Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đáng chết, lại là thần niệm, đây là một luồng thần niệm hoàn toàn cảm giác khác với ba người, Diệp Trùng lập tức hiểu, là kẻ chi viện.

Mũi chân Diệp Trùng điểm một cái, thân hình xông tới trước, đồng thời với việc thoát khỏi sự khóa chốt của thần niệm đối phương, một quyền đánh về phía Bằng A Sát. Phản ứng của Bằng A Sát cực độc, hắn trực tiếp buông súng quang trên tay ra, đôi tay đặt trước ngực, hy vọng có thể cản một quyền này của Diệp Trùng.

Nhưng, hắn không hề biết một quyền này của Diệp Trùng rốt cuộc là nặng bao nhiêu, hoặc là nói sức mạnh của một quyền này có bao lớn.

Một quyền này của Diệp Trùng chuẩn xác đánh trúng đôi tay vội vàng giơ lên của Bằng A Sát, nói một cách khác là Bằng A Sát đã cản được một quyền này của Diệp Trùng. Vô luận là kẻ cứu viện bắn ra phát súng đó là Edward hay là Bằng A Sát đều thầm mừng trong lòng.

Lách cách, tiếng xương gãy giòn tan, đồng thời một tiếng kêu thảm làm người ta lạnh lòng.

Ai cũng không ngờ sức mạnh một quyền này lại đạt tới một mức độ khủng bố như vậy. Đôi tay cố hết sức lực toàn thân giơ lên của Bằng A Sát mỏng manh như giấy dán, một quyền này làm người ta không khỏi nhớ tới một từ: như đẽo gỗ mục. Không ai có thể chịu được nỗi khổ đôi tay đồng thời bị gãy mang lại, Bằng A Sát kêu thảm bay ngược ra, trực tiếp hôn mê.

Diệp Trùng có chút không biết làm sao, thực lực của mấy xạ thủ này đều cường hãn phi thường, mỗi lần đều làm hắn suýt nữa thất bại, không sao hình thành tuyệt sát. Nhưng hai xạ thủ này đã mất đi sức chiến đấu, điều phải đối mặt lúc này chính là mấy xạ thủ tới chi viện này.

Mười ba xạ thủ, Ngụy Chính đã chết, hai người trọng thương, còn trạng thái hiện giờ của Thù Mạc Nhi, chỉ cần giữ sự chú ý nhất định, cũng tức là nói, vẫn còn lại chín xạ thủ.

Chín xạ thủ cấp sáu, vô luận đặt ở đâu, đều là một lực lượng khá đáng sợ. Trong trận chiến vừa rồi, Diệp Trùng có thể một đấu ba, một ưu thế rất quan trọng chính là hắn cách ba xạ thủ đều gần cực kỳ. Trong cự ly gần, lực bộc phát của hắn ở trong đám võ thuật gia đều cực kỳ khủng bố, vậy thì càng đừng nói ứng phó mấy xạ thủ có thân thủ không hề xuất sắc này.

Nhưng hiện giờ, Diệp Trùng đã mất đi ưu thế này.

Một luồng rồi lại một luồng dao động tinh thần giống như thủy triều nước chửng lấy hắn.

Sắc mặt Diệp Trùng thay đổi, trong lúc mũi chân điểm một cái, thân hình bỗng lùi lại, hắn đã nhìn thấy năm người. Năm người này đứng phân tán trên tường bao, xếp hình cánh quạt bao vây hắn. Năm người tay cầm súng quang, vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm Diệp Trùng.

Không chỉ năm người, phải là chín người! Diệp Trùng không biết bốn người đó đang trốn chỗ nào, nhưng hắn biết đối phương đều đến cả. Chín người, một người cũng không thiếu, bởi vì hắn cảm giác được chín luồng dao động tinh thần cảm giác bất đồng.

Mấy mươi chùm sáng bắn tới từ bốn phương tám hướng, đánh trúng vị trí hắn vừa mới đứng.

Biểu tình của Tông Văn cực kỳ ngưng trọng. Đối phương là một cao thủ cực kỳ lợi hại, lấy một đấu ba, nếu như không phải mấy người mình cứu viện kịp thời, chỉ sợ ba người đã bị giết chết. Thực lực thật cường hãn!

Đối phương trừ vai trái có một vết thương ra, chỗ còn lại hoàn hảo không tổn thương. Gã này không hề là xạ thủ, nhưng thực lực của hắn lại làm mỗi người bọn họ hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không giống con người, tốc độ của hắn so với dã thú nhanh nhất còn nhanh hơn, còn sức mạnh của hắn thì sao? Một quyền đánh về phía Bằng A Sát vừa rồi đó, sức mạnh đó là thứ con người có thể có hay sao?

Quét nhìn Bằng A Sát hôn mê trong góc tường, xương gãy trắng hếu lộ ra của đôi tay, ngay cả loại nhân vật dày dạn trận mạc cũng không khỏi giật giật mí mắt.

Với lại, đối phương dường như còn có thể cảm ứng được thần niệm của người khác. Không chỉ như vậy, Tông Văn lắc đầu trong lòng, đây đã là đánh giá hắn không biết đã phủ định mấy lần đối với gã đàn ông này. Sau mỗi lần hắn đưa ra đánh giá đối với thực lực của gã đàn ông này, đối phương thường mau chóng dùng hành vi của mình làm bản thân Tông Văn không thể không phủ định đánh giá đánh giá đối với hắn một lần nữa.

Thần niệm của mình hoàn toàn không tài nào khóa chốt được đối phương, điều này làm sắc mặt Tông Văn nhịn không được mà thay đổi. Sự cường đại của xạ thủ, gần như toàn bộ đều quy công lao cho sự cường đại của thần niệm. Nếu như thần niệm của mình không cách nào khóa chốt được đối phương, vậy cũng tức là nói, bọn họ đã mất đi ưu thế lớn nhất.

Phiêu hốt như quỷ mỵ, lẹ làng như tia chớp.

Diệp Trùng không dám để cho động tác của mình có bất cứ chút ngừng trệ nào, bởi vì chỉ e có chút ngừng trệ ngắn ngủi nào thì sẽ đủ cho thần niệm của đối phương khóa được mình. Diệp Trùng tin tưởng, chùm sáng tới tiếp sau đó sẽ chuẩn xác không gì sánh được bắn trúng chỗ yếu hại của mình, không, có lẽ là mấy mươi chùm. Liên xạ Sa Á biểu diễn lần trước để lại cho Diệp Trùng ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Từng chùm sáng giao thoa bay lượn trong sân, còn Diệp Trùng, biểu hiện của hắn lại một lần nữa làm mọi người chấn kinh, thân thể hắn giống như có thể tùy ý xoay chuyển, uốn éo về phía bất cứ góc độ nào. Ngươi có thể nhìn thấy các động tác khó bề tưởng tượng, mỗi bộ phận thân thể hắn đều mềm mại như vậy, rất nhiều động tác hoàn toàn vi phạm lẽ thường, hắn lại làm thoải mái vô bì.

Trong mưa ánh sáng, một gã đàn ông len lỏi tự nhiên, thân hình phiêu hốt, động tác ngụy dị. Xạ kích ngày thường chính xác vô bì hôm nay lại làm sao cũng bắn không trúng đối phương.

Dần dần, mọi người chỉ cảm thấy một hơi lạnh dâng lên từ đáy lòng, gã đàn ông này trong lòng mọi người càng lúc càng trở nên lạ lùng khó đoán. Bóng xám do động tác tốc độ cao để lại không phải giống như u hồn địa ngục sao?

Diệp Trùng không hề dễ chịu, hắn hiện giờ bị động phi thường, đối phương đều cách mình không gần, điều này rất bất lợi với hắn.

Chỉ chịu đòn không phản kích, trước giờ đều không phải phong cách của Diệp Trùng, đầu óc vận chuyển tốc độ cao, hắn quyết định phản kích.

Tay phải đấm một cái trên đất, Diệp Trùng lăn sang một bên, người cuộn lại, mà tay của hắn đã mò tới trủy thủ ở chân. Trủy thủ vẫn luôn là một trong những vũ khí ưa thích nhất của Diệp Trùng, thanh trên người đó của hắn đã tặng cho Ban Mông, thanh này là do hắn lợi dụng máy móc của tổ nghiên cứu khoa học chế tạo ra, nguyên liệu lại là dùng hợp kim lấy xuống từ một linh kiện quang giáp.

Diệp Trùng nhắm chuẩn Tông Văn. Hắn không hề quen biết Tông Văn, chỉ là cảm thấy con người này càng giống đầu lĩnh của đội ngũ này hơn.

Khi chân trái đạp đất vọt lên, Diệp Trùng bỗng rung cổ tay, bắn trủy thủ trên tay ra.

Khoảnh khắc Diệp Trùng bắn trủy thủ ra đó, sắc mặt Tông Văn liền biến đổi. Bởi vì thần niệm của hắn đã phát hiện trủy thủ bắn ra, bốn người còn lại đồng thời biến sắc.

Trước khi thanh trủy thủ này bắn ra, bọn họ không phát hiện bất cứ thần niệm nào, bọn họ hoàn toàn không ngờ, trên thế giới này còn có công kích tầm xa không dựa vào thần niệm khóa chốt.

Cú ném này của Diệp Trùng là dựa vào sức cổ tay và nhãn lực của hắn, cùng với sự khống chế đối với sức mạnh, ba mục này, không cái nào không trải qua trăm tôi ngàn luyện mà tạo ra. Nhưng lại không có thần niệm, điều này vượt xa ra ngoài ý liệu của đối phương.

Tông Văn phản ứng có thể nói là cực nhanh, không rảnh suy nghĩ, súng quang trên tay liền nhắm thanh trủy thủ đang bay về phía mình đó bắn liên tiếp.

Tốc độ của trủy thủ cực nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn nhanh không bằng thần niệm.

Chùm sáng bắn trúng trủy thủ ở trên không, ánh sáng bắn tứ tung, khá là đẹp mắt.

Bản thân chùm sáng không hề tồn tại lực lượng, tính sát thương của nó là do nhiệt độ cao của nó, vật thể tiếp xúc với nó sẽ bị bốc hơi.

Nhưng, cả thanh trủy thủ bốc hơi trong thời gian ngắn ngủi cũng không phải là việc dễ dàng. Với lại, năng lượng của chùm sáng đều cực kỳ tập trung, mấy mươi chùm sáng mới làm trủy thủ bốc hơi một khúc. Điều này có quan hệ với tài liệu, thứ hanh trủy thủ này sử dụng là hợp kim lấy xuống từ một linh kiện quang giáp, bản thân nó có tính phòng hộ cực kỳ xuất sắc.

Đồng bạn xung quanh vừa thấy không ổn, toàn bộ hỏa lực của mọi người đều tập trung trên thanh trủy thủ này.

Diệp Trùng cuối cùng đã hiểu được độ chính xác trong công kích của xạ thủ cấp sáu. Mưa ánh sáng vốn dĩ giao thoa ngang dọc trong sân bỗng biến mất tăm, toàn bộ tất cả chùm sáng đều tập trung vào một điểm trên không, không có chùm sáng nào bắn hụt.

Diệp Trùng hoảng sợ trong lòng, cho dù là ở thiên hà Hà Việt, sư sĩ có thể đạt tới độ chính xác này đếm trên đầu ngón tay, không ngờ ở chỗ này tùy tiện vơ một cái liền gặp được mười mấy vị.

Nhưng, công kích lần này lại để thu được cơ hội thở cực kỳ quý báu. Tất cả áp lực trên người hắn lập tức biến mất sạch, kế hoạch không xuất hiện sai sót, ánh mắt Diệp Trùng lấp lánh, trong con ngươi bắn ra hàn ý thấu xương.

Diệp Trùng vẫn luôn không ngừng lại bỗng giống cọc gỗ, đóng trên đất.

Hắn hít thật sâu, lồng ngực lập tức giống như quả bóng nở lớn ra, cơ nhục cổ họng rung động.

- Phá!

Yết Ba Hống! Công kích sóng âm độc môn của họ Lam ở Cửu Nguyệt. Một làn sóng âm vô hình lấy Diệp Trùng là trung tâm, bỗng nhiên lan tỏa ra xung quanh.

Sóng âm mạnh mẽ làm không khí khu vực này lập tức trở nên hỗn độn vô bì. Cảm giác của mấy xạ thủ linh mẫn vượt xa người thường, đây là một ưu thế của bọn họ, nhưng lần này bọn họ lại vì sở trường này mà gặp họa.

Thần niệm của bọn họ lập tức phát hiện luồng sóng âm cường đại này. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn sóng âm của đối phương nuốt chửng bọn họ. Sóng âm vô hình vô chất, tốc độ lại cực nhanh, sóng âm bọn họ vẫn luôn dựa vào để bảo vệ mình ở trước mặt sóng âm không có chút tác dụng nào.

Năm người đồng thời kêu thảm, Yết Ba Hống lần này Diệp Trùng âm mưu đã lâu, vì để đạt được uy lực một kích tất sát, hắn lợi dụng trủy thủ để giành lấy cho mình một thời gian tích lực cực kỳ ngắn ngủi.

Bởi vì như vậy, uy lực sóng âm công kích lần này đã đạt tới một mức độ trước giờ chưa từng có.

Thanh trủy thủ đã còn lại cán ở trên không bởi vì không có công kích của chùm sáng, cán trủy thủ còn lại này liền giống như sao băng, đánh trúng xương quai xanh của Tông Văn. Tiếng xương gãy của xương ngực kèm theo tiếng kêu thảm của mọi người, mơ hồ không nghe rõ.

Diệp Trùng ra sức thở, một phen chiến đấu này gần như tiêu sạch tất cả thể lực của hắn. Vẫn còn lại bốn người, thể lực tiêu hao dữ dội không hề làm sự bình tĩnh của Diệp Trùng dao động chút nào.

Bốn người đó trốn trong chỗ tối, cũng không biết có chịu liên lụy của công kích sóng âm hay không.

Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, tay trái buông thõng xuống, máu từ trong lỗ chảy ra, men theo cánh tay buông thong, từ từ chảy xuống, rồi lại từ đầu ngón tay không có sức rơi trên mặt đất.

Bỗng, thân thể Diệp Trùng đột nhiên sượng cứng. Bình tĩnh hắn vẫn một mực bảo trì cuối cùng đã bị đánh tan.

Hai luồng dao động tinh thần mạnh hơn mấy luồng vừa rồi đó không biết bao nhiêu lần khóa chặt chẽ lấy hắn. Hai luồng dao động tinh thần này gần như đã đạt tới thực chất hóa, thuật thừa sư cường đại nhất mà Diệp Trùng từng gặp qua là Hoàng Bạch Y cũng mạnh hơn rất nhiều.

Diệp Trùng bị khóa chặt không dám có bất cứ động tác nào, lúc này, làm bất cứ động tác nào đều không có lý trí.

Xạ thủ thật cường đại! Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Diệp Trùng, hắn cảm thấy kỳ quái, đối phương có xạ thủ cường đại thế này, tại sao lúc đầu không xuất hiện, mà phải đợi đồng bạn bị thương mới ra tay?

Bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay vang lên trong cái sân trống trải.

Một hàng người đẩy cửa tiến vào, người dẫn đầu là một gã trung niên mặc áo khoác màu đen, thân hình thon dài, tóc ngắn màu đen trên đầu từng sợi dựng đứng, khí chất lạnh lùng, khóe miệng treo nụ cười như có như không: “Đặc sắc, thật là đặc sắc a.”

Bên cạnh gã trung niên này, một trái một phải đứng hai đại hán vạm vỡ tay cầm súng quang, mặt đầy hung tợn. Người còn lại là một người nhỏ con, nhưng cặp mắt khó che giấu vẻ xốc vác.

Hai người này chính là xạ thủ khóa chặt mình, thần niệm quá cường đại. Ánh mắt Diệp Trùng lại một lần nữa rơi trên người đoàn người này, bên cạnh hai người này, Diệp Trùng đã tìm thấy một dáng người quen thuộc, là Sa Á.

Sa Á áy náy nhìn Diệp Trùng. Đi cùng Sa Á còn có một gã đàn ông, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt sắc bén như kiếm.

- Không ngờ a, thật là không ngờ. Sa Á chỉ nói nơi này có một vị kỹ sư chế tạo vũ khí vô cùng xuất sắc, ta nhất thời động lòng, quyết định tới đây xem thử, không ngờ, có thể nhìn thấy một trận chiến đặc sắc thế này, thật không uổng chuyến này.

Gã áo khoác đen hân thưởng nhìn Diệp Trùng. Tuy là hân thưởng, nhưng ánh mắt đối phương lại làm Diệp Trùng cảm giác không thoải mái phi thường, trong ánh mắt đối phương mang theo vài phần mùi vị đứng trên cao nhìn xuống.

- Thả lỏng, thả lỏng. Chúng tôi không hề có địch ý. Ừm, đúng rồi, bốn tên cắc ké đang trốn đó đã bị chúng tôi giải quyết rồi. Gã này nhún nhún vai rất tùy ý, tiếp đó hơi gật đầu với hai người bên cạnh.

Diệp Trùng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, loại cảm giác bị khóa chặt đó biến mất, nhưng hắn lại phát hiện hai luồng thần niệm nhỏ gần như không thể phát giác đang tuần tiễu bên cạnh mình. Trong lòng run một cái, thần sắc trên mặt Diệp Trùng không đổi.

- Các người là ai? Đã khôi phục được chút thể lực, Tông Văn khó khăn hỏi.

Gã đàn ông đó khinh thường nhìn Tông Văn: “Các người vẫn không có tư cách biết tên của ta. Nhưng” Nhìn liếc nhìn Diệp Trùng, kiêu ngạo nói: “Các người thơm lây hắn, xem ra hôm nay là ngày may mắn của các người rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta, Tây Môn.” Hắn không nhìn Tông Văn cái nào, mà lại mỉm cười cong eo hành lễ với Diệp Trùng.

- Tây Môn! Tông Văn kinh sợ, lập tức cười thảm nói: “Không ngờ ta lại có thể gặp được cao thủ đệ nhất của hoàng đình, quả nhiên là may mắn a. Chỉ là mấy người bạn đó của ta, nghĩ chắc đại nhân ngài sẽ không để trong lòng đâu.” Điều Tông Văn hiện đang lo lắng là bốn người bạn đó.

- Ừm. Ngươi nói bốn tên cắc ké đó à? Vì bớt chút phiền phức, bọn họ đều chết rồi. Tây Môn cười nói như không.

Nhìn thấy vẻ tươi cười thoải mái, thong dong của hắn, trong lòng mỗi người tỉnh táo bỗng dâng lên một luồng hơi lạnh.

Tông Văn phụt, phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó một trận ho khan dữ dội, nhưng cặp mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm Tây Môn Tây Gia Hoa.

Tây Môn không có hứng thú nào với Tông Văn, người hắn cảm thấy hứng thú là Diệp Trùng.

- Các hạ thật sự là làm người ta sửng sốt a, trước giờ chưa có ai có thể tôi luyện nhục thân xuất sắc tới thế này, ngài là người đầu tiên. Ta tin rằng, trên thế giới này, có lẽ cũng không còn có ai tinh thông võ thuật hơn ngài nữa rồi. Với lại. Hắn thò tay về phía Sa Á. Sa Á lập tức đưa cây súng quang do Tuyết Ban Lam Sam chế thành ở trên tay đó tới tay hắn. Tây Môn nhẹ nhàng vuốt ve cây súng này, nhẹ nhàng nói: “Ngài còn là một kỹ sư chế tạo vũ khí có tay nghề kiệt xuất thế này, xin cho phép tôi lại biểu thị sự khâm phục đối với ngài một lần nữa.”

Hắn lại một lần nữa hành lễ với Diệp Trùng.

Ngón tay tay phải của Diệp Trùng lặng lẽ vươn lên trên, gần như sắp nắm thành nắm tay. Hắn lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của hai người đứng bên cạnh Tây Môn.

Tây Môn phảng phất như không cảm thấy gì: “Thực lực của ngài siêu quần, mà ta, kính trọng với nhân tài nhất, ngài có tư cách này.” Hắn cong eo xuống, nhặt một miếng hợp kim nhỏ còn lưu lại trên mặt đất lên, mỉm cười với Diệp Trùng nói: “Các hạ thường có thể mang lại cho ta sự kinh ngạc. Loại cảm giác này thật là mê người a. Miếng đá nặng này, chỉ có Darkness mới có thể sinh ra. Ta cực kỳ tò mò, một mình các hạ làm sao có thể thâm nhập Darkness?”

Diệp Trùng giữ yên lặng.

Đối với sự yên lặng của Diệp Trùng, Tây Môn không hề để ý, vẫn mặt đầy gió xuân: “Đương nhiên, mấy thứ này đều không quan trọng, ta chỉ cần thực lực của ngươi. Danh dự, địa vị, tiền tài, mấy thứ này đối với ta mà nói, chỉ là một câu nói mà thôi.” Trong giọng nói của Tây Môn tràn đầy dụ hoặc: “Ở cùng với chúng ta, ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống lúc trước, chẳng qua chỉ là lãng phí mạng sống. Vô số người sẽ cực kỳ sùng bái ngươi, bọn họ sẽ cuồng nhiệt theo đuổi ngươi. Ngươi có thể trải qua cuộc sống xa hoa nhất, mấy tên quyền quý đó sẽ giống như chó tranh nhau kết bạn với ngươi, lấy lòng ngươi. Còn mấy người đẹp đó nữa, bọn họ sẽ đối khát để ý ngươi, ngươi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, bọn họ sẽ sợ tụt lại tranh leo lên giường ngươi. Nếu như ngươi muốn tiếp tục nghiên cứu, điều đó cũng hoàn toàn không có vấn đề, tất cả vật liệu quý hiếm của cả hoàng đình, ngươi có thể tùy ý lấy, ngươi có thể tiến hành bất cứ nghiên cứu người cảm thấy hứng thú nào, mà ngươi sẽ không còn cần phải hao tâm tổn trí vì chi tiêu.”

- Thế nào? Gia nhập chúng ta đi! Ánh mắt Tây Môn nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Trùng.

Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh: “Ta tại sao phải gia nhập các người?”

- Tại sao? Tây Môn giống như nghe thấy lời nói buồn cười nhất trên thế giới này, cười lớn lên, hắn cười tới mức không thẳng được eo. Còn mấy người Sa Á cũng vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Trùng, bọn họ rất kỳ quái, Diệp Trùng tại sao tới giờ vẫn không nhìn rõ tình thế.

Thần sắc Diệp Trùng bình tĩnh, nhìn không ra chút đầu mối nào.

Tây Môn cười đủ năm phút mới ngừng lại, hắn nửa cười nửa không nhìn Diệp Trùng, dùng một loại ngữ khí trào phúng nói: “Tại sao? Ừm, không thể không thừa nhận, ngài thật là khả ái a. Ừm, lý do rất nhiều, thí dụ ngươi xem, trong đội ngũ chúng ta, toàn bộ đều là xạ thủ cấp tám, đội ngũ thế này, có lẽ sẽ không lại xuất hiện một cái khác đâu. Lại thí dụ, trên người ta mang lệnh điều động cưỡng chế của hoàng gia, có thể có quyền điều động bất cứ ai, mà ngươi, không có quyền cự tuyệt. Còn có, mấy chỗ tốt ta vừa mới đưa ra đó, cứ coi như là giao dịch, ngài cũng chỉ lời không lỗ a.”

- Đương nhiên, mấy thứ này đều không quan trọng. Tây Môn cười mỉm nói, trong mắt lại lóe qua một tia sáng lạnh lẽo: “Điều quan trọng là, ngươi, còn có lựa chọn sao?” Tây Môn rất đắc ý, hắn cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, hắn thích đối phương khuất phục dưới thực lực của hắn. Hắn rất có hứng thú nhìn đối phương, loại tình huống này hắn đã gặp rất nhiều, mỗi người dưới loại tình huống này, đều sẽ lựa chọn thỏa hiệp và khuất phục. Người này, làm sao lại là ngoại lệ chứ?

Cùng lúc này, hai luồng thần niệm cường đại khóa chặt hắn, trong mắt tên lùn và đầu trọc của Tây Môn đồng thời bắn ra sát khí nồng nặc.

- Ngươi sai rồi. Diệp Trùng lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo lần đầu tiên bắn về phía mắt Tây Môn, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra tự tin dữ dội, lời nói chưa dứt, ngón tay đã sớm nắm trên cổ tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Chú thích: Phong hồi lộ chuyển: ý nói đường núi quanh co, dùng để chỉ sự việc xảy ra, trải qua các sự kiện, có sự thay đổi lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK