Tô Tín nói một câu Đổng Bất Nghi lập tức giận quá hóa cười, hắn rất tức giận:
- Niên Bang ta tai vạ đến nơi? Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không, võ lâm thiên hạ hiện tại có ai dám nói Niên Bang tai vạ tới nơi chứ?
Đổng Bất Nghi không phải tự phụ, mà là tự tin.
Niên Bang thân là một trong thiên hạ thất bang, là thế lực đỉnh cấp trong giang hồ, muốn triệt để diệt Niên Bang, Thiếu Lâm tự làm không được, Thái Nhất Đạo Môn đứng đầu đạo môn làm không được, Tạo Hóa Đạo Môn mới quật khởi cũng làm không được.
Đại Chu vương triều tập hợp tất cả lực lượng còn có thể làm được, trừ phi Nhân Hoàng Đại Chu bị điên, nếu không hắn tuyệt đối không động thủ với Niên Bang.
Bởi vì làm như vậy sẽ dẫn tới võ lâm Trung Nguyên chấn động, thậm chí làm cho Đông Tấn, Kim Trướng Hãn Quốc thừa dịp Chu suy yếu mà hợp nhau tấn công.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, là ta nói sai, tai vạ đến nơi không phải Niên Bang, mà là Thu đàn Niên Bang các ngươi.
Thần sắc Đổng Bất Nghi lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm nhìn Tô Tín:
- Tiểu tử, ngươi nói có ý gì? Ngươi nói ta không giao thuế thủy vận và quyền giám sát Lục Phiến Môn ra, ngươi có thể khiến ta đại họa đến đầu sao?
- Không phải ta làm cho ngươi đại họa đến đầu, mà là Lục Phiến Môn sẽ làm ngươi đại họa đến đầu.
Tô Tín đứng dậy, trầm giọng nói:
- Đổng đường chủ, ngươi cũng biết chuyện xảy ra trên Giang Nam hội, dư nghiệt Ngô quốc nổi loạn tại Giang Nam đạo đã chọc giận triều đình, thậm chí một trong tứ đại thần bổ ‘Cửu Ngự Cuồng Đao’ Thiết Chiến cũng tự mình chạy tới đây.
- Triều đình lần này đã quyết tâm trọng chỉnh Giang Nam đạo, ngươi là đường chủ Thu đàn chắc chắn cũng biết tình hình Tiêu gia, Tiêu gia bị Cổ Đông Lai theo dõi, hiện tại Tiêu gia không dám có một chút động tác nào, Thu đàn Niên Bang ngươi mạnh hơn Tiêu gia sao?
Sắc mặt Đổng Bất Nghi hơi âm trầm, hắn đã sớm nghe nói qua chuyện của Tiêu gia, hiện tại Cổ Đông Lai đang canh chừng Tiêu gia, song phương bắt đầu giương cung bạt kiếm, cuối cùng Tiêu gia vẫn thỏa hiệp, võ giả Nguyên Thần Cảnh an ổn ở lại trong Tiêu gia không ra khỏi cửa.
Tô Tín tiếp tục nói:
- Nếu nói chuyện Giang Nam hội không có bóng dáng Tiêu gia là không thể nào, nói ra quỷ cũng không tin, cho nên lần này triều đình rất tức giận.
- Thu đàn Niên Bang cũng như thế, những năm gần đây các ngươi thiếu nợ thuế thủy vận và các ngươi vận chuyển gì triều đình cũng không truy cứu.
- Nếu hiện tại các ngươi không buông việc trả thuế và quyền giám sát, xin hỏi Đổng đàn chủ ngươi có mục đích gì? Có phải những lâu thuyền ở bên ngoài đang vận chuyển đồ không được phép vận chuyển hay không?
- Lớn mật!
Đổng Bất Nghi tức giận quát một tiếng, khí thế hắn như núi lửa sắp bộc phát tại chỗ.
Đối mặt Đổng Bất Nghi nổi giận,Tô Tín lại thản nhiên nói:
- Đổng đàn chủ ngươi nên biết ta nói không phải không có chứng cớ.
- Hiện tại ta ở nơi này nói rõ với ngươi mọi việc, nếu ngươi gian ngoan mất linh, nói không chừng tương lai sẽ đổi thành người khác đấy.
- Triều đình không định động thủ với Niên Bang nhưng với một Thu đàn nho nhỏ, ta tin tưởng không cần triều đình ra tay, Lục Phiến Môn sẽ tự mình giải quyết.
Hắn nói tới đây, ngữ khí Tô Tín nặng nề hơn trước:
- Huống hồ Lục Phiến Môn muốn đối phó cũng không phải Thu đàn, mà là Đổng đàn chủ ngươi!
- Là ngươi không giao thuế má thủy vận, ngăn cản Lục Phiến Môn giám sát, cuối cùng bị vạch mặt, ngươi nói Niên Bang có thể vì ngươi mà cá chết rách lưới với triều đình hay không?
- Ta tin tưởng trong Niên Bang sẽ có người giữ gìn ngươi nhưng chắc chắn sẽ có người bỏ đá xuống giếng, hơn nữa có không ít kẻ đang nhìn chằm chằm vị trí đàn chủ Thu đàn.
- Mặc dù Niên Bang có vài phó bang chủ nhưng ai cũng biết rõ vị trí béo bở nhất chính là tứ quý đàn Xuân Hạ Thu Đông!
- Đổng đàn chủ, ngươi nói vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, Thu đàn vô chủ, các phó bang chủ trong Niên Bang sẽ nghĩ như thế nào? Những phó đàn chủ dưới tay ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Đổng Bất Nghi mặt không biểu cảm nhưng hắn thu hồi khí thế cường đại, dường như hắn biến thành lão nông bình thường.
Tô Tín cứ như vậy lẳng lặng nhìn Đổng Bất Nghi, hắn nói thật thật giả giả, kéo da hổ làm cờ, đánh cuộc tín nhiệm của Niên Bang với Đổng Bất Nghi.
Cho dù là thế lực võ lâm nào cũng có nội đấu, ngay cả Thiếu Lâm tự và Thái Nhất Đạo Môn được xưng thanh tịnh vô vi cũng giống như vậy.
Niên Bang là đệ nhất thiên hạ đại bang nội đấu càng lợi hại, hơn nữa căn nguyên nội đấu nằm ở chế độ phân quyền của Niên Bang, thậm chí Niên Bang nội đấu còn kịch liệt hơn các thế lực khác.
Nếu như không phải bang chủ Niên Bang có thể trấn áp tứ quý đàn, nói không chừng cả Niên Bang vì thế mà chia rẽ.
Im lặng suốt nửa ngày, Đổng Bất Nghi mở miệng nói:
- Nếu quả thật như lời ngươi nói, triều đình cố ý muốn trọng chỉnh Giang Nam đạo, vì sao Lục Phiến Môn lại phái ngươi tới làm tổng bổ đầu Giang Nam đạo?
- Nguyên Thần và Tiên Thiên, chênh lệch một bước như trời và đất, bọn họ phái ngươi tới Giang Nam đạo đảm nhiệm chức tổng bổ đầu, ta có cảm giác bọn họ không đủ thực lực, chuẩn bị coi ngựa chết thành ngựa sống?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Có đôi khi thực lực cảnh giới không đại diện cho tất cả.
Đổng Bất Nghi đứng dậy, lắc lắc nắm đấm của mình và nói:
- Nhưng nhiều thời điểm nắm đấm lại đại diện cho tất cả.
- Nếu như ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ tin ngươi nói chuyện, ta sẽ giao thuế cho triều đình, ngươi cũng có thể phái người đến giám sát thuỷ vận bến tàu.
Đổng Bất Nghi lại lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không tiếp được, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở đây! Đã thật lâu không người nào dám tính toán và chơi mưu trí thủ đoạn trước mặt Đổng Bất Nghi ta, cho dù Lục Phiến Môn Thiết gia tới đòi công đạo với ta, Đổng Bất Nghi ta cũng không sợ, nhưng ngươi có dám hay không?
Tô Tín lúc này tươi cười vui vẻ:
- Có gì không dám?
Bỗng nhiên Đổng Bất Nghi đứng lên, khí thế trên người hắn như ngọn núi khủng bố đang áp xuống, khí tức cường đại và cảm giác áp bức không ngừng đè lên người Tô Tín.
- Chiêu thứ nhất!
Hắn lạnh lùng nói một câu, Đổng Bất Nghi đã ra tay, hai tay hắn kết thành ấn quyết, ấn quyết như ngọn núi nhỏ nện thẳng vào người Tô Tín!
Trong nháy mắt cả đại sảnh rung động rất mạnh, cái bàn trước mặt Đổng Bất Nghi vỡ vụn liên tục, mặt đất đại sảnh bị nện nát bấy và bắt đầu nứt vỡ thành từng khúc.
Hai tay Đổng Bất Nghi ngưng tụ khí thế như núi lớn, chân khí kết hợp với lực lượng thiên địa quanh người, hư ảnh ngọn núi tuyết và băng hàn nặng nề bộc phát uy thế kinh hoàng.
Tô Tín đã cẩn thận nghiên cứu Đổng Bất Nghi, đương nhiên hắn biết tuyệt kỹ thành danh của Đổng Bất Nghi chính là Cửu Ngự Sơn Thần Ấn.
Đổng Bất Nghi rất ít khi sử dụng võ kỹ này, ấn quyết hóa thân sơn thần, kết xuất sơn thần ấn ngưng tụ lực lượng chín ngọn núi áp chế đối thủ, uy thế vô cùng cường đại, cương mãnh dữ tợn tới cực điểm.
Hơn nữa uy lực Cửu Ngự Sơn Thần Ấn cực kỳ kinh khủng, một ấn mạnh hơn một ấn, trong thiên hạ hiếm khi tìm được người cùng cấp mạnh hơn Đổng Bất Nghi.
Sắc mặt Tô Tín không thay đổi, tay trái giữ vỏ kiếm, hắn không ngừng vận chuyển Sơn Tự Kinh đại pháp, sau lưng Tô Tín xuất hiện huyết nguyệt, ánh sáng chói lọi chói mắt xen lẫn mơ hồ.
Trong mắt Đổng Bất Nghi xuất hiện một tia kinh dị, Tiên Thiên vẫn là Tiên Thiên mà thôi, công pháp thần dị vẫn cần thực lực chèo chống.
Cho nên Đổng Bất Nghi không do dự dùng ấn quyết tấn công Tô Tín.
Đối mặt cự sơn đánh xuống, Tô Tín ra tay, rút kiếm, huyết nguyệt đảo ngược, khí huyết ngập trời.
Trong nháy mắt cả đại sảnh biến thành huyết hà, đây là một kiếm toàn lực của Tô Tín, cũng là một kiếm cường đại nhất sau khi hắn đột phá Thần Cung Cảnh!
Huyết hà không ngừng ngăn cản cự sơn giáng lâm, huyết nguyệt tỏa sáng bao phủ cả đại sảnh.
Động tĩnh hai người giao thủ quá lớn, làm, một vài võ giả Niên Bang vội vàng chạy tới xem động tĩnh là gì.
Lúc bọn họ nhìn thấy huyết hà ngăn cản cự sơn khủng bố kinh người, mặt đất bị chân khí hai người xé nát, những người này sợ hãi không dám xông vào trong đại sảnh, sợ bị chân khí cuồng bạo tổn thương.
Có người nhận ra Tô Tín liền ngạc nhiên không nhỏ.
Tô Tín lại có thể dùng thực lực Tiên Thiên Thần Cung Cảnh đối chiến đàn chủ của bọn họ, Đổng Bất Nghi chính là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong đấy.
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, Tô Tín giao thủ với Đổng Bất Nghi không lâm vào thế hạ phong.
Kỳ thật tình huống không phải như vậy, Tô Tín toàn lực đánh một kiếm đã có chút không chịu nổi.
Sơn Thần Ấn của Đổng Bất Nghi thế lớn lực nặng gần như có thể xé rách huyết hà.
Sơn Hải kinh đại pháp vô cùng thần dị, huyết nguyệt sau lưng Tô Tín vô cùng kỳ bí nhưng khó ngăn cản lực lượng Đổng Bất Nghi.
Ngay cả như vậy thân thể Tô Tín trải qua Long Tượng Bàn Nhược Công cường hóa cũng xuất hiện chấn động rất mạnh, hiện tại chỉ cần lực lượng đối phương mạnh hơn một chút thì Tô Tín sắp không ngăn cản nổi.
May mà Đổng Bất Nghi chỉ sử dụng lực lượng một ấn mà thôi, Tô Tín thở ra một hơi.
Đương nhiên sự việc chỉ mới bắt đầu mà thôi, ai cũng biết Sơn Thần ấn của Đổng Bất Nghi một ấn mạnh hơn một ấn, hiện tại chỉ là mở màn, phía sau mới là việc chính.
Đổng Bất Nghi ngạc nhiên nói:
- Rất tốt, ta thật sự xem thường ngươi, Lục Phiến Môn tuyển ngươi làm tổng bổ đầu Giang Nam đạo quả nhiên không phải hồ đồ, còn hai ấn, ta sẽ không lưu tình.
Đổng Bất Nghi dứt lời, bàn tay hắn lại kết ấn quyết, lần này hư ảnh sau lưng Đổng Bất Nghi chính là ngọn núi lửa đỏ rực, ngọn núi sắp bộc phát nên tích lũy khí thế kinh người, chỉ chờ bộc phát liền sinh ra uy thế kinh thiên động địa.
Tuyết sơn rét lạnh thấu xương, núi lửa bùng nổ sinh ra lực lượng đáng sợ, đây chính là Hỏa Sơn Ấn.
Tô Tín mặt không đổi sắc, nhưng hắn biết rõ mình phải tiếp được một ấn này.
Lúc trước Tô Tín giao thủ với Giác Nghiêm, tuy Giác Nghiêm và Đổng Bất Nghi đều là Hóa Thần Cảnh nhưng tối thiểu Tô Tín có thể sử dụng Phong Thần Thối dây dưa với Giác Nghiêm mấy chiêu.
Khi đối mặt với Cửu Sơn Thần Đổng Bất Nghi, Tô Tín không ra tay toàn lực thì hắn có khả năng thịt nát xương tan.
Cho nên Tô Tín không chút do dự lập tức tiến vào hệ thống đổi vật phẩm tiêu hao, dưới uy thế Sơn Thần Ấn, Tô Tín chỉ có thể vận dụng vật phẩm tiêu hao mới có thể tiếp được hai chiêu còn lại.