Khi hắn tu luyện xong một cái vân chu thì năng lượng ấm áp tuy rằng vẫn tồn tại, nhưng căn bản sẽ không tiến vào trong kinh mạch hắn tu luyện thăng vân bí quyết, chỉ không ngừng bị đan điền trống rỗng hấp thụ.
Vẫn là như vậy, một chút tác dụng đều không có. Trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi có chút nôn nóng, tuy rằng hắn biết mình cho dù có gấp cũng vô dụng, nhưng mà, trong lòng của hắn lại vẫn xuất hiện cảm giác nhụt chí khó nói lên lời. Quả thực phải đợi một trăm năm sao? Mình có thể sống được trăm năm hay không đã là một vấn đề. Kế thừa huyết mạch Kỳ Lân cũng không có nghĩa là mình chính là Kỳ Lân chính thức. Chính mình vẫn còn là một con người, mà con người chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Chẳng lẽ thật sự cần chờ đợi nữa hay sao? Trong lịch sử Kỳ Lân nhất tộc chẳng lẽ cũng chưa có xuất hiện qua kỳ tích sao? Dù là chỉ vài thập niên..., ít nhất mình còn có hi vọng tồn tại. Tuy rằng Trát Cách Lỗ cũng không có nói qua cái gì, nhưng trong lòng Tề Nhạc phi thường tỏ tường, đã không có chính mình, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần muốn tìm được ba vị cuối cùng khó khăn dị thường.
Đồng thời, không có chính mình kế thừa huyết mạch Kỳ Lân đến phụ trợ. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng vĩnh viễn không có khả năng đạt tới thực lực đỉnh phong. Mình tại sao có thể cứ như vậy mất đi năng lượng, Thượng Thiên ah! Cho dù là giảm bớt ta vài thập niên tuổi thọ, ta cũng hy vọng có thể được có lại cảm giác trước đây.
Dù cho thời gian ngắn ngủi, khoái ý đích nhân sinh cuộc sống cũng tốt hơn cuộc sống tầm thường nhiều. Hiện giờ ta đây, như thế nào còn xứng đôi Như Nguyệt, xứng đôi Minh Minh cùng Văn Đình đây? Cho dù các nàng không có cái loại ý nghĩ này, nhưng qua một thời gian dài khi mà thực lực của họ gia tăng, tự ti sớm muộn gì sẽ xuất hiện.
Lòng nguyên bản có chút rối loạn, nguyên bản tốc độ tu luyện cũng không nhanh mà Thăng Lân Quyết lập tức trở nên càng thêm trì hoãn, năng lượng đến từ chính thịt Khế Dũ trong cơ thể vẫn đang không ngừng bị thân thể của hắn hấp thu lấy, ngoại trừ cảm giác lực lượng sung túc toàn thân một ít, năng lượng thủy chung đều không có nửa điểm xuất hiện.
Chẳng lẽ, ta thật sự phải buông bỏ sao?
Miễn cưỡng hoàn thành tu luyện bảy vân chu, trong lòng Tề Nhạc khó có thể bình tĩnh nổi, hắn mở hai mắt ra, đầu tiên cảm giác được đúng là năng lượng khổng lồ trên người Văn Đình. Cho dù là Tề Nhạc tại trạng thái đỉnh phong nhất, bản thân cũng tuyệt đối không có cảm giác năng lượng bành trướng như thế.
Quang mang màu đỏ rực từng vòng hướng chung quanh lan tràn lấy, y phục trên người Văn Đình không biết lúc nào đã biến mất. Đương nhiên, nàng cũng không phải là khỏa thân, bên ngoài làn da nàng xuất hiện một tầng lân giáp y hệt Hồng Bảo Thạch, có đôi chút giống với Hắc Kỳ Lân giáp, bên trong ẩn chứa khí tức năng lượng hỏa.
Văn Đình nhìn rất bình tĩnh, khóe miệng thậm chí toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, dùng thực lực của nàng dưới sự trợ giúp của thịt Khế Dũ đã có tăng lên nhất định. Năng lượng, năng lượng ah!
Tề Nhạc dùng sức siết chặt quyền trái của mình, hắn muốn phát tiết, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Văn Đình luyện, chỉ có thể lặng yên ngồi ở chỗ kia. Ánh mắt Tề Nhạc âu yếm nhìn nữ nhân tu luyện mà chính mình thì không thể làm thể làm.
Năng lượng trong cơ thể Văn Đình trở nên càng lúc càng nồng nặc, trong phòng của Tề Nhạc đều tràn ngập khí lưu nóng rực. Thân thể Tề Nhạc ở bên trong loại nóng rực này có chút khó chịu. Nhưng mà cá tính quật cường bên trong trái tim thống khổ vẫn cố nén nhiệt lượng xâm nhập, hắn ngồi đối diện Văn Đình vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng cùng đợi nàng từ trong khi tu luyện tỉnh táo lại.
Nhưng mà, Văn Đình tu luyện tựa hồ một chút ý tứ đình chỉ, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ qua đi, nhiệt độ trong phòng vẫn không ngừng bay lên. Tề Nhạc thậm chí nghe thấy được trên người mình đã tản mát ra hương vị của thịt nướng. Y phục trên người cũng đã biến thành màu vàng, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, đại não vì nhiệt lượng quá độ mà trở nên choáng váng. Nhìn bảo quang lưu chuyển trên mặt Văn Đình, tâm tình Tề Nhạc dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu là đã mất đi thì chính mình lại thống khổ có gì hữu dụng đâu? Thời điểm an ủi mấy người thì nên dùng cho mình thì hơn. Quá khứ đều đều đã qua, có lẽ, chính mình lúc này rời đi thôi, chỉ có mắt không thấy tâm mới có thể yên tĩnh a.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Nhạc đã có tính toán của mình, đang thời điểm hắn chuẩn bị tiếp nhận mà rời phòng thì đột nhiên Kỳ Lân Châu phát sáng lên. Tím lam màu đỏ thẫm, tứ sắc quang mang tuy rằng rất nhạt, nhưng Tề Nhạc lại cảm giác được rõ ràng trong đó ẩn chứa năng lượng. Bốn loại Vân Lực là quen thuộc cỡ nào a.
Bất quá, hắn rất nhanh liền phát hiện, bốn loại năng lượng này xuất hiện cũng không phải mình dẫn dắt, cũng không phải Văn Đình phát ra năng lượng dẫn dắt động đấy. Mà là Kỳ Lân Châu trong người mình thôi phát. Hình thái bốn loại năng lượng cùng nguyên bản mình giống như đúc, mà dẫn động năng lượng của bọn hắn lại đúng là huyết mạch Kỳ Lân thuần chánh nhất - Kỳ Lân nguyên lực.
Kỳ Lân nguyên lực từ đâu tới? Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Lân Châu trước ngực mình, hắn tạm thời bỏ đi ý niệm rời phòng. . Đúng lúc này, quang mang Kỳ Lân Châu đột nhiên sáng lên một chút, một tràng quang mang màu đỏ sậm phiêu nhiên ra, ở bên trong quang mang chớp động.
Trước mặt Tề Nhạc lập tức nhiều hơn một kiện đồ vật. Đúng là Kỳ Lân Ẩn.
Quang mang màu đỏ sậm bên trên Kỳ Lân Ẩn chậm chạp dao động, tựa hồ cũng không có bởi vì Tề Nhạc mất đi năng lực mà mất đi tác dụng, từ bên trong Kỳ Lân Châu giãy giụa ra. Trước mặt Kỳ Lân Ẩn tựa hồ biến lớn hơn, chỉ trong một nhịp thở đã bao phủ cả cái gian phòng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị Kỳ Lân Ẩn vật che chắn, trong phòng lập tức biến thành một phiến hắc ám, tựa hồ bị mây đen nồng hậu dày đặc bao phủ. Thấy một màn như vậy, Tề Nhạc lại cũng không lo lắng, Kỳ Lân Ẩn chính là một trong Kỳ Lân Bát Trân phụ thân Văn Đình lưu lại. Bất luận tại tình huống như thế nào nó đều khó có khả năng xúc phạm tới mình và Văn Đình. Nhưng mà sự xuất hiện của nó lại có ý vị như thế nào đây? Trong đầu Tề Nhạc xuất hiện một cái dấu chấm hỏi rõ rệt.
Năng lượng Kỳ Lân thuần khiết không chỉ làm cho Văn Đình bên trong tu luyện rất cảm thấy thoải mái dễ chịu, mà ngay cả Tề Nhạc suy yếu bị nó bao phủ cũng cảm giác tràn đầy lực lượng. Tuy rằng bản thân không có năng lượng, nhưng bị năng lượng cùng thuộc tính với mình bao phủ xuống, thể xác và tinh thần Tề Nhạc đều rất thư sướng.
- Hài tử, cám ơn con.
Một cái thanh âm uy nghiêm bình tĩnh vang lên. Tề Nhạc sững sờ. Hắn cũng không biết cái thanh âm này là đến từ đâu, tựa như là do năng lượng Kỳ Lân Ẩn phát ra. Thanh âm đột nhiên xuất hiện đồng dạng làm hắn tràn đầy cảm giác thân thiết.
- Ngươi là ai?
- Con đoán thử xem.
Ở bên trong thanh âm uy nghiêm nhiều thêm vài phần ôn hòa.