Dĩ nhiên chính là vì Ngôn thánh ma đạo sư vĩ đại của chúng ta. Đồng thời Vu Nhai cũng biết được vị Đạt Mộc gia gia kia cũng là thánh ma đạo sư.
Câu nói kia chính là do Đạt Mộc gia gia nói.
Hắn là một ma pháp sư ẩn cư ở này trong xóm nghèo, không người thân không bạn bè. Hiện tại hắn đã bước một chân vào trong quan tài. Sở dĩ hắn lựa chọn ở lại đây, có người nói bởi vì năm đó hắn cũng xuất thân từ một xóm nghèo hiện tại đã bị phá bỏ.
Sự hiện hữu của hắn cũng là nguyên nhân khiến xóm nghèo này có thể nắm giữ một khoảng quảng trường nhỏ như thế.
Tu Tư xem như là đệ tử của Đạt Mộc gia gia, cũng là người được lựa chọn trong xóm nghèo này.
Có lẽ Đạt Mộc gia gia ẩn cư ở nơi này, cũng có liên quan đến Tu Tư. Hắn chỉ có một đệ tử là Tu Tư. Đúng vậy, ở trong xóm nghèo này, cũng chỉ có Tu Tư và Tô Lôi là hai ma pháp sư mà thôi. Những người khác cũng chỉ là người bình thường.
Phải biết rằng, chỉ cần là ma pháp sư, cho dù ma pháp học đồ yếu nhất cũng sẽ không lưu lạc tới trong xóm nghèo.
- Kế tiếp phải làm sao?
Sau khi Vu Nhai hiểu rõ những điều này, lại không để ý nhiều. Đối với hắn mà nói, bất kể là sư đồ Tô Lôi hay Tu Tư, cũng chỉ là người qua đường bèo nước gặp nhau mà thôi. Cùng lắm, hắn cảm giác sư đồ Tô Lôi và mình có chút vừa khớp mà thôi, hắn hiện tại đã không còn là thuộc về trong thế giới bình thường một thành viên, hắn cũng phải cố gắng địa, không muốn sống địa đi cứu ra Nguyệt Lâm Sa, thực hiện lời hứa của hắn.
Thật chỉ là lời hứa sao?
Vu Nhai hiểu rất rõ, mặc dù không có lời hứa này, hắn cũng sẽ tới.
Không biết vì sao, hắn cảm giác Nguyệt Lâm Sa còn chưa chết. Thậm chí hắn cảm giác Nguyệt Lâm Sa ở cách nơi này không xa. Đương nhiên, hắn cũng chỉ cảm giác mà thôi. Thậm chí không có thánh đạo tiên đoán của Độc Cô gia chủ, tất cả còn phải điều tra.
Hiện nay, hắn thật sự không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.
- Thôi đi. Chờ tham gia hết nghi lễ bái tế hoàng hậu tiền bối, sẽ đi tới truyền tống trận của Phiêu Phong Thành xem thử vậy.
Hen tại Vu Nhai chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này. Hắn tới đế quốc Ma Pháp vốn không manh mối. Hiện tại hành sự tùy theo hoàn cảnh. Đúng vậy, hắn biết, đi truyền tống trận xem, chỉ sợ sẽ không thu hoạch được gì...
Về phần tại sao hắn muốn đáp ứng tham gia đại hội săn bắn? Đó cũng chỉ vì hắn cảm thấy đại hội này có chút kỳ quái mà thôi.
Hiện tại Vu Nhai muốn chính là tìm ra chút manh mối ở các thành nhỏ xung quanh thành chủ Phiêu Phong này. Chỉ cần thấy điều gì khiến cho hắn chú ý, hắn cũng phải điều tra một chút.
Trời tối dần. Nghi thức bái tế hoàng hậu tiền bối đã bắt đầu. Tất cả mọi người tập trung ở quảng trường nhỏ trước căn nhà gỗ nhỏ của Tô Lôi.
Đối với điều này, Vu Nhai tất nhiên cảm thấy kỳ quái. Vì sao bọn họ dám tập trung đến gần nữ thánh ma đạo sư điên kia. Hắn hỏi Tu Tư mới biết được, hóa ra, ở thời điểm náo nhiệt, Ngôn thánh ma đạo sư sẽ không phát điên. Chỉ biết nói những lời điên khùng, sau đó ngây người một cách rất cổ quái.
Huống hồ, bọn họ còn có Đạt Mộc gia gia che chở, không có việc gì xảy ra được.
- Tiểu tử của đế quốc Huyền Binh, ngươi tới thật đúng lúc. Đêm nay, nữ nhân điên Ngôn Vũ kia giao cho ngươi. Lão nhân cũng muốn đi tham gia nghi thức bái tế Hoàng hậu nương nương. Ai, trước đây đều chỉ có thể khổ cực đứng từ xa nhìn, thật sự sợ nữ nhân điên này lại lên cơn điên.
Đạt Mộc gia gia cảm giác có phần giống lão hoàn đồng, đối với đám dân nghèo hoàn toàn không có gì xa cách.
Nói chung, hắn đi như vậy, Vu Nhai thoáng cái liền biến thành người trông giữ lão xử nữ vạn năm. Nghĩ tới tình cảnh trước đây khi còn ở Huyền Binh Đế Đô, hai người đã quyết đấu, lại nhìn bộ dạng bây giờ, Vu Nhai thật sự có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Vừa tới lại bình yên, sự yên tĩnh hiếm có. Hắn yên lặng quan sát nghi thức kia, cũng để cho hoàng hậu tiền bối yên tĩnh quan sát những người trước mắt tưởng niệm nàng thế nào.
Thật ra nghi thức cũng không long trọng. Chỉ là Tô Lôi niệm đọc diễn văn về hoàng hậu tiền bối. Sau đó mọi người cùng nhau cầu khẩn, lại dùng phương thức truyền thống của đế quốc Ma Pháp để tỏ lòng thương tiếc. Một vài cánh hoa sẽ được ném ra. Các hài tử đi qua, vui cười.
- Hoàng hậu tiền bối, cảm giác sống sót có phải rất tốt hay không?
Không biết từ lúc nào, linh thể hoàng hậu tiền bối đã qua đứng ở bên cạnh Vu Nhai, ánh mắt chớp động nhìn những người trước mắt tưởng niệm nàng. Nếu như bây giờ có người nhìn thấy cũng nhận ra được nàng, nhất định sẽ lớn tiếng nói Hoàng hậu nương nương hiển linh. Đáng tiếc không ai thấy được. Cho dù là Ngôn thánh ma đạo sư ở cách đó không xa cũng không nhìn qua, cũng không biết đang tự mình nói những thứ gì.
- Đúng vậy, cảm giác này thật tốt. Ta thật sự không nghĩ tới còn có người có thể nhớ tới ta. Ai, chỉ đáng tiếc. Các nàng chỉ nhớ tới sự nỗ lực của ta, nhớ ta vĩ đại thế nào, lại không cách nào hiểu được ta.
Cuối cùng hoàng hậu nương nương vẫn thở dài nói.
- Nàng còn oán trách sao? Chí ít nàng còn có người bái tế. Ta, ngay cả hậu đại tộc nhân cũng không có.
Lúc này Vu Thuấn cũng xông ra. Hắn có chút đố kỵ nhìn mọi người trước mắt, sau đó thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với hoàng hậu tiền bối.
Vu Nhai mỉm cười.
Hơn hai tháng qua, tình cảm giữa hai vị tiền bối này lại càng ngày càng tốt. Chỉ có điều sau khi hàn huyên vài câu, bọn họ lại trở về. Hiện tại Lục Thiên Nguyên Giới vẫn còn chưa ổn định. Bọn họ không thể rời đi quá lâu.
- Tuyết Ma, không phải ngươi nói vĩnh viễn không rời ta sao? Ta nói ta lạnh quá, ngươi sẽ đưa ta cái yếm bạch ngọc, nói cái này là tín vật đính ước của chúng ta. Nếu như ngươi không ở bên cạnh ta ôm chặt ta, ta mặc cái yếm này vào sẽ giống như ôm ngươi. Nhưng vì sao ngươi lại rời đi?
Vu Nhai nhìn thấy bộ dạng Ngôn thánh ma đạo sư như vậy, cũng cảm thấy có chút buồn chán. Cũng không biết tại sao, lỗ tai hắn dựng lên, nghe Ngôn thánh ma đạo sư lẩm bẩm.
- Tuyết Ma. Đó là gì vậy? Chẳng lẽ là một loại ma thú nào đó sao? Lẽ nào đó chính là tên biến thái đã khiến Ngôn thánh ma đạo sư chúng ta phải phát điên sao?
Có lẽ bởi vì hai chữ "Tuyết Ma", khiến Vu Nhai đang nhàm chán chợt cảm thấy hiếu kỳ. Hắn lại dỏng tai lên, tiếp tục nghe nàng nói:
- Tuyết Ma, ngươi chính là kẻ đê tiện nhất trên thế giới này. Ta muốn ngươi phải chết. Ta muốn ngươi phải chết. Ta muốn ngươi phải chết...
- Tuyết Ma, ngươi là Tuyết Ma trong tuyết. Ta là thiếu nữ xông vào trong tuyết. Ngươi bắt ta, cưỡng bức ta, khiến ta trở thành tân nương của ngươi. Cuối cùng, ngươi đã cướp đi trái tim của ta. Trái tim ngu ngốc như vậy lại thật sự bị ngươi cướp đi mất...
Ta ngất. Chẳng lẽ thật sự lại là ma thú hay sao?
Sau này không thể gọi nàng là lão xử nữ vạn năm nữa. Các xưng hô này thật sự không đúng. Nàng đã bị một con "Tuyết Ma" cưỡng gian.