Mũi tên của Tề Nhạc chẳng những ngưng tụ toàn bộ năng lượng của hắn, đồng thời, cũng ngưng tụ đầy đủ lý giải về năng lượng của bản thân. Nhìn thì mũi tên này chẳng qua là ngưng tụ năng lượng thôi, trong đó bao hàm rất nhiều thế kế xếp đặt năng lượng xảo diệu.
Trong mũi tên kia năng lượng bốn thuộc tính xếp đặt theo kiểu tương sinh với nhau, vào lúc bộc phát dùng phong trợ hỏa, dùng hỏa trợ lôi, dùng thủy làm môi giới, bốn loại năng lượng thuộc tính điệp gia bộc phát uy lực cực lớn. Đồng thời vì năng lượng ngưng tụ vào một điểm, cho nên hiệu quả ngưng tụ năng lượng là lớn nhất. Sức chịu nén sinh ra sức nổ, cơ hồ gấp năm lần thực lực của bản thân. Đây cũng là nguyên nhân hắn phóng xuất công kích mạnh nhất.
Ngay cả Tề Nhạc cũng không biết lực phản chấn làm mình bay lên bao nhiêu mét. Từng đợt cảm giác suy yếu từ trên người truyền ra, không chỉ có năng lượng bản thân suy yếu, đồng thời cũng làm tinh thần lực suy yếu. Phải biết rằng, hắn ngưng tụ năng lượng vào mũi tên, cùng với xếp đặt chỉnh hợp năng lượng trong mũi tên tới cuối cùng là bộc phát năng lực, tinh thần lực tiêu hao cực lớn. Không có tinh thần lực chỉ huy, làm sao chế tạo hiệu quả như vậy?
Thẳng tới khi không còn năng lượng chấn động nữa, Tề Nhạc mới thu hồi Kỳ Lân kính của mình. Sau đó mở đôi cánh nhìn xuống phía dưới. Hắn giật mình phát hiện, bình đài rộng lớn trước kia bây giờ biến thành quang điểm màu vàng nhỏ, bộ dáng Hiên Viên kiếm còn không thấy rõ.
Bởi vì chỗ của Hiên Viên kiếm hoàn toàn bị một tầng hào quang màu vàng bao phủ.
Lúc này, Tề Nhạc đã không còn chút ít hy vọng chiến thắng Hoàng Đế. Mũi tên vừa rồi ngưng tụ bao nhiêu năng lượng và bộc phát ra sao thì hắn quá rõ ràng.
Từ khi vừa bắt đầu, hắn tràn ngập tôn sùng và kính ý vơi Hoàng Đế, trong lúc giao thủ với Hoàng Đế, Hoàng Đế đã hạ thủ lưu tình, nếu như mũi tên vừa rồi thật sự làm Hoàng Đế bị thương, Tề Nhạc có chút không dám nghĩ tới, vội vàng thu liễm hai cánh sau lưng, rất nhanh chóng hạ xuống dưới.
Quang điểm màu vàng trong mắt Tề Nhạc không ngừng biến lớn, Tề Nhạc đem tinh thần lực hoàn toàn tập trung vào hai măt, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Hoàng Đế. Nhưng mà cầu thang hiện giờ trống rỗng. Tất cả như biến mất theo mũi tên vừa rồi.
Người nhẹ nhàng đáp xuống, rơi vào địa phương mình đứng trước kia. trong nội tâm Tề Nhạc khẩn trương, cao giọng la lên:
- Hoàng Đế bệ hạ, ngài ở chỗ nào? Tôi không có ý làm tổn thương ngài. Là ngài dạy bảo tôi tận lực ngưng tụ vào một điểm a! Hoàng Đế bệ hạ, ngài ở đâu, không thể nào. Ngài nhất định không thể có việc gì a.
Tề Nhạc thu hồi Kỳ Lân biến, chạy nhanh tới bình đài, nếu như Hoàng Đế vẫn còn, nhất định sẽ ở trên bình đài, lúc này, trong lòng của hắn thậm chí có chút ít cảm giác khủng hoảng, e sợ Hoàng Đế thật sự bị mình hủy diệt, đây là tổ tiên của mình a. Thời điểm khoảng cách Tề Nhạc với đỉnh bình đài là mười mét, đột nhiên một lực cản không chút báo hiệu hiện ra trước mặt của hắn, Tề Nhạc chỉ cảm thấy trước mặt của mình như có một bình chướng không thể vượt qua, phanh một tiếng, bởi vì hắn xông lên rất gấp, thân thể lập tức bắn ngược ra phía sau. Trong tiếng nổ vang ầm ầm, trùng trùng điệp điệp ngã vào bình đài.
Một cú ngã này đổi thành người bình thường, chỉ sợ đã đã sớm bị ném thành bánh thịt, dù sao bình đài cũng cao tới trăm mét. Nhưng mà, dùng thân thể Tề Nhạc được cải tạo qua, cho dù không sử dụng vân lực cũng chẳng ngã chết. Cốt cách toàn thân đau đớn kịch liệt, nhưng hắn vẫn nghiêng người nhảy dựng lên.
Âm thanh Hoàng Đế tràn ngập uy nghiêm từ phía trên truyền tới.
- Trước khi chưa xác định đối thủ của mình hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, tuyệt đối không được thư giãn, anh quá đại ý.
Thân ảnh màu vàng mới vừa xuất hiện, chậm rãi từ trên đi xuống dưới.
Nhìn thấy Hoàng Đế, Tề Nhạc vui vẻ, hô to nói:
- Bệ hạ, ngài không có sao chứ. Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt..
Những lời này hoàn toàn là hưng phấn tận đáy lòng, bởi vì còn thêm mười mét, Tề Nhạc cũng không có nhìn kỹ, mà lúc này, vừa vặn nhìn thấy hào quang ôn nhu của Hoàng Đế.
- Tiểu tử, anh cho rằng cường độ công kích này có thể đánh thắng ta sao? Anh quá đề cao mình rồi. Ta nói rồi, dùng thực lực của anh bây giờ muốn đánh bại ta còn xa xa chưa đủ.
Âm thanh Hoàng Đế vẫn uy nghiêm như trước, thậm chí còn có chút nghiêm khắc, nhưng mà, không biết vì cái gì, nghe Hoàng Đế giáo huấn, trong lòng Tề Nhạc phi thường thoải mái. Hắn từ nhỏ đã không có phụ thân, tiểu thuyết lại xem không ít, ngay cả hắn cũng không biết, trong tiềm thức hắn đã xem tổ tiên trở thành cha của mình. Mặc dù chỉ là cảm giác nhàn nhạt trong nội tâm, nhưng tinh thần thân thiết này tán phát ra trên người Tề Nhạc.
- Tôi biết ngay. Ngài nhất định không có việc gì.
Tề Nhạc nhẹ nhàng tiến lên, đứng ở giữa cầu thang tụ hợp với Hoàng Đế. Trong tay Hoàng Đế cầm Hiên Viên kiếm đã chuyển qua tay trái, tay phải vắt chéo sau lưng, bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Anh không cần lo lắng cho ta, đừng nói thực lực anh bây giờ còn chưa đủ, cho dù anh có đầy đủ thực lực cường đại. Cũng không có khả năng hủy diệt ta. Với tư cách kiếm hồn thủ hộ Hiên Viên kiếm, là thủ hộ giả trong mộ Hiên Viên. Trừ phi Hiên Viên kiếm bị hủy diệt, nếu không, ta vĩnh viễn ở lại trong không gian này. Thế nào, còn muốn tái chiến nữa không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Cho dù là hiện tại. Công kích vừa rồi là tôi vắt hết đầu óc nghĩ ra. Ngưng tụ toàn bộ lực lượng. Hiện tại vân lực trong cơ thể của tôi quá yếu, căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp nào với ngài.
Hoàng Đế hừ một tiếng, nói:
- Đầu đất, bất luận là công kích gì, trừ phi không còn uy hiếp nào khác. Hơn nữa có nắm chắc đưa đối thủ vào chỗ chết, bằng không tuyệt đối không thể xuất toàn lực.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Đây là tại sao chứ?
Hoàng Đế nói:
- Rất đơn giản, lúc công kích anh đã xuất toàn lực, tuy có thể đem công kích của mình tăng lên tới cực hạn, nhưng mà, anh cũng phải hiểu, dưới tình huống công kích cực hạn, căn bản không thể biến chiêu. Một khi địch nhân ngăn cản công kích của anh. Hoặc là còn có những địch nhân khác.
- Anh làm như vậy chẳng khác gì là tự sát. Công kích tốt nhất phải dùng bảy thành lực lượng, lưu lại ba thành để biến hóa, mỗi một kích đồng thời mang áp lực tới đối thủ, cũng phải tìm kiếm biến hóa. Tuy lực lượng tuyệt đối rất trọng yếu, nhưng mà kỹ xảo cũng trọng yếu. Lực lượng vốn có sẽ không bị kỹ xảo làm suy yếu, cũng có thể phát huy hiệu quả công kích của anh lên tốt nhất.
- Ví dụ như vừa rồi anh đánh sáu kiếm, mạnh thì mạnh. Nhưng mà dù sao lực lượng cũng bị phân tán, năng lượng sáu kiếm không đều. Thời điểm công kích tuy góc độ xảo trá, nhưng mà thiếu đi khí chất vương giả và niềm tin tất thắng. Dưới loại tình huống này, tuy ta có thể ngăn cản một ít. Nhưng anh lại không cách nào bức bách ta không thể ngăn cản mũi tên cuối cùng của anh.