Chương 22 - Bang chủ Huyết Lang bang
- Rắc ... rắc ...
Vân Phong dùng một tay túm lấy nắm đấm của Sở Thiếu Thiên, đoạn vặn mạnh một phát gãy tay gã luôn.
- Phịch!
Sau khi bẻ gãy tay gã, Vân Phong vẫn chưa dừng tay mà thuận thế tung thêm một quyền đánh thăng vào ngực.
Những động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
- Ưạ ....
Trúng một quyền của hắn, Sở Thiếu Thiên lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
- Thiếu Thiên!
Sở Phi hét lớn, phi thân lên vài bước đỡ lấy gã.
Xem xét gã thật kỹ, thấy chỉ bị trọng thương chứ chưa mất mạng thì Sở Phi không khỏi thở phào.
"Xem ra tên tiểu tử nghèo này còn chưa lợi hại tới mức có thể một kích liền giết được cao thủ trình độ trên cấp 30. Cháu mình thần lực và nội kinh đều đã đạt tới trên cấp 30 nên mới giữ được mạng." - Sở Phi thầm nghĩ.
May mà không chết, bằng không hắn thật không biết ăn nói như thế nào với tỷ tỷ của mình.
Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Vân Phong, giận dữ nói:
- Tiểu tử, mi nhất định phải chết!
- Một quyền vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi. Nếu như các ngươi thật sự muốn chết thì cứ lên thử xem, lần này ta sẽ không nương tay nữa!
Vân Phong lạnh lùng nhìn Sở Phi, chậm rãi nói.
Hắn không muốn gây phiền toái, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền toái. Nếu phiền toái cứ muốn đến gây chuyện với hắn, hắn cũng chẳng có gì phải sợ.
- Buồn cười! Từ khi Huyết Lang bang chúng ta bắt đầu gậy dựng cơ nghiệp ở khu vực hỗn loạn này đến nay, Sở Phi ta đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc tàn sát giữa các bang nhóm, cao thủ chết dưới tay ta không biết đã có bao nhiêu tên, ta mà lại cần ngươi nương tay à? Đúng là buồn cười!
- Người dám phát ngôn điên cuồng trước mặt ta có rất nhiều, nhưng toàn bọ bọn chúng đã chết hết rồi, chẳng có tên nào là ngoại lệ. Hi vọng lát nữa ngươi còn có thể nói ra được những lời như thế này!
Sở Phi lớn tiếng cười lạnh.
- Vậy ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!
Vân Phong thản nhiên nói.
- Các anh em, giết cho ta!
Sở Phi cười giận dữ, nhìn chằm chặp vào hắn, quát lớn.
- Vụt! Vụt! ...
Theo tiếng hét của hắn, hơn mười thành viên Huyết Lang bang xung quanh lập tức đều rút ra một con dao găm dài chừng mười thốn* lập lòe hàn mang**, tên nào tên nấy đằng đằng sát khí đánh về phía Vân Phong.
(*): 1 thốn = 3.33 cm
(**): hàn mang: Ánh sáng lạnh.
Những tên này hoàn toàn khác hẳn với năm gã đại hán trước đó, tất cả bọn chúng đều là dân liều mạng chính thức đã từng trải qua những trận chiến đầy máu tanh.
Phải liều mạng như vậy thì mới thật sự là xã hội đen. So sánh với tinh anh chính thức của một bang phái xã hội đen, năm gã đại hán lúc trước hay mấy tên đến nhà Nam Nặc hôm trước chỉ có thể coi là lưu manh.
Trên hơn mười lưỡi dao găm lập lòe hàn mang này, Vân Phong cảm nhận được có khí tức của cái chết. Đó hẳn là ý niệm tử vong của những người đã bị mất mạng dưới những lưỡi dao này.
- Vân đại ca ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nặc tái nhợt, nắm chặt lấy góc áo hắn.
- Đừng sợ, không sao đâu ...
Hắn quay đầu nhìn về phía Nam Nặc, vỗ nhẹ bả vai nàng, đoạn mỉm cười nói khẽ.
Rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn về một đám thành viên Huyết Lang bang ở chung quanh, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Bởi hắn còn phải bảo vệ cho tiểu nha đầu, vậy nên không thể nào rời đi quá xa. Nếu như đám người này dám xông đến đây, vậy chắc chắn hắn sẽ giết sạch, không chừa một tên nào!
Huyết Lang bang này, đắc tội thì đắc tội. Dù sao hắn cũng chẳng ưa gì cái bang này!
- Dừng tay!
Trong lúc tình hình đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát nhẹ truyền đến.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng khi truyền vào trong tai mỗi người thì có một cảm giác rất nặng.
Trông thấy người đột ngột xuất hiện này, vẻ mặt Vân Phong cuối cùng cũng biến hóa, ngưng trọng hẳn lên.
Hắn cảm nhận được, người này là một cao thủ!
Cao thủ chân chính!
- Bang chủ!
Sở Phi trông thấy người vừa tới này thì cũng biến sắc, chắp tay cung kính nói.
- Bang chủ!
Đám thủ hạ cũng vội vàng thu dao, đoạn quay về người thanh niên hô, giọng cực kỳ cung kính.
"Người thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện này chính là bang chủ Huyết Lang bang?"
Vân Phong thầm hít sâu một hơi. Chuyện này đã hơi vượt quá dự liệu của hắn. Nếu như người này thật sự là bang chủ của Huyết Lang bang mà nói ... vậy thì cái bang này thật đúng là không đơn giản!
- Ừ!
Thanh niên áo đen khẽ gật đầu.
- Lui cả đi, các ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!
Y thản nhiên nói.
- Sao cơ?
Sở Phi kinh hãi.
Nghe ngữ khí của bang chủ nói, tựa như bọn hắn không những không phải là đối thủ của thiếu niên trước mặt này, mà còn kém rất xa.
Trong cuộc đời này, người hắn bội phục nhất chính là bang chủ của mình. Có thể nói, sở dĩ Huyết Lang bang bọn hắn có thể định chân được ở khu vực hỗn loạn trên Kim Lan tinh này trong mấy năm nay, mà lại có địa vị không hề thấp, hoàn toàn đều là công lao của bang chủ.
Bang chủ rất ít khi ra tay. Nhưng chỉ cần người xuất thủ thì không có việc gì mà không giải quyết được. Thậm chí có một lần hắn còn trông thấy bang chủ của mình giao chiến với một lão đại của một trong những thế lực đứng đầu của khu vực hỗn loạn. Tuy họ chiến đấu trông có vẻ rất hời hợt, nhưng lại làm hắn cực kỳ rung động!
Về sau, khi Huyết Lang bang bọn hắn khuếch trương thế lực cũng không gặp phải sự cản trở từ những thế lực lớn nào nữa, nên chỉ mất có mấy năm đã phát triển lên thành một bang phái lớn.
Trong nội tâm, Sở Phi luôn rất tự ngạo, bởi vì hắn hiểu, thực lực của bang chủ mình làm rất nhiều thế lực lớn của khu vực hỗn loạn cũng phải kiêng kị. Chỉ có mấy cái thế lực cỏn con kia là vô tri nên mới dám chém chém giết giết cùng Huyết Lang bang họ. Thậm chí hắn còn biết, những lão đại của mấy thế lực lớn trong khu vực hỗn loạn đều rất khách khí với bang chủ của mình, có hoạt động gì lớn cũng đều cung kính mời người.
Đây là sức mạnh của thực lực tuyệt đối!
Đây là thực lực của một mình bang chủ bọn hắn!
Hình tượng vô địch của bang chủ đã in vào rất sâu trong tâm khảm Sở Phi.
Thế nhưng hiện giờ bang chủ lại nói ra những lời này?
Như vậy ... Thiếu niên trước mắt này ... Ánh mắt Sở Phi một lần nữa nhìn về phía Vân Phong, vẻ kinh nghi bất định. - "Thiếu niên này thực sự lợi hại như vậy sao?"
- Tử thần?
Thanh niên áo đen nhìn Vân Phong, đột nhiên cười cười rồi khẽ nói.
Nghe thấy lời này, Vân Phong thầm giật mình một cái, híp mắt lại nhìn đối phương.
"Người này lại biết mình?"
Hắn cố gắng nhớ lại, không biết là đã gặp đối phương ở đâu.
Chẳng lẽ, người này là người được Lý Kiếm Nam phái đến để đối phó hắn sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Phong bắt đầu nổi lên sát ý.
- Ha ha, ta là truyền kỳ trẻ tuổi nhất đi ra từ ngục giam Carlos gần 1000 năm qua, cũng là một trong năm người lợi hại nhất của đợt 'Lồng giam tử vong' trước đó. Ta là Thiên Hà! Thiết nghĩ rằng ngươi cũng đã biết mặt ta rồi!
Thanh niên áo đen khẽ cười nói.
- Ngươi là Thiên Hà? Là Thiên Hà, truyền kỳ trẻ tuổi nhất ở ngục giam Carlos gần ngàn năm nay?
Vân Phong hơi sững sờ, giật mình nói.
Tại ngục giam Carlos, chỉ có người đã vượt qua 'Lồng giam tử vong' lần thứ năm thì mới có thể được gọi là 'truyền kỳ', được lưu danh vào sử sách của ngục giam.
Hắn không nghĩ tới, thanh niên áo đen trước mắt này lại cũng là một trong số những truyền kỳ ấy, hơn nữa lại là Thiên Hà, người được xưng là truyền kỳ trẻ tuổi nhất ở ngục giam Carlos ngàn năm qua!
Chỉ đáng tiếc là kỷ lục này của Thiên Hà đã bị hắn phá vỡ!
Lúc ấy Thiên Hà là 27 tuổi, còn hắn mới chỉ 21!
PS: Càng luyện đến các chương về sau càng thấy hay, chắc ta sẽ giảm tốc độ dịch lại để vừa dịch vừa luyện.
---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK