Mục lục
[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn nhau, Từ Đông kiên định nói:

- Tôi lưu lại. Các người chạy nhanh xuống núi tìm lão đại đi, chỉ có hắn mới có thể đánh bại hung thú như thế này.

Quản Bình vội la lên:

- Không, tôi lưu lại, anh tiêu hao quá lớn rồi.

Từ Đông cả giận nói:

- Đi, đừng tranh giành nữa. Các người mau chạy đi tìm lão đại nhờ hắn tới trợ giúp đi, đừng quên tôi có thể bay, thật sự không được tôi trốn vẫn không thành vấn đề. Như Nguyệt một mình chắc chắn không ngăn cản được chúng đâu.

Vừa nói hắn vội vàng bay lên trời đuổi theo Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ.

Quản Bình thở sâu. Từ Đông đi rồi thì nơi này tạm thời do hắn làm chủ.

- Mọi người chạy nhanh đi. Cứu người quan trọng hơn.

Đúng lúc này, Minh Minh mở miệng nói:

- Tôi có biện pháp mang mọi người xuống núi nhưng cần các người trợ giúp mới được, các người ai còn năng lượng sung túc không?

Dịch An cùng Hồ Quang đồng thời nói:

- Chúng tôi khá tốt. Trước đó không có chống cự vòi rồng nên bây giờ còn bảy thành thực lực.

Minh Minh gật gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt, hiện giờ các người truyền năng lượng vào người của tôi và đừng có ngừng lại. Tôi sẽ tận hết khả năng mang các người xuống núi. Nhưng mà tôi không biết mình có thể duy trì trong bao lâu. Những người khác có thể mang bao nhiêu người xuống thì cứ tận khả năng đi xuống đi.

Hồ Quang cùng Dịch An có chút kinh ngạc nhìn qua Minh Minh, nhưng mà bọn họ không có chần chờ, vội vàng đi tới bên người Minh Minh, dưới sự chỉ thị của Minh Minh thì bọn họ phân biệt đứng sau lưng của nàng, một trái một phải phân biệt ấn lên vai Minh Minh.

Minh Minh thở sâu, quang mang trong mắt từ từ mạnh hơn và trải qua truyền thâu năng lượng nên thực lực của nàng cũng đạt sáu thành lúc tốt nhất. Năng lượng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều là đồng nguyên, tuy nàng không cách nào hấp thu chuyển hóa năng lượng cho mình như Tề Nhạc, nhưng đạt được năng lượng của Dịch An cùng Hồ Quang trợ giúp thì nàng cũng phát huy kỹ năng mạnh nhất của mình.

Một tiếng phượng rống to trong miệng Minh Minh vang lên, hào quang bảo màu bao quanh thân thể của nàng và năng lượng khổng lồ mang theo khí tức nhu hòa bao phủ người của Minh Minh, lông vũ xuất hiện, hai tay của nàng bao trùm trong lông vũ. Thân thể đã bị hào quang bảy màu bao phủ nên sinh ra dị biến.

Tiểu phụng hoàng biến, đây chính là tiểu phụng hoàng biến. Dùng thực lực của Minh Minh thi triển kỹ năng này cũng thập phần khó khăn, nhất là thực lực còn chưa có khôi phục, nhưng nàng hiện giờ không có biện pháp. Ai biết Như Nguyệt cùng Từ Đông có thể ngăn cản hai con cự thú kia trong bao lâu chứ? Nàng rất rõ ràng lần huấn luyện với với Tề Nhạc mà nói là trọng yếu cỡ nào, đương nhiên không hy vọng tập huấn có bất cứ ai thương tổn. Cho nên nàng dưới sự trợ giúp của Hồ Quang cùng Dịch An đã thi triển năng lực mạnh nhất của bản thân.

Con chim bảy màu khổng lồ xuất hiện và Minh Minh hấp thu nhiều năng lượng của Hồ Quang cùng Dịch An cũng hoàn thành tiểu phụng hoàng biến, so sánh với lần đầu tiên thì tiểu phụng hoàng hiện tại hào quang ảm đạm đi rất nhiều. Minh Minh không dám chần chờ. Đôi cánh cực lớn đã đập mạnh, xoáy lên một cổ phong lực khổng lồ, trên mặt đất có mười người bị năng lượng của nàng bao phủ bay vào không trung, thân thể lóe lên Minh Minh đem những người này đặt lên lưng mình, đôi cánh tận khả năng mở rộng ra hai bên, vì tiết kiệm năng lượng nàng dùng tư thái lướt để bay xuống dưới.

Mạc Đạm Đạm nhìn qua thân ảnh Minh Minh rời đi lên tiếng tán thán:

- Đẹp quá ah! Chị Minh Minh lại biến thành chim to, thật xinh đẹp a.

Quan Tĩnh tức giận nói:

- Được rồi, chúng ta cũng nên đi xuống đi, có thể mang theo bao nhiêu cũng tốt.

Vừa nói hắn miễn cưỡng nâng một người lên, gian nan bước từng bước một đi xuống núi, trừ Hồ Quang cùng Dịch An ra thì các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác đã bắt đầu hành động. Mạc Địch và Quản Bình có tốc độ nhanh nhất, hai người phân biệt mang theo hai người khác nương vào kỹ năng chạy trốn trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Tề Nhạc đứng ở rừng cây xa xa nhìn qua Minh Minh biến thành tiểu phụng hoàng từ trên trời giáng xuống, trong nội tâm tràn ngập cảm giác đau lòng, nhưng hắn biết rõ vào lúc này mình tuyệt đối không thể đi ra giúp, nếu không khi mình giúp Minh Minh thì người khác sẽ nghĩ như thế nào. Đã quyết định tập huấn tăng thực lực của mọi người lên thì như vậy nhất định phải đối xử như nhau. Theo tiếng thét trầm thấp vang lên, Tề Nhạc nương tựa vào Kỳ Lân Ẩn che dấu thân hình, hơn nữa dùng tinh thần lực chặt đứt liên hệ khí tức với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Minh Minh vận chuyển đợt thứ nhất xong thì năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao rất lớn, tiểu phụng hoàng biến tuy có thể mang cho nàng thực lực cường đại nhưng tiêu hao năng lượng cũng rất nhanh, lúc trước chống cự vòi rồng nàng không có chủ động ra tay nhưng vì bảo vệ đồng đội mình đã tiêu hao không ít khí lực của nàng. Cắn răng một cái đem người đưa vào thôn xóm xong thì Minh Minh lập tức bay lên không trung lên nữa.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng vận chuyển đồng đội của mình, mà Từ Đông, Như Nguyệt cũng đang đại chiến với hai con cự thú bên kia.

Trong miệng Như Nguyệt không ngừng phát ra tiếng long ngâm trầm thấp cường hãn, lúc nàng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ hai con cự thú kia. Thân thể khổng lồ giống như ngọn núi cao hơn nữa tốc độ di chuyển thật nhanh, thân thể khổng lồ cũng không có chút ảnh hưởng đến tính linh hoạt của chúng. Mắt thấy đã đến trước mắt cái thì thân thể con hắc long ngẩng đầu lên phun một quang cầu màu tím về phía Như Nguyệt.

Cảm thụ được năng lượng bên trong hào quang, Như Nguyệt đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng nàng lại không thể giải thích được vì sao chính mình lại sinh ra cảm giác quen thuộc như thế. Thời gian không để cho nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng hợp hai tay lại ở trước ngực, nàng cố tình thăm dò thực lực của hắc long, vì thế cũng không có né tránh, Long Vân Lực trong cơ thể nàng bành trướng hoàn toàn bao phủ thân thể của mình ở bên trong.

Trong tiếng ầm ầm nổ vang, thân thể mềm mại của Như Nguyệt bị ném bay đi. Nàng hoảng sợ phát hiện, Long Vân Lực chính mình dưới tác dụng của hào quang màu tím phát ra những thanh âm phốc phốc tựa hồ là bị ăn mòn. Đồng thời thân thể của nàng sau khi bị quang mang màu tím kia bao phủ lập tức xuất hiện cảm giác tê liệt, nếu như không phải nàng sớm có chuẩn bị đã sớm lùi lại phía sau, chỉ sợ sẽ phải bị thương. Một kích tùy tiện của Hắc long đã có lực lượng như thế, có thể thấy được, đây không chỉ là một đầu hung thú bình thường. Cho dù so với Kim Sí Đại Bằng Điêu lúc trước cũng không thua bao nhiêu, thậm chí khí tức còn muốn khủng bố hơn một chút.

Phán đoán của Như Nguyệt rất chính xác, Thâm Hải Minh Xà sau khi tiến hóa tới Thâm Hải Minh Long thì đã không hề bị hoàn cảnh ảnh hưởng nữa, không cần ở trong nước cũng có thể phát ra thực lực cường đại. Nhất là bị Tề Nhạc ảnh hưởng, nó đã không phải là Thâm Hải Minh Long bình thường mà là một đầu Minh Long thủy lôi song thuộc tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK