Mục lục
[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Đầu cầm kiếm vũ giáp đúng như tâm ý của Tô Tín, thứ này đơn giản mà ít nổi bật, đồng thời cũng có lực phòng ngự không kém.

Về phần khuyết điểm cũng rất bình thường, dù sao kiếm vũ giáp có mục đích chính là áo lót trong khải giáp, nếu khải giáp bên ngoài còn không ngăn cản nổi công kích, có thể nghĩ cường độ công kích lớn bao nhiêu, khi đó cho dù tài liệu chế tạo kiếm vũ giáp cứng cũng vô dụng.

Tô Tín hài lòng với kiếm vũ giáp cho nên hắn gật đầu nói:

- Không sao, chính là nó.

Tô Tín đồng ý thống khoái như vậy làm Ngưu Đầu cảm thấy xấu hổ.

Từ xưa đến nay bảo giáp phòng ngự ít ỏi, ít ra nó thưa thớt hơn binh khí cùng giai nhiều, cho nên giá cả đắt hơn một ít.

Nhưng bảo giáp của hắn có đặc tính nhiều lắm tương đương binh khí địa cấp, Tô Tín cho hắn hài cốt thiên binh trải qua tu bổ vẫn vượt qua thiên binh bình thường, dù cho trả phí tổn sửa chữa không ít nhưng Ngưu Đầu vẫn có lợi.

Huống hồ Ngưu Đầu vốn không thích bảo giáp thiếp thân cho nên kiếm vũ giáp trong mắt hắn chính là phế vật.

Dùng một kiện phế vật đi trao đổi bảo vật của người ta, vấn đề này Ngưu Đầu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không tốt.

Về phần Tô Tín bảo hắn ra tay đối phó Giang Hạc Lưu, Ngưu Đầu cho rằng yêu cầu như vậy không đáng nhắc tới.

Giang Hạc Lưu chỉ có thực lực Hóa Thần cảnh mà thôi, cho dù Tô Tín không cầm đồ vật giao dịch với hắn, chỉ bằng vào thân phận đồng đạo địa phủ, chỉ cần Tô Tín mở miệng thì hắn sẽ giúp một tay xem như lễ gặp mặt với người mới.

Cho nên Ngưu Đầu rất xấu hổ chắp tay với Tô Tín:

- Ta và lão Mã ghi nhớ nhân tình của Sở Giang Vương, về sau có việc gì cứ lên tiếng là được.

Tô Tín cười ha hả chắp tay nói:

- Trao đổi đồng giá mà thôi, không cần chú ý như vậy.

Hiện tại Tô Tín xem như cảm nhận được chỗ tốt của địa phủ.

Nếu ở ngoại giới, hắn không có tư cách nói chuyện ngang hàng với võ giả Dung Thần cảnh, người ta cũng không nhận nhân tình của hắn.

Song phương giao dịch xong, chờ Ngưu Đầu thu thập xong những bảo vật của hắn, hắn hỏi Tô Tín:

- Đúng rồi, ngươi chuẩn bị ra tay với Giang Hạc Lưu lúc nào? Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?

Trong mắt Tô Tín sinh ra tia sáng, hắn nói:

- Không nóng vội, thời cơ chưa tới, ta còn phải chờ thêm thời gian mới được.

Hiện tại Giang Nam đạo thế cục đã đủ loạn nhưng chưa tới lúc đại loạn, chính mình còn có thể châm thêm mồi lửa vào trong.

Nếu không chờ thế cục bết bát nhất rồi nhảy ra ngăn cơn sóng dữ thì làm sao thể hiện ra giá trị của bản thân hắn.

Ngưu Đầu gật đầu, hắn nói:

- Như vậy thì tốt, dù sao ta cũng chuẩn bị tiềm tu trong địa phủ một thời gian, ngươi muốn hành động khi nào cứ báo cho ta biết là được.

Nói xong Ngưu Đầu liền quay về cung điện của mình tiềm tu, đám người Thôi phán quan giải tán, Tô Tín chuẩn bị quay về Giang Nam đạo trù tính việc ném thêm mồi lửa.

Hiện tại Tô Tín đã biết rõ, hắn không biết vì sao Duẫn Tịch lại cấu kết với dư nghiệt Ngô quốc, hiện tại Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình ngụy trang thân phận trà trộn vào trong Lục Phiến môn.

Muốn giải quyết bọn chúng rất đơn giản, với sức mạnh Tô Tín đang nắm giữ trong tay, hắn có thể nhờ Ngưu Đầu âm thầm ra tay đuổi giết Giang Hạc Lưu, bản thân mình nhảy ra vạch trần diện mạo của Duẫn Tịch và đoạt lại vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo.

Đối với người ưa thích truy cầu lợi ích lớn nhất như Tô Tín, hắn làm như vậy còn chưa đủ.

Sự việc lần này do Lưu Phượng Vũ muốn phái người đến “hái quả đào”, Tô Tín không dạy dỗ bọn chúng thật ác, khó bảo toàn không có người lại đến “hái quả đào”, dù sao tứ đại thần bộ không chỉ có một mình Lưu Phượng Vũ.

Hắn muốn người tổng bộ Lục Phiến môn biết rõ Giang Nam đạo không thể thiếu Tô Tín, chỉ có Tô Tín mới có tư cách trấn áp Giang Nam đạo, những người khác xằng bậy chỉ hủy Giang Nam đạo.

Sau khi trở lại Giang Nam đạo, Tô Tín che giấu tung tích ẩn nấp hành tung, chuẩn bị tùy thời tìm cơ hội châm thêm một mồi lửa vào thế cục hiện tại.

Toàn bộ võ lâm Giang Nam đạo và bản thân Lục Phiến môn bị Duẫn Tịch gây rối thần hồn nát thần tính, muốn tìm một cơ hội thêm mồi lửa rất dễ dàng.

Đợi không đến mười ngày, Tô Tín tìm được một cơ hội.

Mặc dù nói Duẫn Tịch tạo ra hình thức thu thuế, cho dù tổng bộ Lục Phiến môn hay Lục Phiến môn Giang Nam đạo đều thập phần chán ghét.

Dù sao việc này liên quan đến thể diện Duẫn Tịch, hắn cũng đã thu thuế một tháng, nếu tháng thứ hai không thu chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao?

Làm như vậy quá mức mất mặt, cho nên Duẫn Tịch đành phải phái người đi tới các tông môn thu “thuế”.

Bộ khoái cấp dưới hận nghiến răng nghiến lợi nhưng thực sự không có biện pháp, chỉ có thể làm “ăn mày”, đi tới “xin” các đại tông môn.

Lúc này tại Khánh Dương phủ, sau khi nhận được lệnh Duẫn Tịch, tổng bộ dầu Trương Trạch của Khánh Dương phủ bất đắc dĩ phái người đi thu thuế.

Kỳ thật Trương Trạch là người của Tô Tín, ban đầu Tô Tín bị ám sát tại Khánh Dương phủ, Trương Trạch còn tưởng rằng Tô Tín nhất định sẽ trách mình, nhưng không nghĩ tới Tô Tín còn không nhiều lời một câu.

Hơn nữa trước kia Tô Tín bảo hắn dùng thân phận Lục Phiến môn giúp Phí gia thu mảnh đất, hơn nữa hứa hẹn Phí gia thu dược liệu trên mảnh đất đó luyện thành đan dược sẽ có một phần cho hắn.

Hắn biết rõ Tô Tín không đặt đan dược vào trong mắt, bản thân hắn không phải tâm phúc Tô Tín, kết quả Tô Tín mở miệng ném hạn ngạch đan dược cho hắn, Trương Trạch vô cùng cảm động Tô Tín hào phóng.

Cho dù trong lòng hắn hướng về Tô Tín, nhưng bất đắc dĩ người ở mái hiên không thể không cúi đầu, Tô Tín sinh tử không biết.

Hơn nữa tổng bộ Lục Phiến môn cho rằng hắn đã chết, Duẫn Tịch độc tài quyền hành, ngay cả đám người Hoàng Bỉnh Thành là tâm phúc của Tô Tín cũng im lặng, hắn không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể nước chảy bèo trôi.

Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ mới được, Trương Trạch gọi bộ khoái dưới tay tới sau đó nói:

- Thời điểm này phải đi tông môn thu thuế, như vậy đi, vì công bằng, mọi người sẽ rút thăm quyết định, mỗi tông môn đi hai người, chung quanh Khánh Dương phủ có chín thế lực nhị lưu và tam lưu cho nên cần mười tám người, các ngươi rút đi.

Trương Trạch bảo người mang cái thùng rút thăm tới, sắc mặt đám bộ khoái dưới trướng hắn tối tăm như phụ mẫu chết.

Bọn họ không quên lần trước mình đi tới tông môn thu thuế và bị người ta đối đãi như thế nào, quả thực chẳng khác gì đuổi ăn mày.

Nếu như việc này xảy ra trong thời kỳ Kim Vũ Lâm cũng thôi đi, tất cả mọi người có thói quen nhường nhịn.

Trong thời gian nửa năm Tô Tín chưởng quản Lục Phiến môn suốt, hắn trọng chấn uy danh Lục Phiến môn, mọi người cảm thấy uy phong không thôi, kết quả hiện tại giả đáng thương với người ta, ai cam tâm tình nguyện?

Nhưng mệnh lệnh cấp trên như thế, bọn họ không thể không làm, đành phải kiên nhẫn rút thăm, sau đó mười tám gương mặt ỉu xìu đứng ra, người không rút trúng cảm thấy may mắn chính mình không cần mất mặt.

Nhưng không thể nói mười tám người đều không may, chí ít người rút thăm được Phí gia còn có thể kiếm được chỗ tốt.

Những bộ khoái này thấy Phí gia là người Hồ nên có thể kiếm được một ít.

Lúc trước Tô Tín giúp bọn họ thu được mảnh đất kia, bọn họ cũng giao hảo với Khánh Dương phủ Lục Phiến môn.

Về sau có tin tức Tô Tín đã chết, hơn nữa Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại làm ra nhiều việc mất mặt như vậy nhưng thái độ Phí gia không thay đổi, bọn họ vẫn cung kính không thôi.

Lần trước khi bọn họ đi thu thuế các đại tông môn đều bị đối xử lạnh nhạt, cuối cùng lại giống như đuổi ăn mày, tùy tiện ném ra một cây thảo dược hoặc viên đan dược báo cáo kết quả.

Chỉ có Phí gia cho bộ khoái đãi ngộ tốt.

Lúc bọn họ nơm nớp lo sợ đi Phí gia nhưng đạt được chiêu đãi tỉ mỉ, ngay cả hai cường giả Hóa Thần cảnh Phí gia cũng nói với bọn họ vài câu, an bài yến hội tiễn bọn họ rời đi.

Hơn nữa bọn họ còn sợ hai bộ khoái chạy tới xấu hổ, trực tiếp cấp bọn họ một bao tài nguyên xem như lễ vật.

Những tài nguyên tu luyện kia đủ sánh ngang bổng lộc bọn họ tân tân khổ khổ hoàn thành nhiệm vụ trong ba tháng, kết quả hiện tại đi Phí gia một chuyến đã có thu hoạch.

Về phần nộp lên cho cấp trên càng đơn giản, tùy tiện nộp lên một chút theo lệ là đủ.

Cho nên những người khác hâm mộ hai bộ khoái rút được Phí gia, người ta không phải đi chịu khinh bỉ, mà là đi làm thượng khách.

So sánh với hai tên được đi Phí gia, hai tên bộ khoái Diêu An và Bàng Khiêm phải đi Thanh Bình phái có mặt mũi như phụ mẫu chết, nguyên nhân là do Lục Phiến môn Khánh Dương phủ có thù oán với Thanh Bình phái.

Lần trước Tô Tín lên tiếng bảo Lục Phiến môn Khánh Dương phủ dùng danh nghĩa tổng bộ Lục Phiến môn Giang Nam đạo yêu cầu Thanh Bình phái giao mảnh đất cho Phí gia, lúc ấy Thanh Bình phái sợ uy thế Lục Phiến môn Giang Nam đạo nên đã giao ra nhưng nội tâm vô cùng không cam lòng.

Lúc trước bọn họ biết rõ mảnh đất kia có tầm quan trọng với Phí gia thế nào, thời điểm đang chuẩn bị dùng công phu sư tử ngoạm làm thịt Phí gia một hồi, không nghĩ tới lại bị Lục Phiến môn Giang Nam đạo can thiệp.

Bọn họ không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy, sau khi tin tức Tô Tín chết truyền đi, Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại bị Duẫn Tịch làm rối loạn, Thanh Bình phái cũng không sợ Lục Phiến môn.

Cho nên người Lục Phiến môn lần trước đi Thanh Bình phái thu thuế, bọn họ đã bị đối phương nhục nhã một hồi, lúc này mới ném ra một viên đan dược xem như đuổi ăn mày.

Loại chuyện này truyền về Lục Phiến môn Khánh Dương phủ, bộ khoái trong Lục Phiến môn Khánh Dương phủ vô cùng phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.

Tô Tín dẫn đầu Lục Phiến môn Giang Nam đạo là một đám sói đói, là nanh vuốt đáng sợ nhất.

Hiện tại đổi thành Duẫn Tịch dẫn đầu bọn họ lại biệt khuất thu nanh vuốt, làm cho Lục Phiến môn Khánh Dương phủ vô cùng không cam lòng nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lần này Diêu An cùng Bàng Khiêm đi tới Thanh Bình phái, phiền muộn có thể, thậm chí Diêu An còn làm tốt chuẩn bị sẽ bị nhục nhã, nhưng Bàng Khiêm lại không cam lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Quốc Tài
24 Tháng ba, 2018 04:06
Truyện quá hay đi, tiếp tục đi lão bản, ta ủng hộ bằng hai tay, thực sự quá đặc sắc
BÌNH LUẬN FACEBOOK