Sư phụ Tiêu Ma Vân chính là đàn chủ Hạ đàn Niên bang “Bất Nhị Đao” Kim Khả Tín.
Niên bang có xuân, hạ, thu, đông tứ quý đàn, quyền hành rất lớn. Bởi vì Niên bang trải rộng khắp các nơi, từ toàn bộ Đại Chu vương triều đến Đông Tấn, chỉ cần là nơi có thủy vận thì ngươi có thể nhìn thấy bóng dáng của Niên bang.
Cho nên đàn chủ tứ quý đàn đều có quyền hành tương đối lớn trong Niên bang, gần với bang chủ, thậm chí tương đương với thủ lĩnh của một tiểu bang.
Đàn chủ Hạ đàn Bất Nhị đao Kim Khả Tín có ba danh hiệu thú vị.
Thú vị thứ nhất chính là: nói một không hai.
Thú vị thứ hai: khi hắn động thủ sẽ không nói nhảm câu thứ hai, đề đao liền chém.
Thú vị thứ ba chính là: đao pháp của hắn - Bất Nhị đao!
Đã xuất một đao thì cần gì đao thứ hai?
Thiên hạ này người có thể đỡ nổi một đao của Kim Khả Tín không nhiều.
Tiêu Ma Vân thân là đệ tử đích truyền của Kim Khả Tín, hắn đương nhiên cũng học được Bất Nhị đao của Kim Khả Tín.
Đao của Kim Khả chính là một thanh trảm mã đao, mà đao của Tiêu Ma chính là tiểu loan đao hơi cong giống như vầng trăng.
Tiêu Ma Vân cầm lấy thanh đao trong tay, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Tô Tín:
- Tô huynh, có thể chỉ giáo vài chiêu hay không?
- Cam tâm tình nguyện phụng bồi.
Tô Tín thản nhiên nói.
Tiêu Ma Vân đã cầm loan đao trong tay, hắn nhìn thấy Tô Tín không có cầm kiếm thì kinh ngạc nói:
- Tô huynh, vì sao ngươi không dùng binh khí?
- Kiếm của Tô mỗ ra khỏi vỏ nhất định thấy máu, chỉ là luận bàn mà thôi, không cần phải như vậy.
Tô Tín nói.
Tiêu Ma Vân cười lạnh nói:
- Tô huynh quả nhiên có khí phách, đao của tại hạ không có nhiều quy củ như vậy, Tô huynh, ngươi nên tiếp ta một đao đi.
Vừa mới dứt lời, trong gian phòng có tiếng đao minh vang lên.
Đao của Tiêu Ma Vân không động nhưng chân khí của hắn đã kết hợp với đao trong tay phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, nhân đao hợp nhất, vào lúc này đao trong tay Tiêu Ma Vân vẫn bất động.
Tạ Chỉ Yến cau mày, đương nhiên nàng nghe qua thanh danh Bất Nhị đao, Kim Khả Tín truyền thừa từ Bất Nhị đao nhìn như đơn giản nhưng lại mang khí thần bản thân rót vào trong đao, bạo phát ra một kích chí cường.
Người bình thường cho dù học đao hay học kiếm đều phải bắt đầu từ đao pháp trụ cột và kiếm pháp trụ cột.
Nhưng Bất Nhị đao chỉ trực chỉ chân ý của đao, không có đao pháp gì cả, chỉ có một đao mạnh nhất.
Thậm chí nghe nói trước kia Kim Khả Tín dạy bảo Tiêu Ma Vân, hắn từng bảo Tiêu Ma Vân trong vòng năm năm không cho phép học tập bất cứ đao pháp hay kinh nghiệm chiến đấu gì, chỉ cho hắn một thanh đao đứng từ bình minh tới khi mặt trời đã khuất, lúc nào cảm giác được “âm thanh” của đao thì lúc ấy mới xem như hoàn thành bước đầu tiên.
Tiêu Ma Vân có tư cách hành tẩu giang hồ, như vậy Bất Nhị đao của hắn đã là tiểu thành.
Hắn chém một đao không có cương khí hoa lệ mà chỉ có đao cương.
Trước mặt Tô Tín không còn gian phòng, không còn Tạ Chỉ Yến, ngay cả Tiêu Ma Vân cũng không thấy, hắn chỉ nhìn thấy một đao xuyên qua thiên địa.
Tô Tín cũng ra tay, hắn không xuất kiếm mà chỉ duỗi một chỉ, huyết quang xất hiện, ngón tay nhỏ nghênh đón một đạo này và bạo phát ra kiếm khí cực kỳ kinh người.
Huyết Hà thần chỉ vốn chính là Huyết Hà thần kiếm diễn biến mà thành, nó là sự kéo dài của kiếm cho nên một ngón tay điểm ra huyết khí trùng thiên, kiếm ý ngập trời.
Đao kiếm tương giao như sét đánh nổ vang, lôi đình cuồn cuộn, cả tửu quán rung chuyển vài cái.
Sắc mặt Tiêu Ma Vân lúc này cứng lại, hắn thu đao cười nói:
- Thực lực Tô huynh quả nhiên bất phàm, khó trách Địch Vân Phi lại bại trong tay ngươi.
Lúc này Tiêu Ma Vân đang tươi cười nhưng nội tâm hắn lại kinh hãi không thôi.
Trong cùng giai có rất nhiều người ngăn cản Bất Nhị đao của hắn, tuy hắn có ý niệm dẫm Địch Vân Phi dưới chân nhưng không cho rằng mình vô địch cùng giai.
Nhưng mấu chốt ai cũng biết thứ Tô Tín am hiểu là kiếm pháp! Binh khí của hắn là kiếm.
Vừa rồi Tô Tín còn không sử dụng kiếm đã có thể ngăn cản Bất Nhị đao, loại thực lực thâm bất khả trắc như vậy, ít ra Tiêu Ma Vân không nắm chắc chính diện đánh bại Tô Tín.
Cho nên sau khi đánh một đao, Tiêu Ma Vân lập tức thu đao cười ha ha.
Tạ Chỉ Yến khó hiểu nhìn Tô Tín, bang chủ tiểu bang phái bị Thanh Thành kiếm phái truy sát phải bỏ bang phái chạy trốn, hiện tại hắn đã tiến bộ tới mức đáng sợ như vậy.
- Tiêu huynh khách khí, nhưng ta cũng có một việc muốn nói với Tiêu huynh.
Tô Tín nói.
Tiêu Ma Vân hỏi:
- Chuyện gì?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Phủ Thường Ninh Phi Ưng bang, các ngươi tốt nhất không nên động tới.
- Dựa vào cái gì?
Thần sắc Tiêu Ma Vân lập tức lạnh lẽo.
Cho dù Tô Tín có thể tay không tiếp được Bất Nhị đao của hắn, chuyện này chứng minh Tô Tín có thực lực đối chiến với hắn nhưng hắn cũng không sợ Tô Tín.
Niên bang không thiếu tiền, nắm giữ thủy vận trong thiên hạ, hàng năm Niên bang thu bạc với con số khổng lồ, thân là đệ tử đàn chủ Hạ đàn Niên bang nên Tiêu Ma Vân không thiếu tiền.
Không thiếu tiền nhưng không có nghĩa không cần tiền.
Hắn mời chào không ít thủ hạ tại Tương Nam, đối với những võ giả Tương Nam đầu nhập hắn, bọn họ chỉ có một suy nghĩ cực kỳ đơn giản, đó là vì tiền và tài nguyên.
Gia nhập dưới trướng hắn cũng có thể đầu nhập vào Niên bang.
Điểm ấy Tiêu Ma Vân không lừa gạt bọn họ, dù sao Niên bang nhiều người nên cũng không sợ có thêm mấy người bọn họ, nhưng hắn phải nhờ vào bọn họ tranh đoạt địa vị trong Niên bang.
Những thứ này chỉ là ngân phiếu khống, hiện tại hắn nắm được những đặc sản phủ Thường Ninh, trực tiếp đến Thương Sơn thành bán qua tay là có thể cam đoan đám thủ hạ trung thành với mình.
Tô Tín chỉ chỉ chính mình nói:
- Chỉ bằng vào bản thân ta.
Tiêu Ma Vân cười lạnh nói:
- Tô Tín, ta thừa nhận thực lực ngươi không kém nhưng Tương Nam hiện tại không tới phiên ngươi làm chủ, phủ Thường Ninh hàng năm thu lợi ích cả chục triệu lượng, ngươi nói độc chiếm là độc chiếm? Bằng ngươi, không được!
Tô Tín thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi dám động Phi Ưng bang, dám động phủ Thường Ninh, ta sẽ động thủ với các ngươi.
- Với thực lực của ta hiện tại muốn giết các ngươi rất khó khăn nhưng ta muốn giết thủ hạ các ngươi thì vô cùng dễ dàng.
- Các ngươi dám động tới Phi Ưng bang, ta sẽ bắt đầu giết thủ hạ các ngươi, cho tới khi giết không còn một tên nào dám đầu nhập vào các ngươi.
- Cao thủ của Địch Vân Phi đã bị ta giết hơn phân nửa, hắn cũng đã thảm bại rồi, ngươi nghĩ nếu như ta giết sạch thủ hạ của ngươi, ngươi làm sao đấu với Thượng Quan Ngạn Khanh? Đoán chừng đến lúc đó người thua thảm nhất không phải Địch Vân Phi, mà là ngươi!
- Ngươi dám!
Tiêu Ma Vân lập tức giận dữ quát lên, ánh mắt đầy sát cơ.
Tô Tín muốn làm như vậy thì hắn không ngăn cản được.
Dù sao vừa rồi hắn đã nhìn thấy thực lực Tô Tín, nếu Tô Tín muốn đánh lén những thủ hạ của hắn, cũng không có người nào ngăn cản một chiêu, ngay cả hắn cũng không thể.
Tiêu Ma Vân lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi dám động tới thủ hạ của ta, vậy tiểu bang phái ngươi thành lập tại phủ Thường Ninh cũng không cần tồn tại nữa.
- Chỉ bằng vào lực lượng Phi Ưng bang còn không đủ ta tiêu diệt, ngươi tin không?
Tô Tín lạnh nhạt gật đầu nói:
- Tin, ta đương nhiên tin, nhưng nếu ngươi dám động Phi Ưng bang, ta dám động người của ngươi, ngươi giết một người, ta giết mười người, cùng lắm “cá chết rách lưới”, ta lại xây dựng một Phi Ưng bang là được!
Trong mắt Tô Tín toả ra hào quang điên cuồng.
- Ta biết rõ mục đích ba nhà các ngươi tới Tương Nam làm gì, là tôi luyện, càng là một loại khảo nghiệm, Địch Vân Phi không cần lo lắng, hắn thua chỉ mất mặt, nhưng các ngươi thua chính là mất cả tương lai.
- Địch Kinh Phi chỉ có một đệ đệ như Địch Vân Phi, nhưng xin hỏi Tiêu huynh, ngươi đứng thứ mấy trong thế hệ trẻ Niên bang?
- Không tính cả Niên bang, sư phụ Kim Khả Tín của ngươi cũng không chỉ có một đệ tử là ngươi.
- Lãng phí nhiều tài nguyên và thời gian bồi dưỡng ngươi như vậy, ngươi ngã đầy bụi đất tại Tương Nam, thất bại quá thảm hại, chậc chậc, ngươi cho rằng Niên bang, sư phụ của ngươi còn tiếp tục bồi dưỡng ngươi hay sao?
- Nếu ngươi không sợ ta đánh cược với ngươi, dùng tương lai Tiêu Ma Vân ngươi để đánh cược sự tồn vong của Phi Ưng bang, ngươi dám cược với ta hay không?
Đối mặt ánh mắt điên cuồng của Tô Tín, Tiêu Ma Vân do dự, hắn không dám cược!
Không có đặc sản Nam Man do Phi Ưng bang lũng đoạn thì hắn chỉ thiếu chút bạc lung lạc nhân tâm mà thôi.
Nếu như Tô Tín giết tất cả thủ hạ trong tay hắn, chuyến đi Tương Nam của hắn lần này sẽ hoàn toàn thất bại.
Niên bang sẽ không quản ngươi làm cái gì tại Tương Nam, bọn họ chỉ nhìn thấy ngươi mời chào nhân thủ tại Tương Nam, đánh hạ bao nhiêu địa bàn, mà Tiêu Ma Vân ngươi xám xịt trở lại Niên bang, vừa đi thì kết quả là một mình trở về.
Kết quả như vậy có nghĩa là hắn đã thất bại thảm hại, thậm chí có thể kéo hắn ra khỏi vị trí đệ tử đích truyền của Niên bang trở thành đệ tử bình thường không được xem trọng, đây là việc Tiêu Ma Vân không cách nào tha thứ.
Hắn đã nghe nói qua thanh danh của Tô Tín, chuyện hắn làm lớn nhất là dùng cảnh giới Hậu Thiên chém giết Phương Đông Đình của Thanh Thành kiếm phái.
Lúc trước Tô Tín chỉ là bang chủ tiểu bang phái đã dám đắc tội Thanh Thành kiếm phái, Tiêu Ma Vân không nghi ngờ hiện tại Tô Tín có can đảm đắc tội hắn hay không.
Tô Tín nhìn gương mặt Tiêu Ma Vân biến ảo bất định, hắn cũng không nói thêm gì.
Hắn vẫn vững tin một đạo lý: đối mặt người nào thì nói lời nấy.
Đối mặt Địch Vân Phi kiêu ngạo nhưng tâm lý có lỗ thủng, Tô Tín có thể chọc giận hắn, dùng ngôn ngữ phá hư tâm thần hắn, dùng thực lực đánh bại hắn hoàn toàn.
Đối mặt Tiêu Ma Vân, hắn chỉ cần nói rõ quan hệ lợi hại trong đó, hắn tự nhiên sẽ hiểu tình cảnh của mình.
Quả nhiên Tiêu Ma Vân thu hồi tức giận, lạnh lùng nói:
- Tốt, ta đồng ý với ngươi, ta sẽ không động tới Phi Ưng bang, ngươi cũng đừng quên, tham dự tranh đấu lần này còn có Thượng Quan gia Thượng Quan Ngạn Khanh.
- Người kia càng khó chơi hơn ta, nếu hắn muốn hợp nhất Phi Ưng bang, ta thật sự muốn xem ngươi làm sao ngăn cản.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chuyện này ta không cần ngươi quan tâm, đợi đến lúc Thượng Quan Ngạn Khanh xuất hiện, ta tự nhiên sẽ nói chuyện với hắn, ta tin tưởng người thông minh sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.