Chương 16 - Chế giễu
Dọc quãng đường đi trong tiệm, Vân Phong trông thấy rất nhiều công nhân đang bận rộn với công việc của mình. Có người đang sửa chữa linh kiện phi xa, có người thì đang nói gì đó với khác hàng, cũng có người thì lại đang lắp ráp các thứ...
Hắn thầm tính một lượt, hiện tại trong điếm đang có chừng hơn một trăm người công nhân đang làm việc.
Hắn khẽ gật đầu. Có thể có cùng một lúc tới hơn 100 công nhân đồng thời làm việc, vậy chứng tỏ số công nhân trong tiệm này cũng phải tầm chừng 200-300 người. Quy mô như thế, ở thị trường hỗn loạn này không phải là hạng nhỏ.
Những linh kiện phi xa ở bốn phía phần lớn đều thuộc trình độ của nền văn minh cấp ba, cấp bậc của chúng đều chừng khoảng hơn cấp ba mươi.
Có điều, Vân Phong nhìn thấy, ở mấy cái đài chỗ sâu bên trong tiệm có để một ít linh kiện của phi xa đẳng cấp văn minh cấp bốn, Chúng có vẻ được bảo vệ rất tốt.
- Đến rồi. Chính là chỗ này. Hai người muốn xem loại linh kiện gì?
Rất nhanh, Lý Điềm Điềm dẫn theo Vân Phong và Nam Nặc dừng lại tại phía trước mấy cái khay chứa đồ. Đoạn nàng quay đầu lại nhìn về phía Vân Phong, mỉm cười nói.
- Ừm ...
Hắn dời mắt không nhìn những linh kiện phi xa cao cấp ở đằng kia nữa, gật đầu cười khẽ.
- Những linh kiện phi xa trên mấy cái khay chứa đồ này đều là thuộc loại hạ phẩm đấy ...
- Còn mấy cái khay chứa đồ bên cạnh này là hàng trung phẩm ...
Lý Điềm Điềm chỉ vào mấy cái khay chứa đồ, ở bên cạnh giới thiệu.
Ánh mắt hắn theo bàn tay của nàng chỉ dẫn nhìn vào mấy cái khay chứa đồ.
Hắn biết, cái mà nàng gọi là hạ phẩm và trung phẩm, thực ra là cách gọi của dân gian với những trang bị thường dùng, chỉ những sản phẩm khoa học kỹ thuật có trình độ của văn minh cấp ba.
Cấp 30-33 là loại hạ phẩm, từ 34-36 là trung phẩm. Cấp 37-38 là hàng thượng phẩm, và cáp 39 là cực phẩm.
Mười cấp bậc, bốn cấp độ, phân chia đúng theo dạng 4-3-2-1.
Khác biệt về phẩm cấp của các sản phẩm khoa học kỹ thuật là rất lớn. Điều đó được thể hiện rõ ràng nhất ở nguồn năng lượng mà chúng sử dụng. Tinh thể năng lượng của từng đẳng cấp văn minh cũng được phân ra làm bốn cấp bậc.
Hồng tinh tệ mà một nền văn minh cấp ba sử dụng cũng được chia làm năng lượng tệ màu đỏ nhạt cấp thấp, năng lượng tệ trung cấp, năng lượng tệ cao cấp màu đỏ thẫm và năng lượng tệ cực phẩm với màu đỏ đậm.
Giữa bốn cấp này, chênh lệch giữa mỗi một cấp là mười lần.
Về mặt năng lượng, một năng lượng tệ cực phẩm bằng 10 năng lượng tệ cao cấp, bằng 100 năng lượng tệ trung cấp và bằng 1000 lần năng lượng tệ cấp thấp.
Sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp sử dụng năng lượng cấp thấp. Sản phẩm cấp trung sử dụng năng lượng cấp trung. Sản phẩm thượng phẩm sử dụng năng lượng cao cấp. Sản phẩm cực phẩm thì sử dụng năng lượng cực phẩm.
Ngươi dùng năng lượng cao cấp để vận hành một sản phẩm cấp thấp thì cũng chẳng khác gì là bao so với việc dùng năng lượng cấp thấp để kéo chúng. Đây là chênh lệch về mặt chất lượng!
4-3-2-1, mười cấp bậc, bốn cấp độ, đây dường như đã trở thành định luật trong vũ trụ này. Đẳng cấp của hầu hết các sản phẩm khoa học kỹ thuật của từng nền văn minh đều được phân chia như vậy.
Đế quốc Lam Nguyên là một nước có nền văn minh đạt tới cấp bốn, nhưng phần lớn sản phẩm mà người dân sử dụng thì vẫn là thuộc trình độ của nền văn minh cấp ba. Năng lượng tệ sử dụng cũng là hồng tinh tệ. Bình thường khi nói đến số lượng hồng tinh tệ thì hầu như đều dùng năng lượng tệ cấp thấp làm đơn vị. Tỷ như giá cả của mấy cái linh kiện cũ được Vân Phong bán ra kia, nói là 7000 hồng tinh tệ, đó cũng có nghĩa là 7000 hồng tinh tệ cấp thấp.
Nó hoàn toàn khác với điều kiện ngày trước của hắn khi còn ở trong quân đoàn 'Sát Lang'. Tại đó, những sản phẩm khoa học kỹ thuật được sử dụng đều đạt tới đẳng cấp của văn minh cấp bốn, cùng với năng lượng màu xanh da trời (Lam tinh tệ). Bình thường, khi nói hạ phẩm, trung phẩm, hay thượng phẩm, cũng đều là chỉ những thứ thuộc trên cấp 40.
Đồ vật trong quân đội mới là lực lượng khoa học kỹ thuật chính thức của nền văn minh này.
Trong lòng hắn khẽ thở dài. Sự chênh lệch đẳng cấp giữa những nền văn minh, toàn bộ giá trị của những thứ đó thật sự là quá kém. Nếu như hắn dựa vào việc tu sửa những thứ đồ của văn minh cấp ba này mà kiếm tiền, vậy chẳng biết là đến lúc nào mới có thể mua nổi cơ giáp và chiến hạm của văn minh cấp bốn nữa.
Mà chưa kể việc mua sắm cơ giáp, chiến hạm có đẳng cấp văn minh cấp bốn cũng chỉ là sự khởi đầu của kế hoạch đó thôi...
- Cô hãy dẫn chúng tôi đi xem một vài linh kiện của thượng phẩm phi xa bị hư hỏng đi?
Vân Phong xem xét qua một chút những khay chứa đồ linh kiện của hạ phẩm và trung phẩm phi xa, đoạn quay đầu về phía Lý Điềm Điềm, cười nhạt nói.
Vạn sự khởi đầu nan, có một số việc dù có gấp thì cũng không giải quyết được vấn đề.
- Thượng phẩm?
Lý Điềm Điềm kinh ngạc.
Sửa chữa những sản phẩm khoa học kỹ thuật có phẩm cấp khác nhau thì chênh lệch về yêu cầu kỹ thuật cũng rất lớn.
"Vân Phong có thể sửa chữa cả linh kiện bị hư hỏng trên thượng phẩm phi xa?"
Vừa rồi hai người họ bán những linh kiện được sửa chữa tốt kia đều có phần lớn là trung phầm thôi mà ...
Sửa chữa những linh kiện của trung phẩm phi xa, nếu so sánh với sửa chữa linh kiện cho thượng phẩm phi xa thì độ khó khác nhau hoàn toàn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lúc trước, tên Tề Lương kia lại dám huênh hoang đến như vậy. Thân là học đồ cao cấp trong tiệm, hiện nay hắn đã có thể sửa chữa được nhưng linh kiện của phi xa thượng phẩm rồi. Trình độ của hắn bây giờ, những học đồ trong cấp và cấp thấp còn xa mới có thể sánh bằng.
Vân Phong cũng chỉ có chữa vài cái linh kiện của phi xa trung phẩm và cải tiến thêm một chút mà thôi, tự nhiên là hắn không thèm để vào mắt.
"Chẳng lẽ hắn cũng có thể sửa được những linh kiện bị hư hao trên phi xa thượng phẩm?" - Lý Điềm Điềm thầm nghĩ.
"Nếu như hắn thực sự có kỹ thuật như thế, vậy thì cũng tương đương với những học đồ cao cấp trong tiệm của mình rồi!"
Đột nhiên, nàng nhớ tới, hình như trong số những linh kiện mà Nam Nặc lấy ra ban nãy có một cái là động cơ của phi xa cấp 37...
"Cấp 37 ... Đó đã là thuộc hàng thượng phẩm rồi ..."
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt nổi lên một cảm giác chờ mong.
- Những linh kiện bị hư hao của phi xa thượng phẩm đều ở phía bên kia. Vân Phong, Tiểu Nặc, hai người hãy đi theo ta!
Lý Điềm Điềm cao hứng nói, đoạn quay người dẫn Vân Phong và Nam Nặc hướng đến chỗ càng sâu hơn phía bên trong.
Hắn mỉm cười gật đầu, kéo bàn tay nhỏ bé của tiểu nha đầu đi theo sau lưng Lý Điềm Điềm.
Những linh kiện mà hắn sửa lúc trước đều là những thứ mà tiểu nha đầu không chữa được mà vứt tạm ở trong nhà. Bình thường, những linh kiện mà tiểu nha đầu sửa chữa đều là thuộc về phi xa trung phẩm. Bởi vì lần này nợ Huyết Lang bang tiền, nên nàng mới thử đi sửa linh kiện trên phi xa thượng phẩm thôi, có điều kết quả lại là. dù nàng có loay hoay như thế nào thì cũng không thể sửa được nó cho thật tốt.
- Lý Điềm Điềm này, cô dẫn bọn họ tới đây làm gì?
Đúng lúc này, tên Tề Lương ban nãy vừa gặp lại đi tới, vẻ mặt âm trầm, nói.
- Ta dẫn bọn họ đến xem một vài linh kiện bị hư hỏng trên phi xa thượng phẩm.
Nàng khẽ nhíu mày, nói.
Nàng cũng hơi hiểu tính cách của tên này. Hắn vốn là một tên nhỏ mọn, rất không thích có người nào giỏi hơn mình. Mà khi hắn đối đãi với những học đồ có trình độ không bằng mình thì toàn đi châm chọc, khiêu khích. Cũng là bởi lẽ đó, nàng và một số bạn bè cũng chẳng ưa nói chuyện cùng hắn.
"Hiện giờ, Tề Lương này lại một lần nữa tìm phiền toái đến cho mình ..." - Lý Điềm Điềm bắt đầu cảm thấy bực bội.
- Đến xem linh kiện bị hư hỏng của phi xa thượng phẩm? Nó mà cũng có thể tùy tiện nhìn được à? Cô cho bọn họ xem, họ có thể hiểu được sao?
- Một tên tiểu tử nhà nghèo, có thể sửa chữa được linh kiện của phi xa trung phẩm đã là rất giỏi rồi, còn vọng tưởng muốn chữa được linh kiện của phi xa thượng phẩm?
- Chẳng lẽ cho rằng mình có thể sửa được một vài linh kiện của phi xa trung phẩm là đã rất giỏi rồi? Chỉ sợ là còn không biết giữa linh kiện của phi xa trung phẩm và thượng phẩm chênh lệch xa đến đâu cơ!
Gã cười lạnh.
- Tề Lương, từ lúc nào thì tiệm đã quy định là linh kiện của phi xa thượng phẩm bị hư hỏng thì không được nhìn rồi thế?
Lý Điềm Điềm cả giận, nói.
Gã thản nhiên:
- Không phải là không thể xem, mà là không thể tùy tiện cho xem. Bằng không, nếu ai cũng muốn xem, vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Linh kiện của phi xa thượng phẩm, cho dù là đã bị hư hao thì cũng rất quý giá. Vốn nó đã bị hao tổn rồi, nếu như lại bị bọn hắn động cựa vào làm xuất hiện vấn đề gì nữa, vậy tổn thất sẽ do ai chịu trách nhiệm đây? Bọn chúng có thể đền được hay sao?
- Tề Lương, ngươi quá đáng rồi đó!
Lý Điềm Điềm giận dữ.
- Ta cũng chỉ suy nghĩ vì cái tiệm này thôi!
Gã lắc đầu, nhàn nhạt nói, có vẻ rất chí công vô tư.
"Rõ ràng là đi đến đây để gây sự, thế mà còn làm ra vẻ đạo mạo như thế, thật là buồn nôn ..." - Trong lòng Lý Điềm Điềm cười phẫn nộ.
- Hừ, nếu như họ làm hỏng cái gì, vậy ta đền!
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
- Cô đền?
Gã nhăn mày.
"Không ngờ Lý Điềm Điềm lại nói như thế!"
" Một tên tiểu tử nghèo, chẳng qua là hơi phong độ thôi, thế mà ngươi đã bảo vệ đến như vậy?"
Tận đáy lòng gã cũng bắt đầu sinh ra một tia lửa giận, xen lẫn với sự ghen ghét sâu đậm.
- Nếu mỗi người đều giống như cô ...
Tề Lương trầm giọng.
Gã muốn làm tên Vân Phong này phải mất mặt, sau đó phải lủi thủi ly khai nơi này! Gã muốn cho hắn biết, thân là một tên dân nghèo thì phải có ý thức tự giác của một tên dân nghèo. Không phải bất cứ ai cũng có thể nói chuyện ngang hàng được với gã!
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Vân Phong, hắn thấy rất không thoải mái!
"Ngươi chỉ là một người dân nghèo, trong đế quốc chính là thuộc tầng lớp hạ đẳng nhất! Biểu lộ như thế, không phải coi mình là một người quá quan trọng rồi chứ?"
"Đúng là không biết trời cao đất rộng!"
"Chẳng trách mấy năm trước, tiểu tử này lại đắc tội với một đệ tử của quý tộc." - Tề Lương cảm thấy mình cần phải lên lớp dạy cho tên tiểu tử này một bài nữa. Để hắn hiểu rõ, trên đời này, một người dân nghèo thì không được biểu lộ như vậy. Khi đối diện với những công dân cao cấp hơn mình, vậy phải dùng thái độ cung kính và sợ sệt thì mới phải!
"Còn nữa, cần phải cho tiểu nha đầu kia hiểu rõ, Vân đại ca của nàng cũng chẳng lợi hại như trong tưởng tượng của nàng đâu ..."
Trong lúc nói, khóe mắt gã nhìn lướt qua Nam Nặc bên cạnh Vân Phong.
Lúc này, vẻ mặt tiểu nha đầu đang rất phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng thầm cười lạnh, đồng thời hắn càng ghen ghét Vân Phong nhiều hơn.
- Không cần, Điềm Điềm tỷ, tỷ cứ tùy tiện lấy ra giúp ta vài cái linh kiện bị hư hỏng trên phi xa thượng phẩm đi. Lấy chừng tương đương với 7000 hồng tinh tệ ban nãy nhé ...
Chẳng đợi Tề Lương nói hết câu, Vân Phong đã mở lời, cười nói với Điềm Điềm ở bên cạnh.
Lúc trước nói là đi xem, thực ra là hắn chỉ muốn nhìn một chút xem trong tiệm này có bao nhiêu linh kiện của phi xa thượng phẩm bị hư hỏng cần phải sửa chữa. Giờ cái muốn thấy thì cũng đã thấy rồi, vậy thì cũng không cần phải đi qua xem nữa. Còn về phần Lý Điềm Điềm sẽ lấy cho hắn những linh kiện gì bị hư tổn, hắn cũng chẳng quan tâm. Những vật được sản xuất với trình độ kỹ thuật thấp như vậy, đối với hắn, sửa cái gì cũng đều như nhau cả thôi.
- A ...
Lý Điềm Điềm ngẩn ngơ.
"Tùy tiện lấy? Việc này, việc này, Vân Phong không nói là hắn am hiểu sửa chữa bộ phận nào trên phi xa, nhưng cứ bảo mình tùy tiện lấy?"
- Nói mạnh đấy!
Lúc vừa nghe được, Tề Lương ở một bên cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó thì cười rộ lên, nói.
"Tiểu tử này, chắc là vì mặt mũi nên mới cố ý nói như vậy đây! Để xem, muốn nhìn không được nhìn, muốn mua nhưng mua không được, lúc này mới thật sự là mất mặt. Hắn bỉnh thàn nói tùy tiện lấy vài thứ ... Đây cũng hẳn là giữ sĩ diện rồi!"
- Thật không nghĩ ra, hôm nay trong tiệm chúng ta lại gặp được một vị đai cao thủ, linh kiện gì trên phi xa thượng phẩm cũng đều sửa được hết ta!
Tề Lương giễu cợt nói:
- Không biết là ngươi định sửa luôn tại đây hay là mang về nhà rồi mới sửa? Cao thủ sửa chữa linh kiện thì tốc độ thường nhanh lắm. Một cao thủ như ngươi cũng hẳn là không cần đem những thứ linh kiện kia về nhà rồi mới sửa chứ?
"Muốn sĩ diện ... Muốn giữ cái vẻ đạo mạo của ngươi ... Ngươi chỉ là một tên tiểu tử nghèo, đừng có giơ cái vẻ mặt hờ hờ hững hững ấy ra!" - Tề Lương thầm cười lạnh.
- Cái gì? Linh kiện gì của phi xa thượng phẩm cũng đều sửa được?
- Cao thủ à? Tranh thủ thời gian đi xem đi!
- Có cao thủ ghé tiệm chúng ta kìa!
- Đi xem xem cao thủ đến đây để làm gì đi ...
Vừa rồi Tề Lương nói khá to, chỉ thoáng cái đã làm cho rất nhiều người trong tiệm chú ý, cả công nhân lẫn khách hàng.
Một vài người đi tới, nhao nhao nhao nhao có vẻ rất hứng thú.
Tại trong chợ hỗn loạn này, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là cao thủ, cao thủ của các ngành nghề!
Trong đám người, Tề Lương đang cười lạnh nhìn Vân Phong, xem hắn phản ứng như thế nào.
"Tiểu tử, so với ca, ngươi còn non lắm! Để xem lần này ngươi giải vây như thế nào!"
Nhưng, ngay tại lúc mà gã đang muốn xem xem Vân Phong sẽ bị chê cười như thế nào, gã lại trông thấy hắn kéo Nam Nặc bắt đầu đi lên một cái bục dùng để sửa chữa phía bên cạnh, đồng thời nhẹ nhàng nói:
- Điềm Điềm tỷ, phiền tỷ lấy giúp ta một vài công cụ dùng để chữa trị các loại linh kiện cho phi xa với ...
---------------o0o--------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK