Trong bọt sóng sôi sục lộ ra một cái đầu hình mũi dùi nhọn, chỉ là hình dáng đó làm người ta nhìn mà phát sợ. Ngọn núi thịt ló ra khỏi mặt nước này, nếu như không phải phía trên có ba con mắt khá lớn, Diệp Trùng cũng có chút hoài nghi đây có phải là địa tầng vận động mà làm cho vỏ đất dâng lên.
Cho dù là Hàm gia cao mười mét đứng trước mặt nó cũng nhỏ bé rõ ràng như thế, đây đại khái là sinh vật có thể hình to lớn nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua.
Ba con mắt đen thui xếp thành một hình tam giác tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn Diệp Trùng đầy phẫn nộ.
Một tiếng gào chói tai, giống như tiếng kim loại ma sát mà tạo thành. Diệp Trùng bình tĩnh nhìn con quái thú này, trừ sắc mặt hơi trắng, có thể nhìn ra được thương hại không nhỏ do cú tập kích đột ngột của đối phương vừa rồi mang lại ra, không có bất cứ khác biệt gì với bình thường.
Nếu như là lúc bình thường, đột nhiên nhìn thấy một quái thú thể hình to lớn thế này, Diệp Trùng khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng hiện giờ, trong lòng Diệp Trùng bình tĩnh đến mức đáng sợ, hoàn toàn không có chút dao động nào. Chỗ ngụy dị nơi đây lộ ra quả thật là quá nhiều, Diệp Trùng cũng có đôi chút cảm giác trơ rồi.
Mình đã tới bờ, tên này rõ ràng là sinh vật dưới nước, giờ muốn đối phó mình, thật là không dễ chút nào. Nếu mình điều khiển Hàm gia bay tới trước, nó khẳng định là đuổi không được. Trong lòng Diệp Trùng phân tích tỉ mỉ từng điểm một. Cho dù tên đó đã không gây được uy hiếp gì với mình, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám sơ suất, sinh vật ở chỗ này quả nhiên không hề đều là sinh vật có tính tình ôn hòa.
Tên trước mắt tuy to lớn, nhưng Diệp Trùng thấy, lại không hề coi là khó đối phó. Thứ Diệp Trùng hiện giờ không muốn gặp nhất chính là sinh vật có năng lực bay. Từ mấy động vật ăn cỏ hắn gặp đầu tiên đó thì có thể nhìn ra, trong hoàn cảnh trọng lực cao thế này, tốc độ bỏ chạy của bọn chúng vẫn có thể đạt tới mức như thế, động vật ăn cỏ đã như vậy, vậy thì tốc độ của sinh vật loại bay ở chỗ này cũng có thể nghĩ ra được. Một điểm quan trọng nhất, ưu thế trên không của Hàm gia tức là cũng không có. Nếu như có ưu thế trên không, cho dù Diệp Trùng đánh không lại, muốn bỏ chạy cũng là một việc khá dễ dàng.
Vật to lớn trong nước hình như cũng biết mình không cách này gây uy hiếp được cho Diệp Trùng, không hề tới gần phía này, chỉ phẫn nộ nhìn Diệp Trùng, không ngừng phát ra tiếng gào chói tai.
Nếu như Diệp Trùng lúc này ở trên không của bình nguyên này thì sẽ nhìn thấy một bức tranh kỳ dị, vô số sinh vật đủ mọi hình dáng giống như thủy triều, khuếch tán ra xung quanh, mà chính giữa lại là con vật to lớn trên sông này.
Diệp Trùng liếc nhìn con quái thú ở chính giữa này một cái, tay liền cử động, Hàm gia xoay người bay về phía trước.
Hắn không có chút ý muốn dây dưa với thứ không rõ này. Tên này vừa nhìn liền biết là thuộc về đỉnh chuỗi sinh vật của tinh thể này. Hơn nữa, Hàm gia thiếu phương pháp tấn công từ xa đánh với tên này cũng khá tốn sức, chỉ nhìn xúc tu có đường kính quá 10 mét của nó thì có thể tưởng tượng được lực phá hoại của nó phải kinh người tới mức độ nào.
Lần bị đột kích này cũng làm Diệp Trùng không khỏi càng thêm cẩn thận. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của hắn là, đoạn đường phía sau này lại không gặp được thêm một động vật nào. Có vài lần hắn thậm chí còn phát hiện trên màn hình có một vài sinh vật cách mình rất xa chính là đang kinh hoảng bỏ chạy ra xa.
Điều này làm Diệp Trùng có chút khó hiểu. Bất quá, tuy không biết nguyên nhân, nhưng sự tránh né của mấy sinh vật không biết này đối với bản thân vẫn làm cho tốc độ tiến tới của Diệp Trùng tăng lên rất nhiều.
Lại tiếp tục bay một ngày một đêm, dọc đường không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là dưới đất đã từ bình nguyên mà dần dần xuất hiện tình trạng lồi lên, Diệp Trùng thậm chí phát hiện ba hẻm núi cao tới 1000 mét nếu lấy bình nguyên làm tiêu chuẩn. Nhưng điều này không hề gây nên bất cứ khó khăn gì với Hàm gia.
Không chỉ là địa hình trở nên phức tạp, chủng loại sinh vật ở chỗ này cũng phong phú hơn bình nguyên lúc trước rất nhiều.
Độ lớn của tinh thể này vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng. Tới tận bây giờ, Hàm gia vẫn không thăm dò được đầu kia của tinh thể này.
Đột nhiên, hệ thống quét hình kêu lên tu tu.
Một đám người mặc đồ quái dị đang vây công một con dã thú cao khoảng bảy mét.
Con người? Nơi này lại có con người? Diệp Trùng ngẩn người. Sự kinh ngạc đột nhiên lập tức biến thành sự vui sướng như điên không sao đè nén được, không có ai đột nhiên gặp được đồng loại của mình sau khi trải qua nhiều ngày bay một mình như vậy mà còn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng, nơi này thế nào mà lại có con người chứ?
Diệp Trùng đè nén sự vui mừng trong lòng, cẩn thận đánh giá đám người này.
Đám người này tổng cộng có bảy người. Trên người đều mặc bộ đồ màu tím nhạt, đây chắc là do một loại thực vật kết thành, là điều bồi sư, Diệp Trùng có cảm giác mẫn cảm đối với thực vật. Thể hình của bọn họ khá nhỏ thó, có thể có liên quan tới trọng lực ở nơi này. Nhưng động tác của bọn họ, ai nấy đều linh hoạt dị thường, so với loại động vật ăn cỏ mà Diệp Trùng từng thấy qua đó còn linh hoạt hơn.
Điều này không khỏi làm Diệp Trùng thầm khen ngợi sự mạnh mẽ của bọn họ. Dưới trọng lực gấp năm lần, bản thân Diệp Trùng cũng không cách nào làm được linh hoạt như vậy. Nhưng vũ khí trên tay bọn họ quả thật cũng quá nguyên thủy, thô sơ đi, lại là mấy thanh trường mâu do loại gỗ không biết tên chế thành.
Người nguyên thủy? Diệp Trùng có chút đần mặt ra, tâm trạng vừa rồi còn vui mừng như điên lập tức lắng lại. Nếu như là người nguyên thủy, vậy chỉ e mình và bọn họ giao tiếp cũng là vấn đề.
Diệp Trùng không vội xuất hiện, mà ẩn thân ở xa đằng sau một khối nham thạch, quan sát sự phát triển của tình hình.
Tình huống lúc này của dã thú trước mặt đám người nguyên thủy này không tốt chút nào, toàn thân đã xuất hiện mấy vết thương, có kinh nghiệm săn bắt phong phú, Diệp Trùng vừa nhìn liền có thể phán đoán được, con dã thú này ngã xuống chỉ là việc sớm muộn. Trên đầu con dã thú này mọc cái sừng giống như cành cây, đỉnh cái sừng sắc bén vô cùng, nếu như bị bốn cái chân to như cọc gỗ đạp trúng, vậy khẳng định là một đống thịt nhão. Cái đuôi mảnh dài quấn lại thành búi, giống như tóc trên đầu của thiếu phụ, ngụy dị nói không nên lời. Nhưng từ màn hình, Diệp Trùng lại nhìn rất rõ ràng, cái đuôi này có mang theo điện, giống như cá điện vậy.
Đám người nguyên thủy này cũng biết điểm này, công kích của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh, muốn mau chóng giải quyết.
Chính trong lúc mọi người đều cho rằng sắp đạt được thắng lợi, con dã thú này lại giương ánh mắt đã dần dần trở nên ảm đạm, liếc về chỗ ẩn thân của Hàm gia. Diệp Trùng nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt này của con dã thú, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên. Đột nhiên, cặp mắt con dã thú này tràn đẩy vẻ hoảng sợ, tuyệt vọng gào rống lên, phản kháng của nó trở nên mạnh mẽ chưa từng có.
Biến cố đột nhiên này làm mọi người không kịp trở tay, ai cũng không ngờ loại dã thú này lại đột nhiên phát điên, mọi người đều cuống chân cuống tay.
Một tiếng thét thảm, một gã đã bị sừng của dã thú quẹt bị thương, lực xung kích mạnh mẽ thậm chí quăng hắn ra xa, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng con dã thú bây giờ rõ ràng là đã giết đỏ mắt rồi, căn bản không lo tới tổn thương người khác gây ra cho mình, cúi đầu, sừng hướng về trước, bốn chân to lớn lồng lộn, gõ lên mặt đất như gõ trống, ầm ầm lao tới gã đã bị té trên mặt đất đó.
Thanh thế lao tới của dã thú cao bảy mét kinh người tới mức độ nào chứ. Con dã thú này giống như đã hạ quyết tâm phải giết gã này, mâu gỗ mọi người đâm lên người nó, nó hoàn toàn không có cảm giác.
Tiếng la hét, tiếng kêu thét vang ầm lên.
Diệp Trùng lại như bị sét đánh, toàn thân giật một cái, không thể tin được nhìn đám người này.
Tang Lăng cắn chặt đôi môi, nhìn Điện vĩ giác thú (thú có sừng, đuôi điện) lao tới Tang Phàm đang ngã trên mặt đất. Vừa rồi, con Điện vĩ giác thú này đột nhiên phát cuồng, quẹt bị thương Tang Phàm, Điện vĩ giác thú phát điên hoàn toàn mặc kệ sự bao vây của mọi người, lao cái một cái liền thoát ra khỏi vòng vây của mọi người. Tang Lăng không dám do dự, cánh tay phải đột nhiên căng thẳng, trường mâu dán sát vào cánh tay phải, mạnh mẽ phát lực, cây mâu gỗ này rít lên bay thẳng tới Điện vĩ giác thú đang lao tới điên cuồng.
Phụp, cây mâu gỗ này mạnh mẽ đâm vào trong phần mông của Điện vĩ giác thú. Grào! Điện vĩ giác thú đau đớn, thân hình hơi khựng lại, nhưng vẫn lao tới Tang Phàm ngã trên mặt đất. Cặp mắt của Điện vĩ giác thú như phun ra lửa, phẫn nộ mất đi lý trí.
Những người khác thấy vậy, nhao nhao quăng mâu gỗ trong tay mình ra. Viu viu viu, mấy cái mâu gỗ này, không cái nào bị hụt, toàn bộ cắm vào phần mông của Điện vĩ giác thú. Điện vĩ giác thú đau đớn, grào! Trong âm thanh đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng, nhưng tốc độ của nó càng nhanh thêm vài phần.
Tang Phàm đang gắng gượng đứng lên, cánh tay trái của hắn, từ phần vai bắt đầu, một vết thương sâu thấy được xương ngoằn nghoèo tới tận ngực, máu cuồn cuộn trào ra. Tang Phàm nhịn đau, nhìn Điện vĩ giác thú đang điên cuồng lao tới mình, sắc mặt trắng bệch.
Cái sừng của Điện vĩ giác thú lóe lên quang mang làm người ta phát lạnh trong lòng.
- Không... Tang Lăng khàn giọng kêu thét lên, trong giọng nói lộ ra vẻ tuyệt vọng không gì so sánh được.
Đồng tử của Diệp Trùng đột nhiên co lại, đôi tay như làn khói nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển của Hàm gia.
Từ này hắn nghe hiểu!
Chính ngay lúc mọi người đều cho rằng Tang Phàm không thể may mắn thoát khỏi, một bóng xám từ sau lưng Tang Phàm bay ra, chuẩn xác đánh trúng cái sừng cứng rắn tới mức đáng sợ của Điện vĩ giác thú.
Mắt mọi người đều hoa lên.
Tiếng bước chân của Điện vĩ giác thú tắt nghẽn dừng lại.
Do sự chuyển hoán từ cực động chuyển sang cực tĩnh quá đột ngột, không có ai hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Điện vĩ giác thú phát ra một tiếng kêu gào thê lương mà không cam lòng, rồi lập tức rơi vào yên tĩnh. Địa phương rộng lớn yên ắng không chút tiếng động, mọi người đều bị biến cố đột nhiên này làm cho ngơ ngẩn.
Đợi mọi người hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện con Điện vĩ giác thú này bị một thanh trủy thủ màu xám to lớn cắm chặt trên mặt đất, còn cái sừng của Điện vĩ giác thú lại hiện ra vết cắt trơn nhẵn.
Thanh trủy thủ này sắc bén quá thể! Mọi người không khỏi cùng hít một hơi khí lạnh. Tang Phàm lúc này cũng không nhịn hơn được nữa, chán nản ngồi phịch trên mặt đất.
Ánh mắt của Tang Lăng lại nhìn về phía sau của Tang Phàm, tâm tư linh hoạt, nàng lập tức có phản ứng.
Một bóng người khổng lồ trở nên càng lúc càng rõ ràng sau lưng Tang Phàm.
- Trời ạ! Đây không phải... Trong ánh mắt của Tang Lăng đầy vẻ không thể tin.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK