• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30 - Miểu sát

- Ngươi là Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang?
Vừa nghe gã nói, lệ mang trong mắt Lăng Vân loé lên.

- Tao chính là Sở Thiếu Thiên.
Gã gật đầu, thản nhiên nói.

Lăng Vân trầm mặc.

Hắn bá đạo đã thành tính, nhưng cũng không phải là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Đúng là như Sở Thiếu Thiên vừa nói thật, hắn có thể bảo vệ được Tề Lương lúc này chứ cũng không thể mãi bảo vệ hắn cả đời.

Huống hồ Tề Lương lại làm trái với quy củ của thị trường hỗn loạn, phá huỷ thanh danh cửa tiệm của hắn. Không giết tiểu tử này đã là không tệ rồi, còn bảo vệ hắn nữa à? Đó là không thể nào!

Sở dĩ hắn không để người của Huyết Lang bang bắt Tề Lương đi, đó cũng chỉ là cố giữ sĩ diện mà thôi. Nhưng hiện giờ Sở Thiếu Thiên trước mắt lại nói ra những lời độc địa như vậy, nếu như hắn còn cố tiếp tục, vậy không nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn là sẽ đắc tội với Huyết Lang bang!

Tuy rằng với bối cảnh cảu gia đình hắn thì cũng không sợ việc đắc tội với một cái bang phái của khu vực hỗn loạn.

Nhưng chỉ vì một tên tiểu tử mà chính mình cũng đang muốn xử phạt mà lại đắc tội với Huyết Lang bang, có đáng không?

Khu vực hỗn loạn là một nơi cũng rất có danh tiếng ở Kim Lan tinh, còn Huyết Lang bang thì mới quật khởi mạnh mẽ trong mấy năm trở lại đây, ngay cả một số thế lực lớn có uy tín lâu năm cũng đều mắt nhắm mắt mở với chúng. Có rất nhiều người suy đoán, sau lưng của Huyết Lang bang chỉ sợ là cũng không đơn giản. Huyết Lang bang ... Tinh vực Tây Bắc của bọn hắn có ba quân đoàn tinh anh, trong đó có một quân đoàn gọi là Huyết Lang. Có một số người nhận thấy, đằng sau cái Huyết Lang bang này có thể có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang. Thế lực của một bang phái có bối cảnh quân đội rất không đơn giản, huống hồ là có quan hệ cùng ba quân đoàn tinh anh? Chẳng cần biết là quan hệ thâm sâu đến mức nào, chỉ cần biết là có thôi thì cũng đủ để làm cho rất nhiều thế lực phải kiêng kị rồi. Trên một hành chính tinh cấp hai mà một gia tộc Hầu tước thôi đã là thế lực tối cao, Lăng Vân thân là con em của gia tộc Hầu tước nên cũng biết chút ít tin tức về bang phái này.

Trong lòng, Lăng Vân cũng không muốn nảy sinh xung đột quá lớn với Huyết Lang bang này.

Không phải là sợ, mà là không cần thiết.

Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang, trước kia Lăng Vân cũng chưa từng gặp, nhưng có nghe nói, y chính là một kẻ hung ác, trong Huyết Lang bang cũng là một kẻ rất lợi hại. Trong mấy năm gần đây chiến đấu liên miên, y là một kẻ khá nổi bật. Nghe nói Sở Thiếu Thiên này còn có một thúc thúc là đường chủ của Huyết Lang bang tên là Sở Phi, cũng là một người rất lợi hại.

"Sở Thiếu Thiên này tự mình tới, hơn nữa giờ lại nói ra những lời quyết tuyệt như vậy, thế thì chỉ sợ Tề Lương này đã thực sự làm ra chuyện gì mà Huyết Lang bang không thể tha thứ rồi ..." Lăng Vân thầm nghĩ.

"Nếu như mình tiếp tục bảo vệ tên này mà nói, vậy thì sẽ phải đắc tội với Huyết Lang bang, chỉ vì một chút mặt mũi thế này thì liệu có đáng không?"

Thưc tế, Lăng Vân cũng hơi cố kỵ Huyết Lang bang. Dù sao thì cũng nghe đồn họ có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang mà. Gia tộc của y lợi hại thật, trong quân đội cũng có chút quan hệ, nhưng nếu như Huyết Lang bang thật sự có quan hệ với quân đoàn Huyết Lang thật, thế thì gia tộc y cũng phải lưu ý.

Chỉ vì một chút sĩ diện mà đi trêu chọc vào kẻ địch không rõ ràng, đó là không khôn ngoan.

Ở cái thế giới này, thế lực sau lưng của một người là rất trọng yếu. Nhưng thế lực sau lưng ngươi càng lớn, việc mà ngươi cần phải cân nhắc sẽ càng nhiều, chỉ cần sơ sẩy một cái thôi thì khả năng chính mình và gia tộc của mình sẽ bị rước lấy tai hoạ ngập đầu. Những trường hợp như thế này, trong vũ trụ ở đâu cũng có.

Dù thực lực của Huyết Lang bang không khủng bố đến như vậy, thì nếu hắn có đắc tội với một thế lực như vậy thì cũng chẳng có chỗ gì tốt với địa vị của hắn trong gia tộc, hay với toàn bộ gia tộc cả.

Trong lúc Lăng Vân đang trầm mặc, Tề Lương cũng đã bắt đầu tuyệt vọng.

Xong rồi!

Đại danh Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lâng bang hắn đã từng nghe qua. Bị một đại nhân vật như vậy chỉ đích danh, hắn không nghĩ là mình có thể còn toàn mạng rời đi ngày hôm nay nữa rồi.

Sao lại như thế? Sao lại thành ra như thế này? Tề Lương lâm vào tuyệt vọng, trong lòng mù mịt.

Gã hoàn toàn không hiểu, mình chỉ truyền đi một cái tin tức ra ngoài thôi, sao lại bị một vị đại nhân vật trong Huyết Lang bang ghi hận như thế?

Đều là nó! Đều là tên thằng nhãi kia!

Đột nhiên Tề Lương ngẩng phắt đầu nhìn về phía Vân Phong, trong con ngươi tràn đầy oán hận.

Đều là bởi vì thằng nhãi này nên hắn mới bị như vậy!

- Ha ha, tao không sống được, vậy thì mày cũng phải chết!
Gã chợt động, phóng tới đánh thẳng một quyền về Vân Phong, đồng thời trong miệng hét to.

Gã động thủ rất bất ngờ, lúc mà mọi người xung quanh phát giác ra thì đã không còn kịp ngăn cản nữa.

Ngay lúc gã ra tay thì Lăng Vân cũng đã nhận ra, nhưng cũng không ra tay. Hắn chợt nghĩ, có lẽ như vậy mới là một kết cục tốt nhất chăng?

Mà ngay lúc đó thì Sở Thiếu Thiên cũng nhận ra, nhưng hắn thầm cười lạnh, cũng không ra tay. Dám ra tay với Vân Phong à? Tiểu tử này đúng là đang ngại mình chết không đủ nhanh đây!

Khoảng cách đôi bên thật sự rất gần, nắm đấm của Tề Lương đã muốn nện vào mặt Vân Phong.

Trông thấy hắn vẫn bình thản như không, đám người xung quanh đều thầm thấy lo lắng.

- Đừng!
Lý Điềm Điềm và cô gái gọi Tiểu Huệ đều thất sắc.

Rầm ....

Một âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tề Lương gập xuống, bay rớt ra ngoài.

Tất cả mọi người đều thấy rõ, đó là một ảo ảnh. Ngay tại lúc nắm đấm của gã sắp chạm vào Vân Phong, hắn đã đạp cho một cước bay ra ngoài, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên họ chỉ thấy một đạo ảo ảnh, chân thân của Vân Phong tựa như là chẳng nhúc nhích gì vậy.

Dùng một tốc độ cực nhanh phóng tới Vân Phong, nhưng hắn lại bay ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn.

Rầm ... Rầm ... Bành ...

Y đụng đổ một cái khay chứa đồ, sau đó té trên mặt đất. Mặt nghiêng trên sàn, miệng sùi bọt máu, thân thể giật giật từng cơn. Gã trừng lớn con mắt, không cam lòng, biểu hiện của việc tính mạng đã mất đi.

Vẻ mặt Vân Phong vẫn rất bình tĩnh.

Một chiêu liền miểu sát!

Tất cả mọi người xung quanh đều mở to hai mắt.

Trời ơi! Đây là thành quả mà một thiếu niên trông như trói gà không chặt này làm ra sao?

Lăng Vân cũng có vẻ không thể tin nổi.

Làm sao thế được? Tên Vân Phong này cũng có thực lực như vậy à?

Tuy rằng vừa rồi hắn chỉ xuất ra có một quyền, nhưng y đã nhìn ra, nếu như không có thực lực nhất định thì không thể đánh được như thế!

Trên người tên Vân Phong này rõ ràng không có một chút khí tức của cường giả nào, sao lại có được thực lực mạnh mẽ như thế?

Hơn nữa, trước mặt đám đông ở ngoài sảnh như thế này mà còn dám giết người ?

Cái hành vi này! Cái tính cách này!

Lăng Vân thầm hít một hơi khí lạnh, hắn hiểu, lần này mình đã nhìn lầm người rồi!

Y không khiếp sợ vì vừa rồi Vân Phong biểu lộ ra ngoài thực lực cường đại của mình, trên thực tế, một quyền mà hắn vừa đánh ra kia dù lợi hại thật, nhưng nếu so với hắn thì vẫn còn hơi có khoảng cách. Y giật mình là vì Vân Phong rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, nhưng y lại không có một chút cảm giác nào.

Phía bên kia, tuy Sở Thiếu Thiên đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này, nhưng khi tận mắt trông thấy thì trái tim không khỏi giật thót lên một cái. Ngày hôm qua, Vân Phong cũng dùng một chiêu đó để đánh bay gã, nhưng bất đồng chính là hôm qua Vân Phong đã nương tay, chỉ đánh cho trọng thương chứ không giết.

Nhìn vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản của Vân Phong, trong bụng Sở Thiếu Thiên thầm cảm thấy lạnh giá. Gã chết tiệt này không hổ là Tử thần, giết người cũng đơn giản giống như ăn cơm vậy. Một đại thần như thế này hôm qua đã nương tay tha mạng cho gã, đúng là gã đã tích đức bảy đời rồi.

- Chúng ta đi thôi!
Vân Phong thản nhiên nói, kéo tay tiểu nha đầu vẫn đang bấu chặt lấy góc áo mình.

- Nơi này đã không cần cô nữa rồi, vậy thì cũng đi cùng chúng tôi đi. Tiệm này đã không cần cô nữa, vậy thì tôi sẽ thuê cô!
Hắn quay đầu nhìn về Lý Điềm Điềm ở một bên, hỏi.

Thấy Vân Phong như vậy, mọi người xung quanh đều há to miệng, cái cằm thiếu chút nữa thì rớt xuống.

Không thể nào! Hắn cứ coi như không có việc gì như thế à?

Thiếu niên này chính là vừa mới giết người xong đấy!

- Ngươi giết một người phục vụ ở ngay trong tiệm của ta, vậy mà cũng định cứ như thế mà đi à?
Lăng Vân hít một hơi thật sâu, thân thể khẽ động liền ngăn tại trước mặt Vân Phong, nhìn hắn, trầm giọng nói.

- Phẩm cách của tiệm Lăng Vân các người làm cho ta rất nghi ngờ. Chuyện ngày hôm qua tên kia hãm hại ta thì thôi không nói. Vừa rồi hắn muốn giết ta, các người đều thấy, ta cũng chỉ là phản kích thôi. Nếu như các người đều không trông thấy thì cũng không sao, vừa rồi lúc hắn động thủ với ta, ta đã lưu giữ lại video rồi, nếu như tài quyết có đến, ta sẽ đưa nó cho bọn họ.
Vân Phong nhìn y, rồi lại nhìn quang não trên cổ tay, bình tĩnh nói.

Nếu như các người đều không nhìn thấy ...

Lăng Vân bị hắn nói cho nghẹn họng, đây là đang nghi vấn phẩm cách của điếm bọn họ à?

Còn nữa, vừa mở lời mà hắn đã nói nghi vấn với phẩm cách của điếm rồi?

Trong nội tâm, Lăng Vân đã bắt đầu thầm hận Tề Lương. Nếu không phải tiểu tử này đã chết, chắc lát nữa y cũng sẽ giết. Thanh danh của Lăng Vân hắn, ngày hôm nay xem như là đã bị huỷ rồi.

- Tuy rằng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nhưng giết người là một chuyện không nhỏ, chỉ sợ lát nữa tài quyết đến thì cũng chẳng nghe ngươi nói chuyện đâu.
Y nhìn thoáng qua y phục trên người Vân Phong, cười lạnh nói.

- Chẳng cần ngươi phải quan tâm!
Lại là quần áo trên người mình ... Vân Phong thấy ánh mắt của hắn thì trong lòng thầm lắc đầu. Xem ra hẳn là nên đổi một bộ quần áo khác thôi. Mấy bộ mang theo về từ quân đoàn Sát Lang hắn cũng không muốn mặc thường xuyên, hai ngày nay hắn cũng chỉ mặc quần áo của cha, những bộ quần áo của dân nghèo điển hình. Tục ngữ nói, xem người phải xem ăn mặc, về sau hắn còn phải làm rất nhiều chuyện khác nữa, nếu như luôn luôn mặc trang phục như thế này chỉ sợ sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Người bình thường thì không được giết người, nhưng hắn là quý tộc 'Nhất đẳng Nam tước', có lý do chính đáng để giết người, như vậy thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì!

Cùng lắm thì cũng chỉ bị phạt chút tiền thôi!

Hắn hiểu rất rõ những quy tắc này, vì vậy nên ban nãy mới không chút do dự thẳng tay giết chết Tề Lương kia.

Đã sớm ngứa mắt tên đó rồi, mà giết hắn thì Linh của mình lại có thể tăng trưởng, thế thì tội gì không giết? Vừa rồi sau khi giết chết tên kia, cỗ Linh thứ hai của hắn đã mạnh lên không ít, làm cho tâm tình của Vân Phong lúc này rất tốt.

Chỉ là, hiển nhiên Lăng Vân trước mắt này cũng cho rằng mình không thể nào là quý tộc được.

Có điều, hắn cảm thấy mình cũng chẳng cần phải giải thích với người này làm gì. Hắn chẳng ưa gì mấy tay tự đại, nếu như không phải đã biết bối phận của đối phương có khả năng không thấp thì thậm chí hắn đã giết luôn rồi cũng nên.

Phục vụ viên trong tiệm của mình cấu kết với thế lực bên ngoài để hãm hại khách hàng của tiệm, vậy thì có khả năng ông chủ của tiệm chính là chủ mưu, hắn hoàn toàn có lý do để giết chết đối phương.

Nếu đã không thể giết, vậy hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa làm gì. Hắn đã phí không ít thời gian ở chỗ này rồi, hôm nay còn phải kiếm đủ học phí cho nha đầu này nữa. Đây là một số tinh tệ không nhỏ, đợi lát nữa tài quyết đến, khả năng còn sẽ bị phạt tiền nữa, lúc đó không biết trong túi sẽ còn lại bao nhiêu, thế nên hắn cũng chẳng muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.


---------------o0o---------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK