Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Nhai nói:

- May mắn huyền khí của ta còn đủ dùng, quả nhiên cứng đối cứng không phải cách hay.

Vong Linh huynh gật gù, chạy trốn ngay khi băng kiếm vỡ ra. Vu Nhai và Vong Linh pháp sư nương địa hình hiểm trở ẩn vào bóng tối, khi băng kiếm biến mất thì đám quái thú không còn thấy hai người đâu.

Trưởng lão thần giai phân tích viên bị biểu hiện cuối cùng của Vu Nhai làm ngứa miệng:

- Băng chi thánh đạo, hắc ám thánh đạo . . . Tiểu tử này dung hợp bao nhiêu loại quy tắc chi nguyên?

Mới rồi Vu Nhai thể hiện vài loại thánh đạo, mấy người đoàn đội đi trước không bao nhiêu người làm được điều đó.

- Hơn nữa lời tiểu tử này nói rất rõ ràng, mãi đến bây giờ hắn mới hao hết huyền khí. Tức là huyền khí trong cơ thể hắn từ lúc bắt đầu chiến đấu chống đỡ đến bây giờ, nhiều đại chiêu thức như vậy . . .

- Có chuyện gì? Chẳng lẽ ngọc bài lữ hành của hắn có vấn đề?

Băng bà bà không lên tiếng, người nói chuyện là hội trưởng Lữ Giả. Gã có ấn tượng khắc sâu với Vu Nhai, lúc trước gã rất tò mò. Hội trưởng Lữ Giả nhớ trước lúc xuất hiện Độc Cô Cửu Tà cố gắng bênh vực Vu Nhai, nói hắn có thiên phú rất mạnh, được Độc Cô gia chủ chú trọng. Khi ấy hội trưởng Lữ Giả không tin, ai ngờ là sự thật.

Hội trưởng Lữ Giả hỏi:

- Người dẫn đường của Vu Nhai là ai?

- Là ta, hội trưởng!

Mượn kiếm huynh cực kỳ kích động. Cái gì gọi là cây khô gặp mùa xuân, cái gì là hy vọng? Chính là đây!

Nhưng trong lòng mượn kiếm huynh rất lo, bởi vì chuyện ngọc bài lữ hành chưa giải quyết, gã không yên tâm được. Có lẽ Vu Nhai chỉ có thiên phú chiến đấu mạnh mẽ. Mượn kiếm huynh nghe các trưởng lão thần giai đối thoại, hình như ý của bọn họ là Vu Nhai biểu hiện ra sức chiến đấu không cùng đẳng cấp với tiềm lực. Nghe hội trưởng Lữ Giả hỏi, mượn kiếm huynh vội báo danh.

Lúc trước mượn kiếm huynh có cãi lại hội trưởng Lữ Giả nhưng rõ ràng gã không nhớ đến Bạch Ly.

- A, thì ra là ngươi.

Hội trưởng Lữ Giả biết mặt mượn kiếm huynh, hỏi:

- Ngươi đã là người dẫn đường của hắn vậy hãy điều tra vấn đề ngọc bài lữ hành, ta nhớ lúc trước hắn còn lấy nhầm. Theo lý thuyết thì không nên lấy sai mới đúng.

Nếu Vu Nhai không có biểu hiện bắt mắt thì những gì lúc trước hắn làm là bình thường, nhưng bây giờ hắn quá nổi bật, cho nên iến kỳ lạ. Lấy sai ngọc bài lữ hành, bản thân điều này đã đáng ngờ.

Mượn kiếm huynh lên tiếng:

- Vâng thưa hội trưởng.

Mượn kiếm huynh vội vàng đi điều tra.

- Ha ha ha ha ha ha!

Bỗng có tiếng cười to hấp dẫn mọi người chú ý, một bóng người bước ra khỏi bia lữ hành, bộ dạng già nua, chính là Lâm Mộc Phong.

- Không cần điều tra, ta biết chút ít về tiểu tử này. Hắn chính miệng nói với ta sau khi lĩnh khối ngọc bài lữ hành thứ hai thì lười đăng ký, hắn lấy nhầm khối ngọc bài thứ hai chưa đăng ký.

- Cái gì? Hắn lĩnh khối ngọc bài lữ hành thứ hai? Còn lười đăng ký?

Nghe Lâm Mộc Phong nói làm đám người há hốc mồm, đặc biệt là mượn kiếm huynh.

Mượn kiếm huynh hiểu biết Vu Nhai, gã tưởng tượng ra ngay, cảm giác đứt dây thần kinh. Mấy ngày nay mượn kiếm huynh uổng công buồn bực, tiềm lực của Vu Nhai không có vấn đề.

Lâm Mộc Phong biết suy nghĩ trong đầu mượn kiếm huynh, cười nói:

- Đúng vậy! Tiềm lực của hắn chẳng những không có vấn đề mà còn mạnh hơn bất cứ ai.

Lâm Mộc Phong chờ giây phút này đã rất lâu, ở nhà gỗ rất buồn chán, nhìn nhiều người giật mình vì tiểu tử kia mới là thú vui hay nhất.

Tiểu tử này nghịch tập rất oách, tuyệt vời hơn tưởng tượng.

Băng bà bà lạnh lùng nói:

- Hừ! Ngươi không đến thần binh sư có thể nhìn ra được gì? Dù hắn lĩnh khối ngọc bài lữ hành thứ hai chỉ có thể chứng minh tiềm lực của hắn mạnh hơn bề ngoài. Còn mạnh hơn mọi người? Buồn cười!

Nếu trước khi xem thường Vu Nhai mà Băng bà bà biết hắn có tiềm lực này thì sẽ không bực mình, còn âm thầm ủng hộ Vu Tiểu Dạ. Nhưng bây giờ Băng bà bà chà đạp Vu Nhai, suýt làm thịt hắn, đột nhiên có người nói tiềm lực của hắn mạnh bảo mặt mũi thần binh sư như Băng bà bà đút vào đâu?

Lâm Mộc Phong chớp mắt hỏi:

- Băng bà bà cảm thấy hắn không thể vượt qua đồ đệ của người sao?

Lâm Mộc Phong lấy làm lạ trước biểu hiện của Băng bà bà, theo lý thuyết thì bà già sớm qua thời mãn kinh mới đúng. Lâm Mộc Phong cáo già thành tinh, nhìn biểu tình của mọi người liền đoán ra có ẩn tình.

Ha ha, vậy bỏ thêm chút gia vị vào đi!

- Ta dám khẳng định tiềm lực của hắn mạnh hơn bất cứ ai, bởi vì hắn dung hợp mộc chi nguyên ngàn năm qua chưa ai tìm được. Có lẽ các ngươi sẽ nói mộc chi nguyên có cái gì hiếm thấy? Nhưng điều ta muốn nói là tiểu tử này có được mộc chi nguyên tinh thuần có thể gọi là sinh cơ chi nguyên, mộc hệ quy tắc chung.

- Cái gì?

Rất nhiều thần binh sư thờ ơ với mọi chuyện đều quay đầu nhìn.

Lâm Mộc Phong kể lại quá trình Vu Nhai tìm ra mộc chi nguyên.

- Các ngươi nói xem có thể tìm được mộc chi nguyên như vậy sẽ yếu căn cơ địa binh sư sao? Sau khi hắn dung hợp mộc chi nguyên chẳng lẽ không tiến bộ thêm một bậc?

Mọi người im lặng, rất là hối hận. Mộc chi nguyên tinh thuần nhất vụt mất trước mắt bọn họ, may mắn ngàn năm qua chưa ai tìm ra nên không quá mất mặt, hơn nữa . . . Các cặp mắt liếc hướng Băng bà bà. Có người siêu mất mặt hơn bọn họ nhiều, xem như may mắn trong bất hạnh.

Đạo sư cung đình của Nguyệt Lâm Sa cũng thuộc hàng ma nữ, lúc này sát nước ớt vào miệng vết thương:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta đã nói rồi mắt con chuột khó thể nhìn xa.

Mặt Băng bà bà cứng ngắc.

Hội trưởng Lữ Giả thầm mừng lúc trước giải quyết vụ việc thỏa đáng, bất mãn nói với Lâm Mộc Phong:

- Lão Lâm, nếu ngươi sớm biết chuyện Vu Nhai thì tại sao không chịu nói ra?

Lâm Mộc Phong nói ra lời trong lòng:

- Hội trưởng, ngươi không cảm thấy một thiếu niên không được xem trọng đột nhiên nghịch tập là việc rất sung sướng sao? Đặc biệt là đối với những người từng khinh thường hắn.

Mọi người chửi thầm. Đúng là rất sướng, nhưng sự sung sướng của ngươi xây dựng trên nỗi đau khổ của chúng ta. Đặc biệt là Băng bà bà suýt muốn diệt Lâm Mộc Phong.

Quá nhiều người không xem trọng Vu Nhai.

Lâm Mộc Phong cảm giác không đúng vội vàng trở về nhà gỗ của mình.

Có người nêu vấn đề:

- Đúng rồi, nếu Vu Nhai đã lợi hại như vậy thì tại sao mãi đến bây giờ hắn mới vào khu vực vòng giữa?

Mọi người lấy làm lạ, vội vàng tìm những người bị đào thải khỏi cuộc chơi hỏi thăm. Thế mới biết Vu Nhai luôn đi dạo, các cao thủ nghe ra được ẩn tình ngay. Vu Nhai đang lữ hành, đang cảm ngộ căn cơ địa binh sư. Bây giờ còn ai nghi ngờ tiềm lực của Vu Nhai đều câm nín.

Vu Nhai đi dạo luôn tìm được quy tắc chi nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK