Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước Vu Nhai có lĩnh ngọc bài thứ hai, bởi vì thử thách cự ly lữ hành nên hắn tùy tay lấy khối thứ hai ai ngờ mãi mà không sáng lên. Vu Nhai chợt nhớ lúc trước Độc Cô gia thông báo, vẽ tuyến đường tập hợp cho thấy cũng trong ngọc bài thứ nhất, hắn vội đổi lại. Có lẽ vì Vu Nhai không đăng ký nên ngọc bài lữ hành thứ hai không sáng, thật là không biết nên nói cái gì.

Lúc trước Vu Nhai lĩnh khối ngọc bài thứ hai sau đó không đăng ký công hội lữ giả dọc theo đường đi.

Khi mọi người nhìn Vu Nhai lấy ngọc bài ra thì thầm nhủ:

- Yếu quá, đi đường cũng ngắn.

Các cao tầng công hội lữ giả không thèm chú ý người yếu như vậy, quên đi nốt nhạc này.

Hội trưởng Lữ Giả lại mở miệng nói:

- Được rồi, căn cứ độ sáng ngọc bài của các ngươi xin đi vào phương trận có độ sáng tương đối.

Trên quảng trường từ bao giờ đã có tám phương trận, mỗi cái có độ sáng khác nhau, từ sáng tới tối xếp thành hàng.

Vu Nhai nhìn ngọc bài lữ hành trong tay mình, khóe môi co giật, no hợp với phương trận có ánh sáng tối nhất.

Nếu muốn tham gia hoạt động công hội lữ giả đương nhiên phải theo quy tắc của người ta, vài người bộ dáng kiêu ngạo khi thấy nhiều thần giai đứng bên trên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong bụng bọn họ có chửi rùa thề thốt gì không thì không rõ.

Vu Nhai bất đắc dĩ bước tới phương trận tối nhất.

Vu Nhai thầm mắng chửi, không phải hắn cố ý giả bộ điệu thập, việc đi vào có lợi, vào trước được trước thế này hắn không ngốc còn làm bộ làm tịch cao thượng. Vu Nhai chửi mình tại sao lúc trước không đi đăng ký lần nữa?

Vu Nhai tin tưởng chỉ cần hắn đăng ký khối ngọc bài thứ hai, chỉ một lần, dù con đường lữ hành ngắn ngủn cũng sẽ không yếu. Trong ngọc bài thứ hai Vu Nhai lĩnh ngộ thế đại địa, khối thứ nhất là tiểu đạo các loại tuyệt địa.

Vu Nhai không còn cách nào, hắn không thể lấy ngọc bài thứ hai ra như thằng hề khiếu nại với công hội lữ giả, xin bọn họ điều tra ngọc bài lữ hành. Làm như vậy chẳng phải là lộ ra thứ Vu Nhai cảm ngộ sao?

Dù công hội lữ giả có tin Vu Nhai thì thiên tài bên dưới sẽ không phục, vì trấn an nhiều thiên tài bên dưới công hội sẽ sắp xếp riêng cho hắn.

Hội trưởng Lữ Giả thấy vài người xôn xao thì thầm thì mở miệng nói:

- Ta biết trong lòng mọi người không phục, đặc biệt những người xếp vào phương trận tối nhất.

- Không phục là đương nhiên, tuy ngọc bài lữ hành trắc nghiệm ra tiềm lực của mọi người trong trình độ lớn nhất nhưng không chính xác trăm phần trăm, chúng ta sẽ cho người không phục cơ hội phản kích rất lớn.

- Chỉ cần các ngươi thật sự mạnh, hãy phát huy hết khả năng trong thử thách tiếp theo, cố gắng vượt lên đi. Các ngươi cứ yên tâm, người đi trước chỉ có một ít ưu thế, tiềm lực của các ngươi mạnh hơn bọn họ, ngộ tính cao hơn họ, sức chiến đấu lợi hại hơn họ thì các ngươi có thể vượt qua. Bên trong rất lớn, người đi vào trước không thể nào luôn dẫn đầu.

Hội trưởng Lữ Giả nói đến câu cuối không khí lặng đi, mọi người vào phương trận của mình, mặc dù hơi rối nhưng ngay ngắn hơn trước. Nghe hội trưởng Lữ Giả nói, mắt đám người lóe tia sáng. Những người đứng ở phương trận tỏa sáng khuôn mặt kiêu ngạo càng kiên quyết hơn, bọn họ không cho phép bị người phía sau bắt kịp.

Bắt đầu từ phương trận thứ hai mọi người xoa tay chuẩn bị nhảy vọt. Phương trận thứ hai không phục phương trận thứ nhất, mọi người có mặt tại đây đều là thiên tài rất khó phục người khác, chưa so tài chưa biết kết quả thế nào.

Ngọc bài lữ hành chỉ là trò hề trong mắt thiên tài.

Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, thì ra đi vào trước chỉ có chút ưu thế.

Rất tốt, Vu Nhai sợ nhất là người đi vào trước cướp sạch mọi thứ, đi sau không có canh mà húp. Khi Vu Nhai thở phào thì có nhiều cặp mắt cứ liếc hắn.

Đương nhiên đó là người quen, Vu Nhai thở dài một hơi, mượn kiếm huynh thì còn cục nghẹn trong họng.

Mãi đến bây giờ mượn kiếm huynh vẫn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Vu Nhai, đầu óc trống rỗng.

Mượn kiếm huynh cứ tưởng Vu Nhai sẽ tỏa sáng trong trắc nghiệm ngọc bài lữ hành, ai ngờ hắn tối tăm đến nông nỗi này? Mượn kiếm huynh vốn kích động vì những lời Vu Nhai đã nói bây giờ như rơi vào hầm băng. Nên làm sao đây? Mượn kiếm huynh phải làm sao?

- Chẳng lẽ tiềm lực của hắn thật sự bị hút sạch?

Mượn kiếm huynh nghiêng đầu liếc hướng kẻ địch của mình, tức là kẻ địch trong Bạch gia tên Bạch Trọc. Vừa lúc Bạch Trọc đưa mắt nhìn qua, cười khoe khoang, ánh mắt như muốn nói: Thấy không? Đây là thiên tài ngươi dùng tài nguyên đắp nặn ra, trong chỗ nhỏ như Bắc Đẩu hành tỉnh thì đúng là thiên tài.

Nếu mượn kiếm huynh thật sự dồn tài nguyên cho Vu Nhai còn dễ nói, nhưng vấn đề là không có chuyện đó.

Vu Nhai cảm giác ánh mắt mượn kiếm huynh nhìn mình, vừa lúc hắn nghe nói người trong phương trận tối cũng có cơ hội lớn, tâm tình nhẹ nhàng. Vu Nhai nhe răng với mượn kiếm huynh, giơ ngón cái lên.

Khóe môi mượn kiếm huynh co giật, lúc này mà Vu Nhai còn cười được.

Mượn kiếm huynh cười khổ nói:

- Chắc hắn cũng không tin ngọc bài lữ hành có tác dụng lớn, tuy hội trưởng nói như thế nhưng đó chẳng qua là khích lệ. Ít có ai vượt lên được, đặc biệt sau đó còn cần tổ đội, phương trận tối nhất sẽ càng yếu.

Mượn kiếm huynh rất muốn ngước mặt than thở.

- Điều đáng mừng duy nhất là đám người Độc Cô Cửu Tà chắc sẽ trợ giúp cho hắn.

Mượn kiếm huynh không biết Vu Nhai lĩnh khối ngọc bài thứ hai, thật ra không chỉ mình hắn làm như vậy. Trong lữ hành sẽ đi tuyệt địa, đánh nhau này nọ, thậm chí bị cướp, có một phần nhỏ người ta mất ngọc bài.

Tuy là phần nhỏ nhưng tỷ lệ mấy ngàn người không tính là ít, không cần báo cáo tỉ mỉ ai lĩnh ngọc bài lữ hành thứ hai. Đa số người lĩnh ngọc bài thứ hai sẽ nhanh chóng đăng ký lại, không ai lười như Vu Nhai.

Vu Nhai chỉ thấy hứng thú với công năng ghi nhớ linh cảm của ngọc bài lữ hành, hắn không quan tâm đăng ký gì đó.

Dương Như Tiêm đi tới hỏi:

- Bạch lão sư, không chừng Vu Nhai sẽ lại sáng tạo kỳ tích.

Mượn kiếm huynh cười khổ nói:

- Hy vọng là vậy.

Dương Như Tiêm hé môi, không biết nên nói cái gì. Lúc trước Dương Như Tiêm rất lo chuyện Vu Nhai và Dương Tiên Nặc, tuy gã nói hơi hiểu lầm một chút nhưng xem bộ dạng gã không muốn thân thiết với đám người là biết xích mích không nhỏ.

Giờ thì tốt rồi, Hắc Đạt Tư ở phương trận sáng nhất ánh mắt hờ hững nhìn Vu Nhai.

Vị thiên tài lúc trước được Bạch Trọc đầu tư trào phúng nhìn Vu Nhai, chỉ còn lại châm biếm. Thiên tài kia nhìn Vu Nhai một cái rồi thôi, người như vậy sao có thể làm đối thủ của gã? Đối thủ của gã là người trong mấy phương trận sáng chói nhất.

Độc Cô Cửu Tà đứng ở phương trận sáng nhất, người quen thuộc Độc Cô gia đều đứng tại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK