• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10 - Ngứa mắt là giết!

Tích ... tích ... tích .... tích ....

Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên truyền tới một loạt những âm thanh điện tử.

Nghe thấy âm thanh này, Nam Nặc biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lập tức trắng bệch.

Vân Phong khẽ chau mày.

"Bên ngoài đang có người cố tình đập phá à? Thanh âm vừa rồi chính là tiếng cảnh báo điện tử rằng có người đang phá cửa."

Vân Phong nhìn Nam Nặc.

Lúc này cô bé đang chạy ra cửa, mặt cắt không còn giọt máu.

Rầm!!! ...

Nhưng không đợi cô bé kịp chạy đến, cửa phòng đã bị người khác đạp đổ rồi.

- Móa! Một cái cửa mục thôi mà lại làm cho lão tử phải phí nhiều sức như vậy!
Vài tên lưu manh ăn mặc lòe loẹt đi vào, một tên tráng hán có chòm râu dài cầm đầu cả bọn nói.

- Ngươi ... Các ngươi muốn làm gì?
Tiểu nha đầu sợ tới mức nhảy dựng lên, sợ hãi hỏi mấy tên kia.

- Bọn ta muốn làm gì à? He he, cô nàng, câu này hẳn phải là bọn ta hỏi cô mới đúng chớ? Cô thiếu nợ bọn ta nhiều tiền như vậy, định lúc nào sẽ trả đây? Đã nói rồi đấy, hôm nay là ngày cuối cùng!

- Mẹ nó, tưởng bọn ta nói chơi đó hả, nếu mỗi người đều giống như cô, vậy chúng ta cạp đất mà sống à?

Huyết Lang bang? Phía đằng sau, Vân Phong vốn đang định tiến lên chợt nheo mắt dừng lại. Cái tên của bang phái này lại làm hắn nhớ đến quân đoàn "Huyết Lang" trong ba quân đoàn tinh anh của Lý gia!

Vân Phong cảm thấy nghiêm trọng. Chẳng lẽ Huyết Lang bang này có quan hệ cùng với quân đoàn Huyết Lang?

- Ta ... Ngày mai ta sẽ trả cho các người có được không, chiếc ... chiếc động cơ kia vừa mới được sửa lại rất tốt, ngày mai ta đem nó bán đi lấy tiền rồi sẽ trả lại cho các ngươi ...
Mặt cô bé trắng bệch, thấp thỏm nói.

- A, cái động cơ mới kia có giá bao nhiêu? Tiền cô nợ bọn ta cao hơn nó nhiều lắm!
Tên râu dài cười lạnh.

- Tưởng chúng ta là ăn mày thì không biết gì à?

- Ha ha! Tiền cô thiếu các ca ca có thể không cần trả nhiều như thế cũng được!
Một đám lưu manh đứng sau tên râu dài nhao nhao cười một cách quái dị.

- Tôi ... Ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho các người ...
Nam Nặc dường như đã phát khóc.

- Ha ha, tiểu mỹ nữ muốn khóc kìa ...

- Ôi, ôi ...

Một đám lưu manh cười lớn, trong đó có mấy tên càng không kiêng nể chút gì, chúng tiến lại gần soi mói toàn thân nha đầu từ trên xuống dưới một lượt.

- Nàng nợ các người bao nhiêu?
Đột nhiên, một bóng người ngăn lại trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói.

Đúng là Vân Phong. Lúc này hắn chắn trước mặt cô bé, mặt không chút biểu cảm gì nhìn một đám thành viên của Huyết Lang bang.

Cảm nhận được cô bé đằng sau còn đang run rẩy, hắn đưa một tay ra sau nắm lấy tay của tiểu nha đầu.

Tuy bề ngoài trông hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi giận. Nếu không phải vừa đúng lúc hôm nay hắn trở về, vậy không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Chỉ là, trải qua năm năm vừa qua, hắn đã sớm đạt đến mức hỉ nộ không lộ ra ngoài.

- Ồ? Dũng cảm thật! Tiểu tử ngươi mà cũng dám quản việc của Huyết Lang bang chúng ta à?
Tên râu dài rất thú vị đánh giá Vân Phong.

- Khà khà, dám quản chuyện của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử này chán sống chắc?

- Xem ra thanh danh của bang ta còn cần phải đề cao hơn nữa nhỉ?

Một đám lưu manh vây Vân Phong lại rồi cười quái dị, từng tên đều có vẻ kích động.

Vân Phong ở một bên ban nãy đã sớm được bọn hắn chú ý, nhưng cũng chẳng bao nhiêu. Chỉ là một tên tiểu gia hỏa mà thôi, chắc là bằng hữu của tiểu nha đầu này, hắn thì làm được cái trò trống gì?

Bắt nạt người thì cũng phải có người ở bên chú ý thì mới kích thích, mà tên thiếu niên này chính là một nhân tuyển thích hợp hợp để sắm vai ấy. Để hắn trông thấy bằng hữu của mình bị khinh bạc, bị sỉ nhục, sợ hãi, phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì, đó mới thật là thú!

Những phản ứng vừa rồi của Vân Phong đều lọt vào mắt bọn họ. Huyết Lang bang? Hê hê, tại khu dân nghèo này, có mấy kẻ không sợ Huyết Lang bang? Hiện giờ, trong mắt bọn hắn, thiếu niên này chỉ là không kiềm chế được nữa mà thôi! Có điều, chỉ một lát nữa, bọn họ sẽ làm cho hắn hiểu, làm người vẫn nên bớt nổi nóng một chút vẫn tốt hơn!

- Ta hỏi lại các người một câu, nàng nợ các người bao nhiêu?
Vân Phong lạnh lùng hỏi.

- Ôi, nổi giận, nổi giận cơ đấy. Tiểu tử này nổi giận thật rồi kìa, ha ha ...
Một tên lưu mạnh tóc đỏ chỉ vào Vân Phong, vẻ rất khoa trương, cười nói.

- Vốn không hiểu sao tiểu nha đầu này lại không muốn hầu hạ lão đại chúng ta, thì ra là có quan hệ thân mật với tên này, khặc khặc, trong nhà có một lão gia hỏa để hầu hạ còn chưa đủ sao? Thế mà lại đi tìm một tên như thế này, đúng là một tiểu dâm ...
Tên lưu manh tóc vàng bên cạnh cười lạnh.

- Rắc ... rạo ....

Một tiếng giòn tan vang lên, sau đó đình chỉ lại.

Chỉ thấy tên lưu manh tóc vàng vừa mới nói đang trừng to mắt, vẻ không thể tin. Cổ hắn đã bị Vân Phong vặn gãy.

Đến khi chết hắn vẫn không thể tưởng tượng được rằng hôm nay, ở chỗ này mình lại bị một thiếu niên trông rất yếu đuối chỉ dùng có một chiêu đã đánh chết. Dù sao thì hắn cũng là cao thủ có tinh thần lực đạt tới cấp 12, thể thuật đạt tới cấp 11! Vậy mà lại bị đối phương giết chỉ trong một chiêu!

Không cam lòng! Hắn rất không cam lòng! Đây là đánh lén!

Thể thuật cũng giống như tinh thần lực, chia làm 99 cấp. Thường thì đánh giá thực lực của một người phải xem vào cả hai mặt là tinh thần lực và thể thuật. Tinh thần lực cấp 12, thể thuật cấp 11, thực lực của tên này tại khu dân nghèo tuyệt đối có thể xem như một cao thủ!

Cứ như thế mà chết trên tay một thiếu niên vô danh, hắn sao cam tâm?

Một luồng ý niệm không cam lòng mãnh liệt, theo sự tử vong của hắn đánh tới Vân Phong!

Nhưng nó cũng giống như một giọt nước đổ vào biển lớn, sau khi luồng ý niệm không cam lòng này bổ vào Vân Phong thì ngay cả một gợn sóng cũng không tạo nên.

Ý niệm của Vân Phong, ngay tại khi còn ở trong ngục giam Carlos đã tu luyện được đến mức như biển cả mênh mông, làm sao có thể bị một luồng ý niệm nhỏ như giọt nước này rung chuyển? Ngay lập tức nó đã bị Vân Phong luyện hóa sạch.

Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn một đám thành viên Huyết Lang bang trước mặt.

Nói nghe ngứa tai là giết luôn!

Yên tĩnh! Cả gian phòng đều yên tĩnh lại!

Một đám lưu manh đều có vẻ mặt không cách nào tin nổi nhìn Vân Phong.

Lạnh! Trong nháy mắt, bọn côn đồ cảm nhận được xung quanh sinh ra một cỗ khí lạnh. Ý niệm không cam lòng mà tên lưu manh kia phát ra trước khi chết cũng không hoàn toàn chỉ hướng về một mình Vân Phong, mà còn phân tán về phía bọn hắn. Hắn hận Vân Phong ra tay với hắn, cũng hận những đồng bọn của mình vì sao lại không ngăn lại giúp hắn! Luồng ý niệm này tác dụng thẳng lên người họ.

- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám giết tóc vàng?
Tên lưu manh tóc đỏ tới gần Vân Phong chợt nhảy dựng lên, khiếp sợ chỉ vào Vân Phong, lắp bắp nói.

- Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, Tiểu Nặc thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?
Ngữ khí Vân Phong rất bình tĩnh.

"Hít ..."

Cả đám lưu manh đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Vừa giết người xong mà còn có thể bình tĩnh như thế?

Hơn nữa, giọng điệu này quá càn rỡ! Qủa thực là không để Huyết Lang bang bọn hắn vào mắt!

- Tiểu tử, ngươi cho rằng chuyện đến nước này rồi mà còn có thể dùng tiền để giải quyết à? Dám giết người của Huyết Lang bang chúng ta, tiểu tử ngươi chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội thôi!
Tên râu dài thở sâu, âm lãnh nói. Vừa nói xong, khí thế trên người hắn chợt dâng cao.

Lập tức giết người chấn trụ địch quân! Đây là chiêu mà Huyết Lang bang bọn hắn thường dùng để đối phó với những tiểu bang phái lúc đánh chiếm địa bàn! Tưởng giết Tóc Vàng là có thể chấn nhiếp được bọn hắn?

Nếu như thiếu niên trước mắt cho rằng là như vậy, quả thực là đã coi thường Huyết Lang bang rồi!

Nếu như Huyết Lang bang là một tiểu bang phái, đúng thật là cũng có khả năng bị một chiêu này của hắn chấn trụ, nhưng tiếc rằng, bọn hắn không phải! Chiêu giết người lập uy của thiếu niên trước mắt này đã bị dùng sai chỗ rồi!

Dám đụng vào người của bang phái họ, chỉ có một con đường chết!

"Hây!!! ...."

Râu dài động thủ, tay phải nắm thành quyền đập thẳng tới đầu Vân Phong.

Hắn xuất quyền cực nhanh, thậm chí còn nghe thấy tiếng gió rít.

Tinh thần lực cấp 19, nội kình thể thuật cấp 17!

Không cần phóng ra tinh thần lực của mình để cảm nhận, Vân Phong chỉ liếc mắt là đã nhìn ra thực lực của đối phương!

Ánh mắt hắn lạnh lùng mà bình tĩnh. Chút thực lực ấy tại khu dân nghèo thì có lẽ rất lợi hại, nhưng mà, nó còn chẳng bằng thực lực của một tên phạm nhân bình thường nhất trong ngục giam Carlos. Chỉ thế thôi mà cũng muốn bắt hắn phải chết để tạ tội? Còn kém nhiều lắm!

"Vù!!! ..."

Vân Phong lại xuất thủ!

---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK