ền phức như vậy. Cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ? Chúng ta cùng các người ở lại quảng trường này ăn chút điểm tâm là được.
Lan Quân Hi nghe Tô Lôi nói vậy, không tiếp tục nhìn Vu Nhai nữa, mà sảng khoái đáp ứng. Nàng nói như vậy cũng khiến Tô Lôi ngây người. Nàng căn bản chưa từng nghĩ tới, Lan Quân Hi một nhân vật lớn như vậy sẽ ở lại. Có thể chạy tới cứu bọn họ đã khiến bọn họ vô vàn cảm ơn rồi.
Theo Tô Lôi, Lan Quân Hi chắc là cảm thấy không thoải mái đối với quận chúa Nguyệt Ninh Á, mới tới cứu người. Nàng cùng mình và đám dân nghèo xung quanh chắc là người của hai thế giới mới phải, làm sao có thể hạ thấp thân phận ở lại được?
- Cảm ơn tiểu thư Lan Quân đã nể mặt. Chỉ có điều những điểm tâm này thật sự có chút sơ sài. Nếu không để ta. . .
Đạt Mộc gia gia cũng cảm thấy được sủng mà kinh, vội vàng nhảy ra nói. Trong xóm nghèo này cũng chỉ có nhà hắn miễn cưỡng có thể chiêu đãi Lan Quân Hi. Nhưng hắn còn chưa dứt lời lại bị Lan Quân Hi cắt ngang. Nghe nàng nói:
- Không cần phiền toái. Điểm tâm có tốt hay không cũng không sao. Chỉ cần là thứ bái tế Hoàng hậu nương nương, ta đều ăn được. Đây đại biểu cho tấm lòng của các ngươi.
Mọi người lại sửng sốt trước lời nàng nói, trợn trừng mắt nhìn nàng, không rõ nàng nói vậy là có ý gì.
- Ha ha, thật ra ta cũng là người thờ phụng Hoàng hậu nương nương. Nói thật, lần này chúng ta tới cũng không phải vì cứu các ngươi, mà vì biết trong Tuyết Lâm Thành có một đám người thờ phụng Hoàng hậu nương nương, chúng ta mới qua. Trùng hợp gặp phải quận chúa Nguyệt Ninh Á có hành vi điên cuồng, cũng dọa tới nàng.
Lan Quân Hi lại khôi phục bộ dạng cởi mở lúc đầu, trực tiếp thừa nhận nói.
- Cái gì? Tiểu thư Lan Quân Hi cũng là người thờ phụng Hoàng hậu nương nương sao?
Thoáng cái, Tô Lôi trở nên kích động. Dường như Lan Quân Hi không còn là người của hai thế giới nữa. Trong nháy mắt khoảng cách đã rút ngắn lại. Đám dân nghèo mặc dù không có biện pháp nào có thể ung dung như nàng, nhưng biểu tình của bọn họ khi nhìn Lan Quân Hi giống như ánh sao lóe sáng.
- Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn là nhóm người đầu tiên thờ phụng Hoàng hậu nương nương. Thậm chí chúng ta còn vì Hoàng hậu nương nương thành lập một tổ chức, tên là Thanh Môn. Bởi vì tên của Hoàng hậu nương nương có một chữ Thanh. Cho nên mới lấy cái tên như thế. Hiện tại ta xem như là một chấp sự Thanh Môn. Lần này ta tới Phiêu Phong Thành cũng là muốn phát triển Thanh Môn, để có nhiều người có thể tưởng nhớ tới Hoàng hậu nương nương. Đặc biệt là những người nghèo khó. . . Giúp đỡ bọn họ vượt qua kiếp nạn toàn đại lục lần này, cũng chính là mục tiêu thành lập Thanh Môn.
Thanh Môn. . .
Thoáng cái, mọi người lại có chút hồ đồ. Đặc biệt tưởng nhớ tới Hoàng hậu nương nương sao?
May là người của đế quốc Ma Pháp đối với giáo hội, thần điện cũng không xa lạ gì. Trước đây, đám dân nghèo cũng đã từng thờ phụng các thần khác nhau. Bọn họ rất nhanh có thể hiểu được. Hóa ra những người tưởng nhớ tới Hoàng hậu nương nương còn tập hợp thành một giáo hội. Hóa ra rất nhiều người giống như bọn họ cầu hướng về phía Hoàng hậu nương nương vĩ đại cầu khẩn. Đám dân nghèo trở nên hưng phấn, dường như tìm được người một nhà.
Nhưng Tô Lôi, Tu Tư và Đạt Mộc gia gia sẽ không đơn thuần như đám dân nghèo kia. Đặc biệt là Đạt Mộc gia gia tuổi già thành tinh, trong mắt thoáng hiện tinh quang.
Thì ra là thế. Hóa ra phía sau chuyện tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương, thật sự có người đang thúc đẩy. Trước đây hắn cũng giống như Vu Nhai vậy, cảm thấy kỳ quái, vì sao Hoàng hậu nương nương biến mất lâu như vậy, lại đột nhiên xuất hiện lời lời đồn ở trên đại lục?
Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ. Hắn cũng nhìn thấy dã tâm của Lan Quân Hi hoặc nói là của họ Lan Quân. Sợ rằng họ Lan Quân thần bí sẽ mượn cơ hội này lại từng bước tiến vào đại lục Thần Huyền. Lại là một thế lực đáng sợ nữa muốn tranh đoạt đại lục sao?
- Ai. . .
Trong lòng hắn khe khẽ thở dài. Thật ra cũng không có gì không tốt. Chí ít mục đích của Thanh Môn là giúp đỡ dân chúng cùng khổ. Chí ít trong thời gian tranh đoạt đại lục, bọn họ còn có thể đối xử tử tế với đám dân nghèo. Mặc dù đây chỉ là cờ hiệu, nhưng cũng phải cho làm dáng một chút.
Ai, hiện tại đế quốc Ma Pháp còn thiếu các giáo hội mới nổi lên sao?
Như Hắc Ám Thần Điện không phải đang ra sức tuyên truyền sao? Còn có vô số giáo hội nhỏ vừa lập ra. Có chính có tà. Lấy tình hình hiện nay có thể thấy, các giáo hội nhỏ không có bối cảnh gì siêu cấp lớn gần như không làm ra trò trống gì. Nhưng Thanh Môn lại khác. Bọn họ có họ Lan Quân thần bí.
- Hoàng hậu tiền bối, xem ra gia tộc của tiền bối cũng muốn nghênh đón huy hoàng. Chỉ cần có thể vượt qua nguy cơ từ Cổ Duệ, không biết tiền bối có muốn ra ngoài một chút, trợ giúp gia tộc của tiền bối giúp một tay hay không? Như vậy còn có thể về thăm nhà?
Đạt Mộc gia gia có thể nghĩ tới, Vu Nhai đương nhiên cũng có thể nghĩ đến. Hắn ném đi sự nghi ngờ trong lòng mình, đồng thời nói với hoàng hậu tiền bối ở bên trong Lục Thiên Thần Ấn hỏi.
Hắn đối với Thanh Môn cũng không có phản cảm gì. Hôm nay đại lục loạn như vậy, nếu có tổ chức cường đại che chở dân nghèo, chí ít có thể có nhiều người sống sót hơn nữa. Huống gì, Thanh Môn là do hậu nhân của hoàng hậu tiền bối lập ra.
- Tạm thời không cần. Tạm thời ta muốn qua thị giác của ngươi, xem thử gia tộc Lan Quân thần bí của ta hôm nay đã biến thành thế nào đã. Chờ thời cơ đến, ta mới xuất hiện. Lại nói, hiện tại ta xuất hiện, nói không chừng ngươi còn có thể bị bọn họ xem là giả thần giả quỷ, giết chết ngươi.
Hoàng hậu tiền bối lắc đầu, cũng không chấp nhận đề nghị của Vu Nhai. Có thể nàng không muốn xuất hiện ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy. Hoặc có lẽ là...
Hoàng hậu nương nương dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Nói không chừng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa. Dù sao ta là người đã chết.
- Cũng phải. Ta còn đại biểu cho Bách Tộc Loạn Địa. Tiền bối trở thành Binh Linh của ta. Chắc hẳn sau khi ra ngoài, cũng sẽ khiến cho gia tộc họ Lan Quân của tiền bối cảm thấy khó xử. Vẫn nên từ từ xem thử, tùy cơ ứng biến.
Vu Nhai gật đầu. Hoàng hậu tiền bối xuất hiện nói không chừng cũng sẽ quấy nhiễu sự bố trí của gia tộc Lan Quân thần bí hiện nay. Thậm chí có khả năng quấy nhiễu sự cân bằng của các thế lực bên trong gia tộc họ Lan Quân gì đó. Nàng có lẽ chỉ muốn nhìn lại quê quán của nàng mà thôi. Nàng đã là người của mấy nghìn năm trước. Hiện tại hậu bối nàng lại không biết.
Đương nhiên, nếu như có cơ hội, âm thầm giúp một tay cũng không có vấn đề gì.