Chúc Trạch Phương vì muốn tuyệt sát Tô Tín cho nên sử dụng thủ đoạn đảm bảo nhất.
Hắn bảo Đoạn Thiên Nhai mời “Xích Hỏa Lôi Thương” Chu Trường Tín thì không nói, hắn còn dùng khối Tĩnh Tâm thạch mời thanh y sát thủ Huyết Y Lâu ra tay.
Sát thủ Huyết Y Lâu chia làm hắc y, lam y, thanh y, tử y, huyết y năm đẳng cấp. Trong đó hắc y thực lực yếu nhất, chỉ có thực lực mới vào cảnh giới Tiên Thiên, dùng vàng bạc bình thường là có thể mời được.
Sát thủ thanh y là Thần Cung cảnh, theo Huyết Y Lâu tính, Chúc Trạch Phương cầm khối Tĩnh Tâm thạch có thể mời sát thủ thanh y thực lực Thần Cung cảnh, như vậy Tô Tín cần phải đối mặt với bốn tên võ giả Thần Cung cảnh.
Chúc Trạch Phương chưa từng xem thường Tô Tín, hắn cho rằng bốn võ giả Thần Cung cảnh tuyệt đối có thể tuyệt sát Tô Tín.
Cùng là Thần Cung cảnh, không giống Tào Chính An bị Tô Tín đánh chết.
Tào Chính An xuất thân tán tu đạo phỉ, cho dù may mắn tu luyện tới Thần Cung cảnh nhưng thực lực có hạn.
Ba người Chúc Trạch Phương xuất thân Thiếu Lâm tự, tuy đệ tử tục gia được truyền thụ một loại trong bảy mười hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự nhưng không kém gì những đệ tử đại phái.
Về phần tên sát thủ thanh y Huyết Y Lâu càng phải như vậy, võ giả xuất thân Huyết Y Lâu không phải mạnh nhất trong cùng giai nhưng luận thủ đoạn sát nhân không có bao nhiêu người có thể sánh vai với bọn họ.
Thời điểm Chúc Trạch Phương bố trí thiên la địa võng muốn lấy mạng Tô Tín, Tô Tín không phát giác ra những việc này, hắn đang khoan thai tự đắc hành tẩu trên đại lộ Hán Nam đạo.
Tô Tín sẽ không xem lời nhắc nhở của Tạ Chỉ Yến như gió thoảng bên tai nhưng hắn không định trốn.
Lần trước đối mặt Thanh Thành kiếm phái, Tô Tín trốn, đó là vì với thực lực của hắn lúc trước căn bản không có một chút hi vọng phản kháng Thanh Thành kiếm phái.
Lúc này đối mặt Chúc Trạch Phương thì khác, Tạ Chỉ Yến nói rõ tất cả những gì mình biết với Tô Tín, Tô Tín rời khỏi Tương Nam đạo sau đó tìm hiểu tư liệu Lục Phiến môn về đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, cuối cùng hắn có một kết luận: Những người này chỉ là một đám chó điên đáng thương mà thôi.
Đúng vậy, người ngoài nhìn có vẻ đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự khó chơi nhưng Tô Tín lại cho rằng đây là một đám chó điên.
Bọn họ vốn có chủ nhân cường đại, kết quả bây giờ lại bị chủ nhân vứt bỏ vô tình, việc này làm bọn họ khó thích ứng thân phận mới, bọn họ vẫn cho rằng mình là đệ tử đại phái tài trí hơn người.
Loại tâm lý này làm cho bọn họ không thể xem mình như tán tu không nơi nương tựa, cho nên bọn họ vô ý thức ôm thành một đám, bắt được ai thì cắn ai, làm ra bộ dạng “chúng ta rất đoàn kết, đừng chọc chúng ta”.
Nhưng kỳ thật đây là tổ chức liên minh rời rạc, Tô Tín căn bản không tin bởi vì mình giết nhi tử của Chúc Trạch Phương thì bọn chúng sẽ xuất động đoàn thể đuổi giết mình không chết không thôi, nếu thật như vậy, những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đã không sống được tới bây giờ.
Bởi vì cái gọi là “không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương”, Chúc Trạch Phương thật sự tìm người đối phó hắn cũng thôi đi, Tô Tín vừa vặn trảm thảo trừ căn, tránh lưu lại phiền toái ngày sau.
Nếu nhìn thấy kẻ thù của mình đang đi nhởn nhơ trên đường cái Hán Nam đạo, hắn còn ẩn nhẫn không xuất hiện, như vậy Tô Tín mới sinh lòng cảnh giác với hắn, người tính cách ẩn nhẫn như vậy cho dù thực lực cũng không thể phớt lờ.
Hán Nam đạo nằm cạnh Tương Nam đạo, cũng không phải là một đạo quá phồn hoa, Tô Tín cưỡi khoái mã đi không nhanh không chậm đi về hướng phủ Tương Dương, chuẩn bị mua sắm thảo dược.
Hiện tại hắn đả thông mắt, tai bốn khiếu, bước tiếp theo hắn sẽ đả thông miệng.
Hiệu quả Linh Thần đan rất tốt nhưng cái giá quá mắc, Tô Tín không muốn tốn hao vì đan dược cho nên không đi thẳng tới Trung Nguyên, dọc đường hắn đi tới phủ Tương Dương.
Phủ Tương Dương sản xuất một loại thảo dược vô cùng thần kỳ, tên là Khai Thanh thảo, loại thảo dược này làm cho vẹt nói chuyện, làm cho âm thanh của vẹt rõ ràng và học vẹt rất nhanh, lúc ban đầu còn là đồ chơi của công tử giàu có.
Càng về sau có người phát hiện tính chất kỳ lạ của Khai Thanh thảo, sau khi ăn vào âm thanh to hơn và vô cùng thú vị, hơn nữa võ giả phục dụng cũng có hiệu quả như thế, có thể tạm thời cường hóa khiếu huyệt trong miệng, trợ giúp võ giả trùng kích khẩu khiếu.
Công hiệu này là bản đơn giản hóa của Linh Thần đan, Tô Tín vô tình phát hiện trong tư liệu Lục Phiến môn ghi lại việc này, hắn ghi nhớ trong lòng và muốn mua vài cây Khai Thanh thảo thay thế Linh Thần đan trùng kích khẩu khiếu.
Bởi vì có Khai Thanh thảo cho nên nó còn phồn hoa hơn cả phủ Thường Ninh, thậm chí trong thành còn mở một tòa phường thị dùng để buôn bán Khai Thanh thảo và đan dược luyện chế từ Khai Thanh thảo.
Nhưng Khai Thanh thảo tại nơi này đại đa số là đồ giả.
Khai Thanh thảo là thảo dược trân quý nhưng không thể gieo trồng bằng nhân công, hơn nữa công hiệu của nó quan trọng như vậy, lúc thu hoạch Khai Thanh thảo đều bị các thương nhân tranh mua không còn, làm sao còn có nhiều hàng tồn mà buôn bán trong phường thị?
Huống hồ những đan dược Khai Thanh thảo càng thú vị, loại thảo dược này mới bị người ta phát hiện ra nên tạm thời không có bất cứ thảo dược nào khác dung luyện chung với nó.
Điểm ấy thì một vài luyện đan tông sư còn đang nghiên cứu, cũng không biết những người này lấy đan dược từ đâu ra, chẳng lẽ bản lĩnh của bọn họ còn mạnh hơn luyện đan tông sư?
Tô Tín đi vào phường thị buôn bán Khai Thanh thảo thì phát hiện nơi này náo nhiệt tới cực điểm, bên đường bày quầy bán hàng, trong tiệm đều bán Khai Thanh thảo.
Loài cỏ này giống như cỏ dại nhưng màu sắc đỏ tươi nên hơi khác một chút.
Âm thanh rao hàng không dứt trên đường cái, chung quanh cũng có không ít người đang hỏi giá, Tô Tín xem qua vài lần nhưng không phát hiện thật hay giả, hắn cảm giác nguyên khí trong đó không có bao nhiêu, hơn phân nửa đều là những hàng nhái.
Hắn lắc đầu muốn rời đi, lúc này một võ giả thực lực Hậu Thiên sơ kỳ gương mặt hèn mọn bỉ ổi kéo ống tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Vị thiểu hiệp này muốn mua Khai Thanh thảo? Chỗ của ta có hàng tồn, tuyệt đối đáng tin.
- Nhiều thương gia như thế, ngươi làm sao dám nói của ngươi chính là thật?
Tô Tín hứng thú hỏi.
Tên võ giả kia kéo Tô Tín đi vào một nơi hẻo lánh, nơi này không có bao nhiêu cửa hàng và võ giả, chỉ có một lão đầu đang bày hàng bán cháo bột.
Hắn cười ha ha nói:
- Vị thiểu hiệp này hẳn là người biết chuyện, hàng năm Khai Thanh thảo tại phủ Tương Dương bị thu mua gần hết, những người khác có cũng không lưu lại bao nhiêu hàng tồn, đương nhiên sẽ không xuất ra nhiều như thế.
- Nói thật ta cũng không có hàng tồn Khai Thanh thảo, nhưng nó còn mới hơn hàng tồn kho nhiều.
Tên võ giả này nói xong, hắn cẩn thận xuất ra một cái hộp gỗ trong ngực áo, bên trong có năm gốc Khai Thanh thảo.
Những Khai Thanh thảo đang bán ngoài kia dài bảy thốn, tên võ giả này lấy ra chỉ là Khai Thanh thảo dài ba bốn thốn.
Tô Tín cau mày nói:
- Đây là Khai Thanh thảo chưa trưởng thành?
Tên kia võ giả vội vàng nói:
- Công tử nhãn lực tốt, Khai Thanh thảo chưa trưởng thành nhưng công hiệu chỉ yếu hơn Khai Thanh thảo trưởng thành một ít mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng.
Tô Tín như cười như không nhìn hắn:
- Ngươi thật lớn mật đấy, vậy mà một mình hái trộm Khai Thanh thảo, lại còn là cây non chưa trưởng thành nữa.
Tô Tín đã từng gặp qua trong tư liệu Lục Phiến môn, hắn biết thế lực trong phủ Tương Dương rất lớn.
Khai Thanh thảo chính là đặc sản của phủ Tương Dương nhưng bọn họ không độc chiếm mà là quy định hàng năm chỉ có một tháng mới được hái Khai Thanh thảo, hơn nữa chỉ hái Khai Thanh thảo trưởng thành, không cho phép ai đào những cây chưa trưởng thành, tế thủy trường lưu mới là căn bản.
Hiện tại thời gian hái Khai Thanh thảo đã qua mà tên võ giả này còn có Khai Thanh thảo, hơn nữa còn là loại chưa trưởng thành, hiển nhiên chính là hắn hái trộm mang ra, tính chất ác liệt tương đương đào góc tường phủ Tương Dương.
Nhưng việc này có liên quan gì với Tô Tín? Dù sao hắn đến mua Khai Thanh thảo, chỉ cần thu Khai Thanh thảo tới tay là được, cho dù phủ Tương Dương có bị địa chấn hủy diệt cũng không có nửa phần quan hệ với hắn.
Cho nên Tô Tín hỏi thẳng:
- Ra giá đi.
Tên võ giả kia cắn răng nói:
- Xem thiếu hiệp ngươi cũng là người biết hàng, ta cũng không nói nhiều, năm gốc Khai Thanh thảo năm mươi vạn lượng, hoặc là năm viên đan dược tu luyện hoàng cấp.
- Dù sao nếu bán thứ này bị người ta phát hiện, ta không chỉ không thể lăn lộn trong phủ Tương Dương, còn có khả năng rơi đầu.
Tô Tín gật gật đầu, tên võ giả này ra giá không tính là quá đen, dù sao loại thảo dược này có thể thay thế Linh Thần đan, là thứ có tiền không mua được.
Tô Tín cho hắn ngân phiếu năm mươi vạn lượng, hắn thu cái hộp có Khai Thanh thảo vào trong tay.
Tên võ giả kia lập tức vui lên, hôm nay đụng phải khách hàng xa hoa, hoàn toàn không trả giá đã đồng ý.
Tô Tín thu cái hộp vào trong túi giới tử, bỗng nhiên lão giả bán cháo bột bên cạnh hành động, hất nồi cháo lên người Tô Tín, hắn rút thanh kiếm dưới nồi cháo đâm thẳng về phía Tô Tín.
Tên võ giả bên cạnh ngây ngốc, lão giả bán cháo bột cả đời trong phủ Tương Dương biến thành cao thủ từ khi nào thế?
Lúc này nội tâm Tô Tín rùng mình, hắn cảm giác mình đang bị con sói cô độc hành tẩu trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào, toàn thân hắn lạnh buốt.
Đừng nói là tên võ giả bán Khai Thanh thảo không phát giác được, cho dù là Tô Tín cũng không phát hiện lão giả bán cháo bột có gì không đúng, thẳng tới khi hắn ra tay Tô Tín mới phát hiện có sát cơ.
Tô Tín sử dụng Kinh Thần, trong nháy mắt lực lượng nóng bỏng bộc phát đánh cả nồi cháo bốc hơi.
Trong hơi nước mù mờ có một thanh kiếm mảnh mang theo hàn quang đâm tới cổ Tô Tín, kiếm khí lượn lờ nhưng không mang theo chấn động nào cả, thậm chí hơi nước không có rung động gì đáng kể, cho thấy sát thủ này có lực khống chế kinh người.