• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28 - Đầu óc mày có vấn đề à?

Nghe Sở Thiếu Thiên nói như vậy, Tề Lương chợt phát run, vẻ mặt hoang mang nhìn Vân Phong.

Chính gã là người hôm qua đã vụng trộm truyền tin ra ngoài chuyện Vân Phong kiếm tiền ở đây như thế nào, cả hình ảnh của hắn cũng chụp luôn vài tấm truyền ra. Những chuyện như thế này trước đây hắn đã từng làm rồi ... Lúc ban nãy trông thấy Vân Phong và Nam Nặc đi tới đây mà trông có vẻ vẫn chẳng có chuyện gì, trong lòng gã còn đang thầm tức giận bọn kia không động thủ với Vân Phong.

Hiện giờ gã cảm giác được, chuyện mình vụng trộm tiết lộ tin tức của Vân Phong ra ngoài đã bị người phát giác. Lăng Vân không rõ ràng chuyện ngày hôm qua lắm, nhưng hắn là người nhìn thấy câu chuyện này từ đầu đến đuôi. Hắn hiểu, Vân Phong này có lẽ thực sự là một vị cao thủ sửa chữa, mà một người như vậy, nếu có được Huyết Lang bang vừa ý thì cũng rất bình thường. Nếu như hắn đã gia nhập vào Huyết Lang bang, vậy thì chuyện mà hôm qua gã đã làm bị hắn biết cũng là chuyện rất bình thường. Hắn hiểu, với thế lực hiện tại của Huyết Lang bang, mấy cái tiểu thế lực kia căn bản chẳng có khả năng để giữ được cái bí mật chó má gì.

Hiện giờ Huyết Lang bang đã xuất thủ vì Vân Phong rồi à?

Nghĩ tới uy danh của bang phái này tại thị trường hỗn loạn, Tề Lương lại thầm run rẩy.

- Lăng Vân ta không có thù oán gì với Huyết Lang bang, các hạ có cần thiết phải vu oan như vậy không?
Lăng Vân nhíu mày, trầm giọng nói.

- Đúng! Là vu oan! Ông chủ, bọn họ đang vu oan cho tôi! Xin ông chủ hãy giúp với!
Nghe Lăng Vân nói vậy, Tề Lương giật mình một cái, đoạn vội vàng gật đầu nói.

Gã hiểu, giờ chỉ có lão bản mới có thể bảo vệ nổi giúp mình thôi!

- Vu oan hả? Hê, thằng này cũng đáng để tao phải đi vu oan à?
Sở Thiếu Thiên sững sờ, liếc nhìn Tề Lương lúc này đang làm bộ đáng thương bên cạnh Lăng Vân rồi đột nhiên cười nhạo, hỏi ngược lại.

- Nếu như tôi đoán không nhầm thì người này là người của các cậu à? Nếu hắn không phải thì cậu chắc chắn cũng chẳng phải vu oan làm gì. Nhưng nếu đây là người của Huyết Lang bang các ngươi, vậy cậu tự nhiên cũng có cớ để làm!
Lăng Vân liếc mắt nhìn Vân Phong, thản nhiên nói.

- Gì cơ? Đây là tên lừa đảo à, hắn là người của Huyết Lang bang sao?

- Ặc, chắc là như thế, nếu không thì mấy người của Huyết Lang bang này, sao sớm không tới, muộn không tới mà lại tới đúng lúc như thế này?

- Chẳng trách lúc họ đi tới vẫn cứ luôn liếc mắt nhìn thiếu niên này ...

- Không hổ là thiên tài của học viện Kim Lan, ánh mắt thật là sắc bén ...

- Học viện Kim Lan là nơi tập trung tất cả các thiên tài của Kim Lan tinh chúng ta, Lăng Vân này lại chính là một thiên tài trong số những thiên tài đấy, sao lại đơn giản được?

- Cái người của Huyết Lang bang này cứ tự cho rằng mình làm thế đã là rất tuyệt rồi, chẳng ngờ lại bị người khác nhìn thấu ...

Đám người đang vây xem ở chung quang nhao nhao, nhỏ giọng nói.

Nhìn Lăng Vân, lúc này Sở Thiếu Thiên chỉ biết há hốc miệng.

- Hắn đã là người của Huyết Lang bang các ngươi, vậy lần này ta sẽ cho các người mặt mũi. Lần này coi như tha cho hắn, các người hãy mang hắn đi đi! Nhớ kỹ, tại thị trường hỗn loạn này, tiệm Lăng Vân ta cũng các ngươi nước sông không phạm nước giếng. Ta không đụng chạm gì các ngươi, cũng hy vọng các ngươi đừng có chọc tiệm của ta!
Mắt vẫn nhìn thẳng vào Sở Thiếu Thiên, Lăng Vân lạnh lùng nói, giọng cực kỳ khẳng định, rất chân thật, cực kỳ bá đạo.

Đây là nét bá đạo của thiên tài!

Đương nhiên, muốn bá đạo thì cũng phải có tiền vốn mới bá đạo được. Rồng sing rồng, phượng sinh phượng. Lăng Vân là một thiên tài, gia thế cũng không đơn giản, là con cháu dòng chính của một trong số ít những gia tộc hầu tước của Kim Lan tinh. Có điều chuyện này cũng chỉ có rất ít người biết, chỉ có vài thế lực cao cấp một chút mới có thể biết được khả năng của hắn. Tại trong mắt của những người thường, Lăng Vân chỉ có xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng họ cũng không biết sự khác nhau giữa những đẳng cấp quý tộc ra sao. Trong mắt họ đúng là thật khó để phân rõ cái nào cao, cái nào thấp.

Thiên phú bản thân và thực lực, cùng với sự hậu thuẫn của gia tộc sau lưng chính là cái vốn của Lăng Vân!

Gã nhìn Sở Thiếu Thiên ở trước mắt một cách lạnh lùng, khí phách đầy mình, mọi người đang vây quanh xem náo nhiệt đều cảm thấy vô cùng bội phục. Lại dám phát biểu như thế với Huyết Lang bang, Lăng Vân này thật là lợi hại.

Sở Thiếu Thiên trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời.

Tên Lăng Vân này thực sự đúng là vô địch rồi! Chuyện logic như thế mà cũng có thể ngay lập tức liền nghĩ ra được à?

Vân Phong là người của bọn hắn? Hắn mong còn không kịp ấy chứ! Nhưng chỉ tiếc là người ta cũng không nhất định sẽ vừa ý bọn hắn!

Lần này tới đây, vốn gã cũng có ý muốn giao lưu với Vân Phong thật. Cũng là bởi vì như thế cho nên bọn hắn mới đi vào vào thời điểm mấu chốt nhất. Chẳng lẽ bọn này thực sự nghĩ rằng bọn họ mất thời gian lâu như vậy mới tìm được tên tiểu tử kia?

Sở Thiếu Thiên lé mắt nhìn thoáng qua Tề Lương ở một bên mà thầm cười lạnh. Nói gì thì nói, Huyết Lang bang bọn hắn cũng xem như đại bang phái số một số hai ở khu vực hỗn loạn, nếu như chỉ việc đi tìm một tên tiểu nhân vật thế này mà cũng mất thời gian lâu vậy, thế thì Huyết Lang bang bọn họ cũng không cần phải lăn lộn làm gì nữa!

Tuy rằng hôm qua hắn bị trọng thương thật, nhưng vẫn biết hết mọi chuyện xảy ra ở xung quanh. Thật không nghĩ nổi, bang chủ của bọn hắn lại là một nhân vật trâu bò như vậy! Mà Vân Phong lại là một người trâu bò ngang tầm với bang chủ! Bảo hắn là lừa đảo à? Còn nói hắn đang diễn trò nữa? Đúng là buồn cười vãi hàng!

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng hắn thì lại khác. Đừng nhìn vẻ ngoài bình bình đạm đạm của Vân Phong hiện giờ, nếu như hắn mà xuất ra cái luồng khí tức kinh khủng đến mức có thể trực tiếp hù chết người được kia, hắn cũng đã tự mình cảm thụ qua rồi. Đây tuyệt đối là luồng khí tức của tử vong mà phải giết vô số người thì mới có thể tụ ra được!

Vân Phong, cho dù ở ngục giam Carlos cũng được xưng là Tử thần!

Giữ thể diện cho Huyết Lang bang ... Sở Thiếu Thiên nghĩ đến đó mà thậm chí muốn quay mặt ra chỗ khác. Mẹ kiếp, ngươi dám phát biểu với một vị đại thần như vậy, cái gì mà buông tha người ta, rồi vẫn còn cho là mình đã giữ thể diện cho Huyết Lang bang?

- Ngươi ghê lắm ...
Sở Thiếu Thiên hít một hơi thật dài, nhìn Lăng Vân một lúc lâu, rồi cảm thán nói.

Dám phát biểu như thế với một vị truyền kỳ đi ra từ ngục giam Carlos, không thể không nói, dũng khí của bạn hiền thật là lớn! Thân phận của Lăng Vân này gã cũng có biết. Với một người có gia thế lớn đến như vậy, gã đúng là cũng không thể làm gì được đối phương cả.

- Các người đi đi!
Lăng Vân thản nhiên nói.

Thấy cái vẻ chảnh choẹ này của Lăng Vân, Sở Thiếu Thiên suýt phì cười.

- Ha ha, cũng phải đi rồi, nhưng bọn tạo muốn dẫn thằng kia đi cùng nữa!
Gã cười cười, duỗi ngón tay chỉ vào Tề Lương.

- Ông chủ, cứu tôi! Xin hãy cứu tôi với! Tôi không muốn đi cùng bọn họ đâu!
Tề Lương sợ tới mức toàn thân rủn rẩy, vội vàng cầu khẩn Lăng Vân.

- Thế nào? Đây là cậu muốn đối đầu với Lăng Vân ta đấy à?
Y nhìn Sở Thiếu Thiên bằng một ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

- Không phải là tao muốn đối đầu với mày, mà là thằng tiểu nhị trong điếm này làm trái quy củ!
Sở Thiếu Thiên vốn đang cười cợt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, trầm giọng:
- Những gì tao vừa mới nói đều là sự thực. Nếu thằng này không nói gì thì không sao, nhưng bởi vì tin tức mà nó truyền ra hôm qua mà suýt chút nữa làm cho mười mấy anh em của Huyết Lang bang bọn tao mất mạng! Mày nói xem, bọn tao còn có thể bỏ qua cho thằng phục vụ này à?

- Hử?
Y nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt nhìn lại Tề Lương đang ở bên cạnh.

Thấy ánh mắt của y đang nhìn mình, Tề Lương đảo mắt lảng qua chỗ khác.

Lăng Vân thấy vậy thì trầm mặc. Y cũng không phải là người ngu, chỉ là vừa rồi hắn vẫn cứ nghĩ về chuyện tên "lừa đảo" Vân Phong này thôi.

Giờ nhìn biểu hiện của Tề Lương, chỉ sợ những gì mà đám người Huyết Lang bang trước mắt này nói đều là sự thực.

- Xảy ra chuyện gì thế?
Y trầm giọng nói.

- Ông chủ, cứu tôi với! Tôi không hãm hại gì Huyết Lang bang bọn họ, hôm qua tôi chỉ đem tin tức của gã Vân Phong kia nói cho người của một cái thế lực nhỏ, chứ cũng không động gì đến Huyết Lang bang bọn họ đâu!
Tề Lương rống lên.

Hít ........

Đám người đang vây xem ở xung quanh nghe thấy vậy thì đều thầm hít một hơi thật sâu.

Đám người của Huyết Lang bang này đúng là không nói điều, tên phục vụ của phi xa điếm Lăng Vân này đã thật sự mang tin tức của các khách hàng truyền cho một vài tiểu thế lực ở xung quanh rồi, mà mục đích của hắn thì cũng đã rõ ràng.

Không thể ngờ được là trong phi xa điếm Lăng Vân lại xảy ra chuyện như vậy, thế thì sau này còn có ai dám đến đây nữa đây?

- Vân Phong?
Lăng Vân nhăn mày.

- Là hắn, hắn chính là Vân Phong. Nhất định là hắn đã gia nhập vào Huyết Lang bang, xong rồi mới bảo bọn họ đến đây để trả thù tôi đấy!
Tề Lương vội vàng chỉ chỉ Vân Phong, la lớn.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người Vân Phong.

- Chả lẽ mày không biết là địa bàn bên này đều thuộc sở hữu của Huyết Lang bang bọn tao à? Mày truyền lại tin tức cho mấy thằng kia thì có khác gì truyền cho bọn tao đâu? Mà cũng bởi cái tin tức chó má đấy của mày mà suýt nữa làm cho mấy huynh đệ bọn tao đều chết sạch!
Sở Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, nói.

- Không thể nào! Tôi chưa từng có ý muốn hại các người!
Tề Lương kêu to.

Lăng Vân chau mày. Chuyện diễn biến đến nước này, hắn cũng bắt đầu chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa rồi.

Có điều Tề Lương là phục vụ viên trong tiệm của hắn. Cho dù hắn có làm sai chuyện gì, xử phạt như thế nào cũng không phải Huyết Lang bang bọn hắn có thể quyết được.

Y cau mày thầm nghĩ, tác phong của đại gia tộc lúc này đã được thể hiện ra.

Đợi đã nào!

Đột nhiên y cảm giác mình đã nắm được một điểm gì đó. Chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân mà đám người Huyết Lang bang kia đến đây? Nói gì mà thiếu chút nữa thì hại chết mười mấy người Huyết Lang bang bọn hắn, chẳng qua cũng là muốn bắt tên tiểu nhị này đi mà thôi! Còn về mục đich? Mục đích đúng là như Tề Lương vừa nói, chính là muốn làm cho Vân Phong kia hả giận!

- Phục vụ của quán ta đã làm sai chuyện gì thì tự ta sẽ xử lý, còn chưa tới phiền Huyết Lang bang các người quản! Nói gì mà hắn suýt chút nữa đã hại chết các người, chẳng qua là các người muốn bắt hắn đi nên mới kiếm lý do thôi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lăng Vân thở sâu, cười lạnh.

Người của Huyết Lang bang ở khu vực hỗn loạn có ai dám động đến? Lại còn thiếu chút làm cả mười người đều chết?

Nghe Lăng Vân vừa "khẳng định", Sở Thiếu Thiên trợn mắt há hốc mồm.

Đầu óc của tên này thật là nghịch thiên mẹ nó rồi!

Cái lý do này mà cũng nghĩ ra được nữa à?

- Đầu óc cưng có bị chập không đấy? Sở Thiếu Thiên anh muốn làm chuyện gì mà còn cần phải quanh co vòng vèo như thế à?
Gã cười lạnh.

- Sở Thiếu Thiên! Hắn là Sở Thiếu Thiên?

- Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên của Huyết Lang bang?
Một đám người xung quanh cả kinh.

Không giống với gia tộc của Lăng Vân, Huyết Lang bang là một thế lực của khu vực hỗn loạn, là một bang phái lớn chỉ vừa mời vươn lên trong vài năm trở lại đây. Khoảng thời gian đó họ không ngừng chém giết khiến cho nhiều người chú ý, mà Huyết Thủ Sở Thiếu Thiên chính là một người nổi danh nhất trong số đó.

Ở một bên, Vân Phong thầm đánh giá Sở Thiếu Thiên trước mắt. Thật không nghĩ tới, Sở Thiếu Thiên này cũng rất có danh tiếng ở cái chỗ này.

- Tao biết là mày rất lợi hại. Một trong mười thiên tài của học viện Kim Lan à? Mày có thể bảo vệ được nó nhất thời, chứ tao cũng không tin mày còn có thể bảo vệ được nó cả cuộc đời! Thằng kia, nó chết chắc rồi!
Sở Thiếu Thiên nhìn Lăng Vân cười lạnh, vừa nói vừa hung hăng liếc nhìn Tề Lương.

Lăng Vân này tuy là con cháu của gia tộc Hầu tước thật, nhưng sau khi hắn biết được thân phận của bang chủ cùng với Vân Phong thì cũng chẳng còn quá để ý nữa.

Truyền kỳ của ngục giam Carlos, xuất thân là quan quân trong quân đoàn Huyết Lang, hai thân phận này cộng lại, nếu so với một gia tộc Hầu tươc thì đúng là không thể nói là ai cao ai thấp được!

Huống chi những gì thằng này vừa nói đều là cố tình làm khó Vân Phong nữa. Hiện giờ hắn làm như vậy cũng coi như là giúp Vân Phong trút giận. Về thực lực, hắn không hề thua bang chủ một chút nào, nếu như hắn mà có gặp phải rắc tối, chả lẽ vị đại thần đang ngay bên cạnh này lại mặc kệ sao? Mà làm thế này cũng vừa đúng lúc lại đạt được thêm mục đích kết giao nữa ... Vừa nghĩ như thế, Sở Thiếu Thiên ngược lại còn thấy hơi chờ mong Lăng Vân sẽ không nhịn được nữa mà xuất thủ với bọn họ.

Gã cười lạnh nhìn Lăng Vân, ánh mắt bất thiện đầy vẻ khiêu khích.


---------------o0o---------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK