Lúc này có một người trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ đi vào trong đại sảnh, hắn thi lễ với Giang Hạc Lưu:
- Bái kiến Giang thế bá.
Sắc mặt Giang Hạc Lưu hơi biến hóa, nói:
- Nhạc Phương, tại sao ngươi tới nơi này?
Người trẻ tuổi Nhạc Phương lập tức nói:
- Đại ca ta có việc nên không thể tham gia Giang Nam hội, ta tự tới đây xem một chút, đương nhiên nếu hôm nay có đại ca ta ở đây làm sao cho phép cuồng đồ này làm loạn tại nơi đây?
Tô Tín nhìn hắn một chút, lập tức hỏi Giang Hạc Lưu:
- Tên ngu ngốc này là ai?
Gương mặt Nhạc Phương lộ ra thần thái giận dữ, hắn quát:
- Ngươi nói ai là ngu ngốc!
Giang Hạc Lưu vội vàng nói:
- Vị này chính là đệ đệ ‘Đoạn Ngọc Thủ’ Nhạc Thanh Bình đứng thứ chín Nhân Bảng, Nhạc Phương trẻ tuổi không hiểu chuyện, hi vọng Tô đại nhân ngươi chớ so đo với hắn.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Giang Hạc Lưu, Giang Hạc Lưu lộ ra thần sắc khẩn trương khi gặp Nhạc Phương, hắn thân là trang chủ Nhân Nghĩa Trang, cho dù lúc trước khách khí với mình nhưng lần đầu tiên vì Nhạc Phương mà xưng hô mình là Tô đại nhân.
Nhưng đáng tiếc Nhạc Phương lại không cảm kích, hắn trực tiếp hừ lạnh nói với Tô Tín:
- Tay sai Lục Phiến Môn mà thôi, có tư cách gì hung hăng càn quấy? Ngươi còn muốn tra kẻ có được Nhân Nghĩa Lệnh, quả thực không biết điều! Trong tay đại ca ta cũng có Nhân Nghĩa Lệnh, ngươi cứ việc tra hắn đi.
- Lần này đại ca ta không tham dự Giang Nam hội, hiện tại còn không chắc. Tô Tín, nếu ngươi có gan tranh tài với đại ca ta trên Giang Nam hội thì đừng có kêu gào tại đây.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đệ đệ của thứ chín Nhân Bảng có địa vị rất lớn nha, đáng tiếc đại ca ngươi mới là thứ chín Nhân Bảng chứ không phải ngươi, nếu lời này do đại ca ngươi nói còn có thể, ngươi dựa vào cái gì?
- Hôm nay vừa vặn dạy ngươi một đạo lý, cáo mượn oai hùm không phải không thể được, nhưng nếu chơi trò này trước mặt lão hổ chính là tìm chết.
Đột nhiên Tô Tín ra tay, tay phải xuất chỉ như kiếm, chỉ kình như máu bay thẳng về phía Nhạc Phương.
Mọi người nơi này cau mày, quả nhiên Tô Tín ra tay không hề cố kỵ, cho dù là đệ đệ của ‘Đoạn Ngọc Thủ’ Nhạc Thanh Bình cũng dám hạ tử thủ, thực chọc giận Nhạc Thanh Bình, hắn cũng không sợ Nhạc Thanh Bình ra tay với hắn trên Giang Nam hội hay sao?
Phải biết rằng trên Giang Nam hội cấm đấu sinh tử nhưng cường giả Nhân Bảng luận bàn là bình thường.
Mặc dù nói Nhạc Thanh Bình thân là thứ chín Nhân Bảng, Tô Tín mới được thứ hai mươi hai Nhân Bảng, nhưng Nhạc Thanh Bình muốn luận bàn với Tô Tín một phen, ngươi có đáp ứng hay không?
Không đáp ứng là ngươi sợ hãi, thanh danh quét rác, bị người giang hồ chế nhạo.
Đáp ứng lại khó bảo toàn Nhạc Thanh Bình sẽ không âm thầm ra tay thật nặng với Tô Tín.
Vào lúc Huyết Hà Thần Chỉ sắp bay tới trước ngươi, đột nhiên Giang Hạc Lưu ra tay.
Từ khi tiến vào Nhân Nghĩa Trang tới bây giờ, cho dù Tô Tín hùng hổ dọa người muốn kiểm tra người có Nhân Nghĩa Lệnh là ai, cho dù thời điểm hắn ra tay đấu với quần hùng làm mất hết mặt mũi võ giả trong Nhân Nghĩa Trang, Giang Hạc Lưu vẫn ẩn nhẫn không ra tay.
Nhưng vào lúc Tô Tín ra tay với Nhạc Phương, Giang Hạc Lưu không do dự ra tay.
Tay phải hắn mang theo cầm long, nội lực cường đại bộc phát, cương khí màu xanh bóp nát Huyết Hà Thần Chỉ của Tô Tín.
Tô Tín rên rỉ một tiếng và không tiếp tục ra tay, hắn và Thiết Dao Hoa rời đi.
Mọi người lúc này sững sốt, rốt cuộc Tô Tín làm trò quỷ gì?
Lúc trước hắn hùng hổ dọa người như vậy, dường như hôm nay sẽ phải đại náo Nhân Nghĩa Trang một phen, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Nhưng kết quả sau khi Giang Hạc Lưu vừa ra tay thì hắn quay người rời đi, chẳng lẽ hắn biết khó mà lui?
Giang Hạc Lưu đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hắn âm tình bất định, Nhạc Phương lúc này kịp phản ứng, hắn chửi Tô Tín ầm lên nhưng kỳ thật nội tâm hắn sợ hãi.
Tô Tín ra tay quá nhanh, Nhạc Phương cũng có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh nhưng Tô Tín sử dụng Huyết Hà thần chỉ nhanh như tia chớp, hắn không kịp tránh né, nếu không phải Giang Hạc Lưu bỗng nhiên ra tay thì hắn có thể bị Tô Tín đánh chết.
Sau khi ra khỏi Nhân Nghĩa Trang, Thiết Dao Hoa kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi đột nhiên thu tay lại? Hiện tại người trong Nhân Nghĩa Trang không ai ngăn được ngươi, là lúc dễ dàng bức bách Giang Hạc Lưu giao danh sách người có Nhân Nghĩa Lệnh đấy.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đã không có ý nghĩa, tối thiểu ta hiện tại có thể xác định Nhân Nghĩa Trang nhất định có vấn đề, chuyện này chắc chắn có quan hệ với bọn chúng.
- Tại sao ngươi khẳng định như vậy?
Thiết Dao Hoa hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì Giang Hạc Lưu là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư! Yếu nhất cũng có tu vi Hóa Thần Cảnh sơ kỳ!
Thiết Dao Hoa lập tức kinh ngạc:
- Hắn đã là Nguyên Thần Cảnh!?
Tô Tín trầm giọng nói:
- Giang Hạc Lưu che giấu rất tốt nhưng lúc hắn vừa ra tay đã lộ ra một tia khí cơ.
- Một tia khí cơ này rất nhỏ, nếu không phải ta đã giao thủ với cường giả Nguyên Thần Cảnh thì ta không thể phát hiện ra được.
- Hắn thân là trang chủ Giang Nam Nhân Nghĩa Trang, trước kia còn lấy cớ trọng thương nên cả đời này không thể đột phá Nguyên Thần Cảnh, tu vi của hắn hiện tại giải thích như thế nào?
- Nếu hắn thật sự khôi phục thương thế ngoài ý muốn và có kỳ ngộ đột phá Nguyên Thần Cảnh, có lẽ Giang Hạc Lưu nên công bố trước mặt mọi người mới đúng.
- Dù sao sao có một Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư tọa trấn, Giang Nam Nhân Nghĩa Trang bọn họ sẽ có thanh danh lớn hơn nữa, thế lực cũng mạnh hơn hiện tại nhiều.
- Nhưng hắn lại gạt đi, ngươi không cảm giác trong đó có vấn đề hay sao?
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?
Thiết Dao Hoa hỏi.
Tô Tín chỉa chỉa lên trên và nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi, hiện tại nên do người cấp trên quan tâm, báo cáo với người tổng bộ Lục Phiến Môn đi, chúng ta không nên quản những chuyện khác.
Thiết Dao Hoa nói:
- Thế nhưng mà...
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tô Tín cắt ngang:
- Không có thế nhưng mà, trước kia ngươi nói với ta nhiệm vụ Lục Phiến Môn là cái gì? Chỉ là thám thính tin tức mà thôi.
- Hiện tại đã dò xét tin tức xong rồi, ta có thể trăm phần trăm cam đoan Nhân Nghĩa Trang tuyệt đối có quan hệ với chuyện lúc trước, mà bây giờ trang chủ Nhân Nghĩa Trang Giang Hạc Lưu chính là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, hắn không phải chúng ta có thể giải quyết, cho nên nhất định phải nhờ cấp trên phái người tới.
- Ta là người tự biết bản thân mình, có bao nhiêu khẩu vị thì ăn bấy nhiêu chén cơm, nếu không sẽ bị no chết, cũng không có người nào nhặt xác cho ngươi.
Thân phận của Tô Tín hiện tại chính là người Lục Phiến Môn, hắn cũng sẽ không bán cái mạng của mình vì Lục Phiến Môn.
Cho nên vừa rồi trong Nhân Nghĩa Trang phát hiện Giang Hạc Lưu có tu vi Nguyên Thần Cảnh thì hắn lập tức xoay người rời đi, không trì hoãn chút nào.
Thiết Dao Hoa còn muốn nói gì đó nhưng thấy thái độ kiên quyết của Tô Tín nên nàng đành thôi.
Sau khi trở lại khách trạm, Tô Tín liền tự giam mình trong phòng, nói là muốn viết báo cáo cho Lục Phiến Môn, nhưng hắn không viết, ánh mắt nhìn cửa phòng giống như chờ cái gì đó.
Tới nửa đêm, bên tai Tô Tín có động tĩnh nhỏ, hắn lập tức mặc y phục dạ hành và đi ra ngoài, hắn đi không xa, đột nhiên phía trước có một thân ảnh đang lao đi, người nọ chính là Thiết Dao Hoa!
Tốc độ Thiết Dao Hoa rất nhanh, nhưng Tô Tín có Phong Thần Thối cho nên tốc độ không chậm hơn Thiết Dao Hoa bao nhiêu, hắn sợ bị Thiết Dao Hoa phát giác cho nên vẫn âm thầm theo sau nàng.
Một đường bay nhanh, Thiết Dao Hoa đi vào một thanh lâu trong phường thị Giang Nam phủ, thân thể ẩn vào trong chỗ tối, nếu không phải Tô Tín vẫn đi theo sau nàng, hắn thậm chí còn không phát hiện ra Thiết Dao Hoa đang nấp trên mái nhà thanh lâu.
Thiết Dao Hoa ẩn nấp thân thể, sau khi dò xét mỗi phòng của thanh lâu, dường như nàng tìm được mục tiêu, thân thể nhanh chóng chui vào bên trong, thanh lâu đèn đuốc sáng trưng nhưng không có người nào phát hiện ra bóng dáng của nàng.
Lúc này trong thanh lâu vang lên tiếng nói của Nhạc Phương gặp tại Nhân Nghĩa Trang, Tô Tín phát hiện Nhạc Phương đang chiêu đãi những võ giả trẻ tuổi trong thanh lâu.
Thân phận Nhạc Phương không coi vào đâu nhưng ca ca Nhạc Thanh Bình của hắn lại là nhân vật thành danh.
Tuy Nhạc Thanh Bình là tán tu nhưng sư phụ hắn là Dung Thần Cảnh, địa vị cũng không kém gì đệ tử đại phái.
Hơn nữa hắn là người phóng khoáng, giao du rộng rãi, tâm đầu ý hợp với võ giả khác, người này nhân mạch còn lớn hơn cả ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’ Trầm Tấn nhiều lắm.
Nhạc Phương thân là đệ đệ Nhạc Thanh Bình, hắn mở miệng mời mọi người uống rượu, đại bộ phận võ giả sẽ cho hắn mặt mũi.
Trong quán rượu, một gã võ giả rót rượu cho Nhạc Phương và nói:
- Nhạc huynh, nghe nói hôm nay Tô Tín xông vào trong Nhân Nghĩa Trang, lại còn đại náo trong Nhân Nghĩa Trang một hồi, làm cho mấy tiền bối Giang Nam đạo bị thương, chuyện này là thật sao?
Nhạc Phương hừ lạnh một tiếng nói:
- Là thật, lúc ấy ta cũng ở đó, nếu không phải đại ca ta không có mặt, Tô Tín chắc chắn không dám hung hăng càn quấy như vậy.
- ‘Đao Kiếm Song Tuyệt’ Trầm Tấn và ‘Dạ Lưu Thủ’ Lưu Kiêu chính là phế vật, hoàn toàn không dám động thủ, nếu có đại ca ta ở đó thì hắn sẽ phế Tô Tín.
Nghe hắn nói lời này đám người lập tức xem thường.
Cùng là hai huynh đệ, Nhạc Phương làm và nói chuyện hoàn toàn kém xa đại ca của hắn.
Nhạc Thanh Bình giao du rộng rãi, việc Nhạc Phương đang làm chính là dựng lên kẻ địch thay ca ca của mình.
Chuyện xảy ra trong Nhân Nghĩa Trang hôm nay đã truyền ra ngoài, nhưng truyền từ miệng người khác và từ miệng Nhạc Phương lại không giống nhau, ngươi bây giờ công khai nói ra, những tông môn có mặt tại đó mất mặt sẽ oán hận ngươi, thậm chí còn ảnh hưởng tới Nhạc Thanh Bình.
Hơn nữa vừa rồi Nhạc Phương còn trực tiếp nói thẳng tên của Trầm Tấn cùng Lưu Kiêu, đây là hành vi đắc tội người ta rất lớn.
Lưu Kiêu chính là thiếu chủ Kim Ngọc Lâu, ngươi nói người ta là phế vật, còn trào phúng hắn không bằng Nhạc Thanh Bình, cho dù hai người chưa gặp mặt nhưng đã kết thù với nhau.
Mặc dù địa vị Trầm Tấn không lớn bằng Lưu Kiêu nhưng người ta hạng mười tám Nhân Bảng hàng thật giá thật, nếu hắn sinh lòng oán hận sẽ có một đống rắc rối sinh ra.
Nhạc Phương nói vài câu đã dựng lên không ít đại địch cho đại ca hắn, cũng không biết Nhạc Thanh Bình biết được sẽ có cảm tưởng gì.