Mục lục
[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhạc bực tức nói:

- Nam nhân không thể nói không được.

Ánh mắt Cơ Đức nhìn qua hắn, hắn vội vàng làm thêm câu.

- Nhưng có thể nói không muốn.

Cơ Minh Minh cười nói:

- Anh à, anh đừng quan tâm tới anh ta, tên này là như vậy đấy, lần này anh đi bộ đội về chừng nào đi tiếp?

Tề Nhạc lúc này mới chú ý tới, Cơ Đức này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có lon hai gạch một tinh, rõ ràng là quân hàm thiếu tá.

Cơ Đức đối với em gái của mình thì hòa khí hơn rất nhiều.

- Lần này trở về có lẽ không đi, cha nói gần đây tổ chức một chi bộ đội đặc thù, đề bạt anh gia nhập. Em gái, biểu chiều em có khóa học không? Không có khóa thì về nhà cùng anh, người nhà chúng ta đoàn tụ với nhau. Hai ngày nữa anh phải đi báo danh rồi.

Minh Minh cười nói:

- Tốt! Anh, anh trở về thật vất vả, chúng ta cùng trở về đi. Đã nhiều năm rồi gia đình chúng ta không được đoàn tụ. Ah, đúng rồi ,em còn muốn mang một người về.

Cơ Đức nhìn qua, chỉ vào Tề Nhạc nói:

- Không phải là hắn nhé. Minh Minh à! Không phải anh nói em, em cũng biết cha có tính tình gì, em cảm thấy cha sẽ ưa thích người như hắn sao?

Khuôn mặt Cơ Minh Minh đỏ lên, nói:

- Anh, không phải như anh nghĩ đâu. Em và Tề Nhạc chỉ là bạn bình thường mà thôi, vì nguyên nhân đặc thù cho nên em mới mang anh ta về nhà.

Hai anh em bọn họ trò chuyện với nhau, cũng không có chú ý tới Tề Nhạc bên cạnh, nhưng khi nghe Minh Minh nói thế thì Cơ Đức biến sắc.

Cơ Đức nói:

- Vậy được rồi, tùy em, dù sao thì em về nhà phải giải thích với cha, mẹ là được. Em gái, đây là lần đầu tiên em mang nam nhân về nhà đấy.

Nói xong, hắn mở cửa ngồi lên xe.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, nói:

- Cô nên về nhà với anh mình đi, mình tôi ở trường học không có nguy hiểm gì.

Hắn tận lực làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, không cho cảm xúc lộ ra ngoài.

Minh Minh thấp giọng nói:

- Như vậy sao được, dù sao chị Như Nguyệt tỷ giao anh cho tôi đã nói rồi, anh cũng biết, Kỳ Lân vào năm đầu tiên sau thức tỉnh là nguy hiểm nhất, thời điểm này anh cũng không có năng lực tìm kiếm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, chờ ánh sang năm dung hợp với huyết mạch Kỳ Lân đã, tập hợp đủ mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta. Đi thôi, nhà của tôi cũng không phải đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ anh sợ hay sao?

Tề Nhạc khí nóng bốc đầu, nói:

- Đi thì đi, bọn hèn nhát mới sợ.

Nói xong, hắn leo lên phía sau xe việt dã của Cơ Đức ngồi xuống.

Cơ Minh Minh hiểu ý cười cười, trong nội tâm thầm nghĩ, quả nhiên là thỉnh tướng không bằng kích tướng, nhìn anh làm sao không đi với tôi chứ. Vừa nghĩ, nàng ngồi ở ghế phụ, ngồi cùng chỗ với anh của mình.

Tiếng máy nổ vang, xe việt dã lập tức vọt đi, đột nhiên xuất hiện cảm giác đẩy ngược làm Tề Nhạc hoảng sợ, vội vàng bắt lấy biên giới trần xe ổn định cơ thể mình. Cơ Đức nhìn qua kính chiếu hiệu quan sát Tề Nhạc, khóe miệng có một tia khinh thường. Mà Tề Nhạc lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức nhìn ra một tia khinh thường đó.

Cơ Minh Minh cũng không có phát hiện ánh mắt "Trao đổi" của hai người, nhìn thấy anh của mình, hiển nhiên nàng rất vui vẻ, cười nói:

- Tề Nhạc, anh không biết, anh của tôi tại quân đôi là tinh anh trong tinh anh, tuy anh ấy chỉ là thiếu tá, nhưng tòng quân cũng đã mười năm, làm huấn luyện viên bộ đội đặc chủng Lam Long đấy. Thủ trưởng thường xuyên nói trong quân đội của mình không thiếu nhân tài. Hơn nữa trong danh sách tinh anh ấy, tất cả mọi người đều biết không thiếu cái tên Cơ Đức. Có phải hay không ah, thiếu tá.

Cơ Đức cười nói:

- Đó là các thủ trưởng bảo vệ cho anh, em gái, nói những chuyện này với người ngoài làm gì?

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, cái gì thiếu không được, rõ ràng là thiếu đạo đức.

Cơ Đức lái xe rất nhanh, kỹ thuật cực kỳ thành thạo, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng phi thường ổn, cũng không gây cảm giác sợ hãi cho người ta, thời điểm này, nếu so với Phách Vương Long Hải Như Nguyệt lái xe thì tốt hơn nhiều.

Xe việt dã chạy vững vàng, trên đường đi Minh Minh cùng Cơ Đức cười cười nói nói, Tề Nhạc ngồi ở ghế sau không nói một lời, hắn càng ngày càng phát hiện, nếu như một người không có bản lĩnh, xác thực sẽ bị người ta xem thường. Nếu như muốn người ta nhìn thẳng vào mình, nhất định phải trả giá bằng cố gắng mới được.

Lái xe ước chừng bốn mươi phút, Cơ Đức tại dừng lại ở khu dân cư, cửa tiểu khu có hai quân nhân đang đứng gác, liếc mắt nhìn biển số xe của Cơ Đức, lại cho đi. Đến lúc này, cho dù Tề Nhạc có ngốc, hắn cũng biết Minh Minh sinh hoạt trong gia đình quân nhân.

Cư xá nhìn rất đơn giản, tổng cộng chỉ có bốn, năm tòa lầu, mỗi một nhà đều là mười tám tầng, kiến trúc rất tiêu chuẩn, tuy cư xá không tính xa hoa, nhưng xanh hoá lại phi thường không tệ, diện tích xanh hoá cơ hồ chiếm bảy mươi phần trăm. Cơ Đức tìm một chỗ đậu xe dừng lại, ba người bước xuống xe, Minh Minh vẫn bảo trì hưng phấn, lôi kéo Tề Nhạc nói:

- Nhìn kìa, đây là nhà tôi.

Cơ Đức nhìn em gái mình kéo ống tay áo Tề Nhạc, nhíu mày, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên.

Vừa nói, hắn đi tới trước một cánh cửa và bấm hơn mười con số, cửa có âm thanh mở ra, tiến vào cao ốc, Tề Nhạc cũng cảm giác được nơi này có chút ít quái dị, nhưng nhìn kỹ, lại không rõ cảm giác quái dị nằm ở đâu.

Ba người ngồi thang máy đi thẳng tới tầng mười một, đi ra khỏi thang máy, Tề Nhạc phát hiện, tầng lầu này chỉ có một hộ, trước cửa có ba chữ thiếp vàng. Ở bên phải cánh cửa là khu mật khẩu, Cơ Đức nhấn vài cái, cửa mở ra, Minh Minh cười nói:

- Xin mời, Tề Nhạc, anh là khách hiếm trong nhà của tôi đấy.

Đi vào cửa lớn, Tề Nhạc lập tức giật mình, đây là một đại sảnh lớn, dưới mặt đất bao phủ đá cẩm thạch xanh đen, trên tường có một TV năm mươi inch, ghế sô pha làm thành hai nửa tròn, nhìn nó mang theo khí tức âm trầm. Căn phòng lớn như thế! xem ra cả tầng lầu này là nhà của Minh Minh.

- Ah, ai trở về?

Một âm thanh như có từ tính vang lên, từ trong lối nhỏ của đại sảnh có một lão nhân cao thước tám đi ra, lão nhân nhìn bộ dáng đã sáu mươi, ánh sáng đỏ đầy mặt, mang một bộ kính đen, cầm một tờ báo trên tay, hiển nhiên là đang xem báo. Mặc một bộ quần áo ở nhà, lão nhân nhìn rất bình thường, tướng mạo cũng không địa phương gì thần kỳ. Nhưng mà, từ trên người của hắn Tề Nhạc lại cảm nhận được khí chất đặc thù, đó là khí chất thống soái vạn quân.

- Cha.

Minh Minh cùng Cơ Đức cơ hồ đồng thời kêu một tiếng, lão nhân cười ha hả, nói:

- Thì ra là con gái bảo bối về nhà, ah, còn có khách nhân.

Lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn lên mặt Tề Nhạc, đó là một đôi mắt tràn đầy cơ trí, thâm thúy như như hàn đàm vạn trượng, trong nháy mắt, Tề Nhạc đã cảm nhận ánh mắt lão nhân nhìn ra vài thứ đặc thù trên người mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK