẫn là lần đầu nhìn thấy, thể hình của nó to lớn, hình dáng xem ra có hơi mập mạp, so với chiến cơ, tốc độ bay rất chậm, nhưng bay càng thêm bình ổn.

Sau khi đáp xuống, tất cả tài liệu đều chuyển vào trong ngôi lâu đã sớm được dọn dẹp trống trơn. Mấy ngôi lầu trang nhã, cao quý này, bây giờ hoàn toàn trở thành nhà kho.

Muốn chính mắt nhìn thấy Diệp Trùng làm sao chế tạo vũ khí, Christine bị Diệp Trùng một tay xách lên, bỏ ra ngoài cửa.

Hết cách, Diệp Trùng biết bí mật của mình đều là thứ không thể thấy được ánh sáng a!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK