Chương 25 - Thiên tài đỉnh cao
- Hôm nay ra ngoài đã khá lâu rồi, cứ như vậy đi, giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Hà, mỉm cười, hỏi.
- Ha ha, Vân Phong ngươi muốn đi, nào ai dám ngăn cản? Ta cũng chưa nghĩ là sẽ lưu lại ngươi ở chỗ này!
Thiên Hà cười to.
- Ừm.
Hắn khẽ gật đầu, đoạn quay về phía tiểu nha đầu Nam Nặc vẫn đứng ở một bên, nói khẽ:
- Chúng ta đi thôi.
Rồi hắn kéo bàn tay của cô bé đi khỏi, chỉ lưu lại đằng sau một bóng lưng.
Thiên Hà đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn bóng lưng của Vân Phong và Nam Nặc đang dần rời đi mà không nói một lời, mà các thành viên Huyết Lang bang khác bao gồm cả Sở Phi cũng như vậy.
"Ai có thể nghĩ đến, Tử thần uy phong một cõi tại ngục giam Carlos và tinh vực Tây Bắc của đế quốc Lam Nguyên, một người đã làm cho vô số thế lực hải tặc chỉ nghe tin thôi đã sợ mất mật lại rơi xuống tình cảnh này, lại phải dựa vào việc sửa chữa linh kiện của phi xa văn minh cấp ba để kiếm tiền?" - Thiên Hà thầm nghĩ.
- Bang chủ ...
Sở Phi đi tới bên cạnh y, nhẹ giọng hô.
- Về sau các ngươi đừng tìm bọn họ gây phiền phức nữa!
Y không quay đầu lại mà trực tiếp thản nhiên nói.
- Vâng, bang chủ ...
Gã cười khổ. Giờ đã biết địa vị của Vân Phong rồi, nào còn ai dám đi tìm hắn gây phiền toái đây?
Vừa rồi nghe bang chủ nói chuyện cùng hắn, hình như là do hắn đã đắc tội với một vị đại nhân vật nên mới gặp phải rủi ro ... Có điều, chỉ bằng địa vị trước kia của hắn thôi thì bọn chúng cũng không dám lăng xăng trước mặt một người như vậy rồi.
Hơn nữa, dù là Vân Phong đã gặp rủi ro, nhưng đó cũng chỉ là đối với những tầng lớp cao mà thôi, còn với cấp độ như bọn chúng mà nói, dù Vân Phong đã gặp rủi ro thật, nhưng hắn vẫn như cũ là một tồn tại vô địch!
-Còn nữa, chuyện ngày hôm nay phải giữ bí mật, các ngươi không ai được nói ra!
Thiên Hà quay đầu nhìn Sở Phi, rồi lại quét mắt nhìn một đám thành viên Huyết Lang bang ở xung quanh, lạnh lùng nói.
- Vâng, bang chủ!
Cả mười thành viên Huyết Lang bang bao gồm cả Sở Phi lớn tiếng nói. Trong giọng nói của chúng còn hơi có vẻ kích động.
Chúng biết rõ, những gì mình trông thấy hôm nay là một bí mật. Chuyện này về sau cũng chỉ có rất ít người biết, mà chúng lại trở thành một trong số rất ít người đó. Thiên Hà nói như vậy ... làm trong lòng chúng sinh ra cảm giác mình được coi trọng hơn.
- Ừ, giờ đi trị thương cho Thiếu Thiên đi, chuyện lần này coi như là một bài học cho hắn. Hi vọng là lần sau đừng có đi đâu cũng vênh mặt lên nữa. Thiên phú của hắn chỉ thuộc vào hàng không tệ, nếu gặp phải thiên tài chính thức thì cũng có nước bị giẫm đạp thôi ...
Thiên Hà khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Sở Thiếu Thiên đang được hai gã thành viên Huyết Lang bang khác dìu, chậm rãi nói.
- Vâng, bang chủ nói đúng, trước kia chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Sở Phi hổ thẹn nói.
Cháu của hắn có thiên phú Linh cấp bốn, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh. Hiện tại hắn mới chỉ 23 tuổi, nội kình và tinh thần lực đều đạt tới cấp 33, làm gã cũng cảm thấy thành tích này rất không tệ. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Vân Phong thì hắn mới chính thức nhận ra, đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, chút thành tích này của cháu hắn nếu so với Vân Phong thì quả là kém quá xa, quá xa.
Tuổi của Vân Phong thoạt nhìn thì còn không lớn bằng cháu của hắn, nhưng lại có thể trở thành truyền kỳ của ngục giam Carlos, còn từng làm sĩ quan cao cấp trong quân đoàn tinh anh của đế quốc ...
Một quyền của hắn đã đánh cho cháu hắn trọng thương, mà đây còn là đã hạ thủ lưu tình rồi ...
So sánh những thành tựu của cháu hắn với Vân Phong, thật đúng là "tự sát".
- Ngươi cũng không cần có vẻ mặt như thế, Vân Phong hắn là một tồn tại đặc thù ... Thiên phú của hắn rất yêu nghiệt tạm không nói, mà rất nhiều biểu hiện cũng đều vượt qua thiên phú của hắn ...
Thấy vẻ mặt Sở Phi như thế, Thiên Hà mỉm cười, chậm rãi nói. Trong ánh mắt hắn ánh lên từng tia sáng.
Giáo luyện ma quỷ Cavan đã từng gặp bao nhiêu nhân vật lợi hại, bao nhiêu thiên tài rồi? Nhưng có thể được ông tán thưởng thì chỉ có một mình Vân Phong! Dưới con mắt của ông, một số biểu hiện của Vân Phong, so với rất nhiều siêu cấp thiên tài có thiên phú Linh cấp năm thì còn mạnh hơn!
- Đế quốc Lam Nguyên chúng ta ranh giới bao la, thiên tài nhiều không kể xiết. Mà Vân Phong này lại được xưng tụng là nhân vật đỉnh cao trong số những người đó đấy, ngay cả ta cũng còn kém!
Thiên Hà lắc đầu.
Sở Phi sững sờ rồi lập tức hoảng sợ. Vân Phong vừa rồi, vậy mà là một thiên tài đỉnh cao của đế quốc?
Thực lực của bang chủ bọn chúng đã đủ để làm cho rất nhiều người phải ngưỡng vọng rồi, dù là trên toàn bộ Kim Lan tinh này thì cũng chỉ có một số rất ít người là có thể sánh vai được với người, vậy mà người cũng tự nhận là mình không bằng hắn!
Vân Phong này cũng thật là lợi hại!
Hắn hiểu rất rõ tám chữ "thiên tài đỉnh cao của toàn đế quốc" có ý nghĩa như thế nào! Đối với một thiên tài đỉnh cao của đế quốc mà nói, một thiên tài bình thường cũng chỉ giống như người bình thường mà thôi.
Trong lịch sử Kim Lan tinh cũng đã từng xuất hiện những người đạt đến cấp độ này, số lượng cũng không nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đế quốc Lam Nguyên có tám tinh vực lớn, nếu trên Kim Lan tinh xuất hiện một thiên tài cấp tinh vực thôi thì cũng đã được họ tuyên truyền tận lực rồi.
Thiên tài đỉnh cao cấp toàn quốc, riêng đối với Kim Lan tinh mà nói thì đều đã đi vào trong sách lịch sử ... Mỗi một lần có một người xuất hiện thì đều gây oanh động.
- Thuộc hạ biết rồi ...
Sở Phi cười đắng chát.
Ý của bang chủ đã rất rõ ràng, chính là, cháu ngươi căn bản là không cùng một cấp độ với người ta, vốn không thể so sánh được, vậy nên ngươi cũng không cần phải chán nản như thế đâu.
Thiên Hà khẽ gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía mà Vân Phong và Nam Nặc vừa mới rời đi. Lúc này, hình bóng của họ đã khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Đáng tiếc ... Thiên phú của Vân Phong này đã bị hủy đi rồi. Vốn là một thiên tài đỉnh cao cấp toàn quốc cơ, nhưng từ này về sau lại sẽ phải sinh hoạt tại trên cái hành tinh nhỏ bé này ..."
Thiên Hà thầm nghĩ.
- Bang chủ, thế Nam Nặc kia ...
Chần chờ một chút, Sở Phi do dự nói.
- Về sau bảo Thiếu Thiên tiếp xúc với họ nhiều hơn đi ... Lúc trước không phải nó thích tiểu nha đầu kia à? Giờ cũng vừa vặn, để nó đi xin lỗi bọn họ ...
Thiên Hà trầm mặc một lúc, đoạn nhìn Sở Phi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, nói.
- Về sau, những tin tức của họ, cứ cách một khoảng thời gian thì lại báo cáo lại cho ta nhé ...
Y chậm rãi nói.
- Vâng, bang chủ!
Sở Phi gật gật đầu.
- Ừm.
Thiên Hà khẽ gật đầu rồi quay người rời khỏi, bước chầm chậm rồi dần biến mất trong ánh mắt của bọn Sở Phi.
- Hiện có Vân Phong này ở đây, rốt cục ta cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút ... Tiểu tử này thật đúng là lợi hại, tuy trọng thương nhưng thực lực lại vẫn còn mạnh tới như vậy, đúng là không phục cũng không được .... Ta cũng nên cố gắng, vài năm nay không vận động gì, thân thể cũng sắp hoen gỉ rồi ...
Thiên Hà đang đi chở mỉm cười, thấp giọng tự nói.
...
- Vân đại ca, muội xin lỗi ...
Trên đường trở về, bàn tay nhỏ bé của Nam Nặc nắm chặt lấy góc áo hắn, khuôn mặt đỏ bừng, lúc đi mà đầu cứ cui gằm xuống như đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên cô bé ngẩng đầu lên, như là lấy hết dũng khí nhìn Vân Phong, nói.
- Nè ... nhóc, sao tự dưng lại nói xin lỗi thế?
Một truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos như Thiên Hà lại đột nhiên xuất hiện tại trên Kim Lan tinh, rồi còn tạo nên một cái Huyết Lang bang. Vấn đề này thực sự là không thể tưởng tượng nối. Trên đường đi, Vân Phong vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Hiện tại chợt nghe cô bé nói một câu như thế làm hắn không khỏi hơi sững sờ, buồn cười nói.
- Là huynh vì muội nên mới bị người ta đưa đi ngục giam Carlos. Lần này huynh trở về cũng lại gặp phải phiền toái...
Nam Nặc ôm đầu.
Ban nãy nàng đã nghe Thiên Hà nói rồi, Vân Phong hẳn là đã đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, huynh ấy không chết đã là một kỳ tích rồi. Nếu như sau này mà huynh ấy không cẩn thận, vậy tuỳ thời đều có khả năng mất mạng!
- Chuyện này không liên quan gì đến muội đâu. Nha đầu này, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này thế? Chuyện tương lai nào ai có thể nói trước được? Nếu như không phải huynh được đưa đi tới ngục giam Carlos mà vẫn còn ở lại chỗ này, vậy nói không chừng cũng đã xảy ra chuyện gì rồi chết ở đây rồi cũng nên!
Vân Phong lắc đầu cười nói.
Cô bé nghe thấy vậy thì gật gật đầu, không nói gì.
Thấy vẻ này của tiểu nha đầu, Vân Phong cũng cảm thấy bó tay. Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ phải mỗi cái là động tí là xấu hôt, hơi tí là nói xin lỗi hắn. Tuy bây giờ đang không nói gì, nhưng phỏng chừng trong đầu đang suy nghĩ cái gì đây.
Vân Phong nhớ lại lúc trước Lý Điềm Điềm đã nói, hình như là nha đầu này vì tiết kiệm tiền để chăm sóc cho cha hắn mà ngay cả việc học hành cũng đã bỏ dở? Vậy qua mấy ngày nữa để cho nàng đến trường đi, coi như là tìm việc gì đó để nàng làm, tránh việc cả ngày cứ nghĩ ngợi lung tung.
Tuy rằng ở thời đại này thì dù có không đi học thì vẫn có rất nhiều thứ có thể học được, nhưng dù sao thì nếu có một cái bằng, đem so sánh nó với kinh nghiệm thì vẫn tốt hơn.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta trở về đi!
Vân Phong vỗ vỗ bả vai tiểu nha đầu, mỉm cười nói.
Bỏ đi chín cực phẩm hồng tinh tệ vừa ném cho Sở Phi, hiện hắn còn thừa lại 340,000 hồng tinh tệ.
Nhiều tiên như thế, hẳn là đã đủ để đi trị liệu toàn thân cho cha hắn một lần.
Không ngờ Lý Kiếm Nam lại cho người theo dõi hắn. Không biết là ngoài Thiên Hà này thì có còn người nào khác nữa hay không.
Có điều, về sau hành sự cũng không thể không kiêng nể gì cả như thế này nữa.
Nói cách khác, nếu để cho Lý Kiếm Nam nắm được cái điểm yếu nào của hắn, lúc đó chỉ sợ hắn sẽ phải chạy thục mạng rồi.
Năm tên lưu manh khu dân nghèo vừa vị hắn giết, nếu như chúng bị phát hiện thì hắn còn có thể dùng thân phận quý tộc và tiền bạc để xí xoá vụ này đi. Dù năm tên lưu manh kia có thân phận bình dân thì hắn cũng chỉ bị hao tốn nhiều tiền hơn một chút thôi. Nhưng nếu như người bị hắn giết là một quý tộc chân chính, vậy chuyện sẽ không thể chỉ đơn giản như vậy được.
---------------o0o---------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK