Tâm tư của Tô Tín không thể gạt được Thôi phán quan, hắn cười cười nói:
- Cấu trúc địa phủ rất đơn giản, tất cả thành viên vòng trong đều dùng thân phận địa phủ mệnh danh, mang mặt nạ lên sẽ có thân phận của mặt nạ.
- Trong địa phủ cấp bậc cao nhất là Địa Tạng Vương đại nhân, hắn chính là người thành lập địa phủ.
- Bởi vì Địa Tạng Vương đại nhân bế quan nhiều năm cho nên địa phủ do Mạnh bà đại nhân cùng Hậu Thổ đại nhân thay nhau chấp chưởng.
- Trừ ba người này ra, các thành viên địa phủ còn lại thân phận ngang hàng, hơn nữa cho dù ba vị đại nhân muốn nhờ ta hỗ trợ cũng sẽ dùng hình thức nhiệm vụ tuyên bố, cũng không ra lệnh trực tiếp.
Tô Tín hỏi:
- Thực lực Địa Tạng Vương đại nhân mạnh bao nhiêu?
Trí nhớ Tô Tín rất tốt, hắn nhớ rõ Thôi phán quan lần thứ nhất mời chào hắn đã từng nói qua, địa phủ có thực lực đến Thiếu Lâm tự tìm phương trượng Độ Ách La Hán Huyền Khổ đòi người.
Độ Ách La Hán Huyền Khổ chính là cường giả Chân Vũ cảnh hàng thật giá thật, là người nổi danh Thiên Bảng, địa phủ có thể đòi người từ hắn, thực lực Địa Tạng Vương đại nhân chấp chưởng địa phủ mạnh bao nhiêu có thể nghĩ.
Thôi phán quan cười cười nói:
- Ngươi đoán đúng, thực lực Địa Tạng Vương chính là Chân Vũ cảnh võ đạo đại tông sư.
Nghe được Thôi phán quan thừa nhận, Tô Tín hít sâu một hơi.
Không phải hắn không có kiến thức, mà Chân Vũ cảnh là nhân vật trong truyền thuyết, có chút người trong võ lâm cả đời còn không có tư cách gặp cường giả Chân Vũ cảnh một lần.
Người trong giang hồ đã từng có người dùng một câu hình dung cường giả Chân Vũ cảnh, đó chính là: Chân Vũ lâm không, lục địa thần tiên!
Cường giả Chân Vũ cảnh có thể lâm không phi hành, ngưng tụ Chân Vũ Pháp Tướng bản thân, cách xa nhau ngàn vạn dặm cũng có thể Pháp Tướng hàng lâm, Tịch Diệt đương thời.
Uy năng như thế không khác gì lục địa thần tiên trong truyền thuyết, cho nên cường giả Chân Vũ cảnh mới có danh xưng là lục địa thần tiên.
Địa phủ có cường giả trong truyền thuyết tọa trấn, khó trách có tư cách nói đi khiêu chiến Thiếu Lâm tự.
- Đi, đi theo ta, ngươi mới tới địa phủ, có lẽ ngươi nên nhận phúc lợi từ địa phủ.
- Phúc lợi?
Tô Tín kinh ngạc nhìn Thôi phán quan.
Thôi phán quan giải thích nói:
- Thành viên vòng trong địa phủ có thân phận không thể lựa chọn lung tung, mà là công pháp căn cơ địa phủ quyết định thay ngươi.
- Lai lịch địa phủ chúng ta là di tích thượng cổ tông môn cường đại do Địa Tạng Vương đại nhân phát hiện ra, không gian này chính là di tích tông môn kia lưu lại...
- Trong tông môn chí cường có trên trăm môn công pháp đều mệnh danh theo thần chức của thành viên địa phủ, ngươi lựa chọn công pháp âm thần trong địa phủ, sau này ngươi sẽ có thân phận của công pháp.
- địa phủ chúng ta không dung nhập thế gian, cho nên ngươi đạt được công pháp chỉ có mang mặt nạ âm thần lên mới có thể sử dụng để tránh bị những người khác phát hiện.
- Đồng thời sau khi ngươi mang mặt nạ âm thần lên, tốt nhất không nên sử dụng công pháp thật của mình, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu.
Thôi phán quan mang theo Tô Tín đi vào một cung điện sau đó nói:
- Mạnh bà đại nhân, ta dẫn Tô Tín đến, ngài chuẩn bị cho hắn lựa chọn công pháp đi.
Tô Tín cảm thấy trước mặt có hào quang lóe sáng, trước mặt hắn là một nữ nhân mang mặt nạ Mạnh bà.
Nữ nhân này dáng người cao gầy, mặc bộ áo bào màu đen rộng thùng thình nhưng không thể che giấu được thân thể lồi lõm mê người, nàng như quả đào mật nóng bỏng mang theo sức hấp dẫn rất lớn.
- Ồ? Lần này động tác tiểu Thôi ngươi thật nhanh đấy.
Mạnh bà tán thưởng một câu, giọng nói kiều mỵ tận xương, cho dù Tô Tín nghe cũng cảm giác thân thể chấn động.
Tô Tín vội vàng vận chuyển Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần đại pháp mới miễn cưỡng chống lại âm thanh mị hoặc của Mạnh bà.
Mạnh bà hơi kinh ngạc nhìn Tô Tín, sau đó nàng cười khanh khách nói:
- Tiểu Thôi, lần này ngươi làm không tệ, tìm cho chúng ta một tiểu suất ca tuấn tú như thế, nếu không nhìn suốt mặt mo của các ngươi cũng làm lão nương chán muốn chết.
Thôi phán quan cười khổ nói:
- Mạnh bà đại nhân không nên ồn ào, trước mang Tô Tín đi chọn công pháp đã.
Tô Tín cẩn thận nhìn Mạnh bà, nữ nhân này nhìn hơi điên nhưng thực lực sâu không lường được.
Dựa theo Tô Tín đoán, Thôi phán quan đã có thực lực Dung Thần cảnh, hơn nữa còn là Dung Thần cảnh chí cường giống Cổ Đông Lai, có tư cách đứng hàng Địa Bảng.
Mạnh bà trước mặt có thể chấp chưởng địa phủ khi không có mặt Địa Tạng Vương, thực lực nàng có thể nghĩ, hơn phân nửa là cường giả Dương Thần cảnh.
Mạnh bà nhìn thấy ánh mắt Tô Tín nhìn nàng lâu như vậy, nàng cong thân thể làm bộ ngực no đủ nổi rõ lên, nàng cười nói:
- Tô tiểu đệ không cần nhìn lén, nhìn đường đường chính chính là được, tỷ tỷ không trách ngươi.
Lúc này một giọng nữ băng lãnh vang lên:
- Đã là lão thái bà mấy chục tuổi còn xưng tỷ tỷ? Ngươi có thể làm mẫu thân hắn đấy.
Trong cung điện bên cạnh có một nữ tử mặc hoa phục màu vàng, mặt mang mặt nạ Hậu Thổ đi ra ngoài.
Thôi phán quan vội vàng chắp tay nói:
- Bái kiến Hậu Thổ đại nhân.
Tô Tín cũng thi lễ theo Thôi phán quan.
Thực lực người địa phủ cao hay thấp không liên quan gì tới mặt nạ bọn họ đang đeo.
Ví dụ như Mạnh Bà trong địa phủ chỉ là một tiểu thần bình thường mà thôi, Hậu Thổ lại là đại thần khống chế u minh nhưng thật ra hai người bình khởi bình tọa với nhau.
Mạnh bà hừ lạnh một tiếng nói:
- Liên quan gì đến ngươi chứ? Tỷ tỷ ta thiên sinh lệ chất, có bản lĩnh so một lần, dám hay không?
Hậu Thổ lạnh lùng nhìn nàng, nói:
- Nhàm chán.
Nói xong Hậu Thổ nói với Thôi phán quan:
- Tiểu Thôi, Địa Tạng Vương đại nhân có cảm ngộ nên bế sinh tử quan, hắn phân phó nhân vật mới giao cho ngươi mang tới, ngươi giới thiệu cho hắn biết là hoàn thành nhiệm vụ.
Thôi phán quan nói:
- Việc này là đương nhiên, Tô Tín là do ta chọn đầu tiên, ta sẽ nói những việc này.
Hậu Thổ gật gật đầu, nàng gật đầu chào Tô Tín sau đó xoay người rời đi.
Mạnh bà ở sau lưng Hậu Thổ bĩu môi nói:
- Hừ! Tánh tình!
Thôi phán quan đau đầu không thôi, hai vị này tạm thời chấp chưởng địa phủ nhưng ngày thường không nghiêm, Địa Tạng Vương đại nhân vừa đi bế quan thì hào khí địa phủ cũng biến dị.
Sau đó Tô Tín lại cảm giác địa phủ có phần thú vị.
Ban đầu Thôi phán quan mời chào hắn, Tô Tín thật sự cho rằng địa phủ là tổ chức tà giáo giống như Bạch Liên giáo.
Dù sao lần trước Thôi phán quan xuất hiện làm hắn quá kinh hãi, hơn nữa hắn còn mang mặt nạ địa phủ, lại nói chuyện dong dòng không thôi, cũng khó làm cho người ta suy nghĩ khác.
Hiện tại xem ra thuộc tính thần bí của địa phủ không còn thưa bao nhiêu, ngược lại có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Mạnh bà lầm bầm hai câu liền vươn bàn tay trắng nõn ấn lên người Tô Tín hai cái, cũng không biết nàng đang làm gì.
- Chậc chậc, thân thể tu luyện không tệ, còn không kém nhiều võ giả chuyên tu thân thể, như vậy có thể chịu đựng được, chúng ta đi thôi.
Không đợi Tô Tín kịp phản ứng, Mạnh bà vung tay lên, hoa đào bay đầy trời.
Nhưng không đợi Tô Tín nhìn kỹ, cảnh vật chung quanh biến hóa nhanh chóng, cuồng phong đáng sợ thổi qua người Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín mới hiểu được Mạnh bà bảo hắn đứng vững là thế nào, nàng lại mang theo Tô Tín bay đi nhanh hơn vận tốc âm thanh, thậm chí phía sau còn nhìn thấy vòng sáng xuyên qua bức tường âm thanh.
Trong nháy mắt Tô Tín như bị hai thanh đại chùy đánh trúng, thiếu chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi.
Cũng may chỉ kéo dài vài giây thì Mạnh bà dừng lại.
Thân thể Tô Tín lắc lư hai cái, hai tay Thôi phán quan bên cạnh hắn run run, hiển nhiên dùng thực lực của hắn khó chịu nổi khi tiến hành xuyên qua không gian nhanh hơn vận tốc âm thanh.
Thôi phán quan báo oán nói:
- Mạnh bà đại nhân, U Minh đài cách cung điện của ngươi nửa khắc đi đường mà thôi, tại sao lại dùng thủ đoạn Tam Thế Hoa như vậy?
Mạnh bà lườm hắn một cái nói:
- Tiểu Thôi a tiểu Thôi, ngươi nên tu luyện thân thể một chút, như Tô tiểu đệ kìa, thân thể, nội lực, tinh thần đồng tu mới là vương đạo, ngươi có thiên hướng một phía quá lợi hại.
Thôi phán quan im lặng, nói nhiều lời vô dụng làm gì? Ngươi nói thẳng ngươi lười đi.
Tô Tín lúc này không quan tâm hai người bọn họ, hắn đang đánh gía cảnh tượng chung quanh.
Hiện tại ba người Tô Tín đứng trên bệ đá hình vuông dài hơn mười trượng, điểm kỳ dị là nó phiêu phù trên không trung, phía dưới chính là vực sâu không đáy, phía sau cách bệ đá hơn mười trượng mới có thể nhìn thấy lục địa.
Lúc này ở trung ương bệ đá có đồ vật đang lơ lửng, nó là quyển sách bằng đá, nó có hơn trăm trang, mỗi một trang sách đều có độ dày như ngón cái.
Lúc này quyển ách đã đóng, bìa quyển sách có ký hiệu kỳ lạ nhưng Tô Tín không hận ra, ở trung ương còn có ấn ký bàn tay.
Mạnh bà thả một đám hào quang bay vào trong quyển sách, dường như phong ấn trên quyển sách được mở ra, ngay sau đó sức mạnh kỳ dị xuất hiện bao phủ đám người Tô Tín vào trong.
Mạnh bà thoả mãn vỗ vỗ tay nói:
- Đi, Tô tiểu đệ đặt bàn tay lên thủ ấn bìa sách, không cần vận dụng nội lực, cứ đặt như thế là đủ.
Tô Tín đặt tay phải lên bìa sách, lập tức cảm giác có hào quang màu xanh xuất hiện, trong sách sinh ra hào quang bao phủ tay hắn.
Lúc này quyển sách bắt đầu lật, cuối cùng nó dừng ở một trang chính giữa, lúc này trong đầu Tô Tín xuất hiện từng ký hiệu kinh văn.
Mạnh bà nhìn nội dung trên sách sau đó kinh ngạc nói:
- Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải, ngươi rút được Sở Giang Vương?
Nghe được Mạnh bà nói như vậy, Thôi phán quan cũng kinh ngạc nhìn Tô Tín, không nghĩ tới quyển sách phán định tiềm lực hắn cao như vậy, trực tiếp cho hắn công pháp Sở Giang Vương trong Thập Điện Diêm La.