Mục lục
[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao trong bóng tối cũng nhìn không thấy, hắn không hề hình tượng ngồi trên gạch thang máy, nói:

- Vậy thì chờ thang máy hoạt động rồi nói sau.

Lập tức, vì ngăn ngừa hiểu lầm gì đó, hắn cũng không lên tiếng nữa, cứ ngồi ở đó, chậm chạp vận chuyển vân lực của mình điều tức.

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vang lên, nhưng thang máy lại không có động tĩnh gì, Tiểu Lâu thử thăm dò nhấn hệ thống gọi, nhưng không có chút âm thanh truyền tới, trong nội tâm nàng sợ hãi càng tăng thêm vài phần.

Yên tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, Tiểu Lâu thử thăm dò nói:

- Tề tiên sinh?

Tề Nhạc không có trả lời, Tiểu Lâu hiểu lầm tuy hắn hiểu rõ, nhưng mà người ta nhìn mình thấp hắn vẫn khó chịu trong lòng.

- Tề tiên sinh, anh ở chỗ nào? Anh không nên tới gần tôi, trong tay của tôi có roi điện, nếu ngộ thương đến anh thì không tốt.

Tuy âm thanh của Tiểu Lâu vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa mang theo vài phần uy hiếp, nhưng lọt vào trong tay Tề Nhạc có chút buồn cười, roi điện? Vật kia có tác dụng gì với mình sao?

- Tề tiên sinh, tại sao ngài không nói chuyện?

Âm thanh của Tiểu Lâu lại vang lên, cho dù thời điểm sợ hãi, âm thanh của nàng vẫn động lòng người.

Đúng lúc này, đột nhiên con mắt của Tề Nhạc mở ra, trong bóng đêm, Tiểu Lâu mơ hồ cảm giác hai đạo thiểm điện xoẹt qua, vô ý thức nàng kêu một tiếng.

Sự thật chứng minh, một ca sĩ ưu tú, một cô gái thời điểm thét lên tuyệt đối là cao giọng tới khủng khiếp, Tề Nhạc nghe tiếng thét của nàng mà giật mình, ngay cả màng tai cũng đau lên.

- Tiểu thư, cô không cần thét lên đâu, tôi vẫn ở một chỗ không nhúc nhích này.

Tề Nhạc tức giận nói.

- Cái kia, cái kia vừa rồi là ánh sáng gì vậy?

Âm thanh Tiểu Lâu hoảng sợ.

Tề Nhạc nhẹ kêu một tiếng, nói:

- Tiểu Lâu cô nương, có phải cô có cừu oán với người nào không?

Tiểu Lâu sững sờ, nói:

- Vì sao anh hỏi vậy.

Tề Nhạc lãnh đạm nói:

- Bởi vì đột nhiên tôi cảm giác được, đột nhiên thang máy dừng lại. Hình như có người nhắm vào cô.

Cũng không phải cảm giác, mà là dò xét chân thật, tuy bị nhốt trong thang máy, nhưng tinh thần lực của Tề Nhạc không có nhàn rỗi, hắn rõ ràng cảm giác được, có năm người đang ở trong khu vực điều khiển thang máy, mà trên người của năm người này Tề Nhạc cảm nhận sát khí.

Tiểu Lâu kinh ngạc nói:

- Không có ah! Tôi chưa từng đắc tội người nào, vì sao lại có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết chứ?

Tề Nhạc nói:

- Vậy thì phải xem chính cô rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên sáng lên, ngọn đèn trong thang máy đã sáng, từ bóng tối có ánh sáng làm cho Tiểu Lâu thở ra một hơi, một tay vỗ ngực, thần sắc bình thản hơn rất nhiều. Lúc này nàng đã nhìn thấy Tề Nhạc ngồi trong một góc hẻo lánh, nàng có cảm giác buồn cười. Trong nội tâm thầm nghĩ, mình thật sự hiểu lầm anh ta sao?

- Rốt cục tốt, Tề tiên sinh, nếu như là hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ xin lỗi anh.

Đột nhiên con mắt của Tề Nhạc sáng lên.

- Xin lỗi thì không cần, nhưng mà chúng ta vượt qua nguy cơ trước mắt thì nói sau.

Tiểu Lâu sững sờ. Nói:

- Nguy cơ? Không phải ra khỏi thang máy sao?

Giọng nói của nàng vừa vang lên, giống như muốn nghiệm chứng lời của Tề Nhạc, đột nhiên thang máy hoạt động, nhưng không phải đi lên, mà là lập tức hạ thấp. Lúc Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu vừa bắt đầu tiến vào thang máy đi một lúc, thang máy đã lên tới tầng hai mươi. Lúc này đột nhiên hạ xuống, cảm giác mất trọng lượng rất mạnh, làm cho Tiểu Lâu kinh hô lần nữa.

Nói như vậy, thang máy đều có cầu chì, cho dù đột ngột không khống chế được, cầu chì cũng có thể làm thang máy đang rơi xuống dừng lại, nhưng mà, hiện tại cầu chì không nhạy, chẳng qua trong mấy cái nháy mắt, con số thang máy đã hạ xuống năm. Mà con số và tốc độ hạ xuống quá khủng bố.

Giờ này khắc này, rốt cuộc Tề Nhạc đã bất chấp hiềm nghi, phóng về trước. Hắn đã tới bên người Tiểu Lâu, một tay ôm nàng vào ngực. Có lẽ là phản ứng bản năng, lúc vừa tiếp xúc với thân thể Tiểu Lâu, một cảm giác tê dại truyền tới, chính là roi điện của Tiểu Lâu.

Mẹ kiếp, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng không thèm trách cứ Tiểu Lâu. Phong vân lực trong khoảnh khắc này vận chuyển lại, đem thân thể hắn và Tiểu Lâu bao phủ bên trong. Phiêu phù cách mặt sàn thang máy ba thốn, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển, cảm giác mất trọng lượng yếu bớt.

Cũng đúng lúc này, trong tiếng nổ ầm ầm, rốt cuộc thang máy cũng rơi xuống, chấn động kịch liệt, thang máy lay động điên cuồng, tất cả ngọn đèn lúc sáng lúc tối, toàn bộ dập tắt, hoa lửa bắn khắp nơi trong thang máy. Cảm giác sợ hãi lúc này bao phủ toàn thân của Tiểu Lâu.

Vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, Tề Nhạc nương tựa theo vào phong vân lực hạ xuống, hắn lập tức thu hồi vân lực của mình, hiện tại hắn hắn chỉ hy vọng đèn trong thang máy sáng lên, Tiểu Lâu không có chú ý tới hào quang màu xanh mình phóng xuất là tốt rồi, dù sao phong vân lực có ánh sáng màu xanh, hắn khống chế không được tốt lắm.

Lúc này thang máy đã dừng lại, thân thể vừa tiếp xúc còn cảm giác rõ ràng trong nội tâm của hắn, thân thể mềm mại co giãn khác với Như Nguyệt, cảm giác thân thể Tiểu Lâu phi thường mềm mại, vòng eo hết sức nhỏ, nhu nhược không có xương, ôm trong ngực cảm giác như gối ôm, tiếp xúc thân mật như thế khiến Tề Nhạc có cảm giác sảng khoái, cảm giác mềm mại này quá mỹ diệu.

Dáng người của Tiểu Lâu không có nóng bỏng như Như Nguyệt, nhưng lại phi thường cân xứng, nhất là vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta giật mình, lúc này ôm vào trong ngực quá tốt, cho dù Tề Nhạc nhìn thấy nhiều mỹ nữ cũng phải nhớ mong.

- Anh, anh...

Bờ môi của Tiểu Lâu biến thành xanh trắng, lần này hiển nhiên là sợ không nhẹ.

- Anh thả tôi ra.

Âm thanh tức giận vang lên, Tề Nhạc lúc này mới vô ý thức buông cánh tay ôm Tiểu Lâu ra, nhíu mày nhìn qua nàng, thầm nghĩ trong lòng, còn phản ứng lớn như vậy?

Không cám ơn ân nhân cứu mạng còn không tính, tại sao nhìn mình như cừu nhân vậy?

Tiểu Lâu nhìn qua Tề Nhạc, vành mắt dần dần hồng lên.

- Anh, anh là lưu manh, anh dùng loại phương pháp ti tiện này, tôi hận chết anh!

- A? Tiểu Lâu cô nương, cô có lầm không?

Tề Nhạc không hiểu nhìn nàng.

- Tôi vừa cứu mạng cô đấy!

Tiểu Lâu tràn ngập hận ý nhìn qua hắn, nói:

- Cứu mạng tôi? Đây không phải là anh sớm an bài tốt sao? Những con nhà giàu các người am hiểu nhất không phải là lừa gạt thể xác và tinh thần của con gái sao? Ngày hôm qua anh còn dùng chiếc nhẫn quý đánh động Hải Như Nguyệt, hôm nay anh lại dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân lừa gạt tôi, loại người hèn hạ như anh tôi thấy quá nhiều. Tôi tuyệt đối không cho anh thực hiện được, nếu anh cường bạo thì tôi sẽ tự sát.

Vừa nói, nàng giống như làm ảo thuật, một cây dao gọt trái cây không biết lúc nào đã nằm trong tay nàng, nàng đưa lên cổ.

Nghe nàng nói, Tề Nhạc đành phải lui ra sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK