Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ Liễu Ly lúc chia tay với mình thì đã mang thai? Sở Vân Thăng lập tức dao động, cố đem cái cách nghĩ hoang đường này quăng đi, "Điều này là không thể nào!"

Nhưng chưa qua được một phần vạn giây thì hắn lại nhịn không được mà nghĩ: "Một lần cuối cùng hẳn là đeo bao nha? Hay là không có..., quá lâu. Nhớ không rõ rồi, chẳng lẽ thật sự đã mang thai? Không thể nha, trong nhà luôn có Durex, lại nói, cho dù không đeo, mới một lần đã mang thai rồi à?" .

"Không có khả năng, có lẽ đeo rồi! Lúc trước là nàng muốn chia tay đấy, hơn nữa nhiều năm như vậy, Liễu Ly nàng cho tới bây giờ cũng không có liên lạc với ta."

"Nhưng không phải Liễu Ly, thì là ai? Không có người nào khác nha!"

"Chẳng lẽ thật sự không đeo..."

"Làm sao có thể!"

Sở Vân Thăng không ngừng tranh đấu tư tưởng, đây cũng không phải là sự tình nhỏ. Với hắn mà nói, thật sự là một việc đại sự! Nếu quả thật có cốt nhục của hắn tồn tại mà nói. Dù cho có như người nữ kia nói thì đây có là đồ bỏ đi như thế nào, đó cũng là con của hắn, cốt nhục chính mình, loại cảm giác này người khác không thể nào nhận thức được .

Lúc trước, thời điểm Hắc Ám buông xuống, hắn cũng không phải không nghĩ qua đi tìm Liễu Ly, dù sao thì đó cũng chính là người mà mình đã từng thích. Đương nhiên cũng có một tí tâm tính tiểu nhân đắc chí, nhưng Liễu Ly lúc trước đoạn tuyệt rất triệt để. Ngay cái phương thức liên lạc cũng không có để lại cho hắn, căn bản không có cách nào tìm được.

Tuy đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều sự tình thị thị phi phi năm đó cũng đều đã qua, hắn cũng không muốn nhắc lại, nhưng nếu quả thật chính là con của hắn cùng Liễu Ly. Mặc kệ đứa bé này hôm nay là tồi tệ không chịu nổi cỡ nào, hắn, Sở Vân Thăng, cũng sẽ gánh lấy trách nhiệm này.

Cơ hồ trong nháy mắt, hắn lập tức sinh ra một cỗ xúc động, lập tức muốn hướng tới hai cô gái kia để hỏi thăm minh bạch, nhưng ngay tại trong tích tắc hắn vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên lại tỉnh táo lại, giống như ngâm đầu vào nước lạnh.

Hắn phát hiện tâm lý bản thân đã xảy ra vấn đề rồi!

Đó căn bản là chuyện không thể nào, nhưng mà bản thân hắn lại khiến cho cái "Không có khả năng” trở nên “có khả năng”, không ngừng biện ra một cái khả năng, có lẽ, đại khái... Hắn "kinh hãi” phát hiện, uy lực ngũ giai băng tâm (năm giai đoạn sụp đổ của tâm hồn - Biên) khi hắn bị vây khốn một mình tại không gian không chiều còn chưa có biến mất! Giai đoạn thứ năm - Tuyệt vọng kỳ - dù đã chấm dứt, cũng không có nghĩa là hết thảy đều đã xong, di chứng của nó, vào nháy mắt lúc hắn "đi ra" đã bắt đầu phát tác!

Tựa như đã ra khỏi bệnh viện, cũng không có nghĩa là đã khỏi hẳn. Sau giai đoạn thứ năm, lại vẫn vô thanh vô tức cất dấu một cái giai đoạn thứ sáu cực kì khủng bố ~ tâm lý cực độ vặn vẹo kỳ!

Trốn tránh cô độc, sợ hãi ở một mình, muốn nghe tiếng nói của người khác,... những thứ này đều là di chứng.

Còn có, vô luận là lúc hắn ôm chặt bé gái nhà lão Dư không chịu buông, hay không tự chủ mà đi theo nhóm người của Cao thôn trưởng, ánh mắt trong trẻo nhưng đạm mạc lạnh lùng của hắn đều là do di chứng này!

Còn nữa, vừa mới nghe đến người khác nói mình còn có thân nhân tồn tại, cả thật hay giả cũng không xác định được, tâm lý thiếu chút nữa vặn vẹo đến một cái cực đoan khác!

... Hắn lúc này mới ý thức rằng mình đã bỏ sót một cái thiếu sót cực kỳ trọng yếu!

Lúc trước khi giai đoạn thứ năm chấm dứt, hắn từng ôm tâm lý muốn chết, tuy rằng sau khi "đi ra", đơn giản tìm mấy cái lý do, nhưng thực tế, trên tâm lý quá độ tuyệt đối không thể có chuyện tự nhiên như vậy!

Bởi vì sau khi hắn "đi ra" vẫn đang ở trong vặn vẹo kỳ!

Hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập, thậm chí cũng không dám cử động. Hắn biết ngũ giai băng tâm đã mang đến tổn thương cùng chướng ngại trong tâm lý hắn, không có khả năng giống như đám "Đại Năng" trong tivi ở thời đại Dương Quang kia, chỉ cần quay người một cái liền chả có sự tình gì!

Cái kinh nghiệm trống rỗng cô độc kia thật sự là đáng sợ, đáng sợ đến hiện tại hắn tình nguyện cầm lấy Thiên ích kiếm cùng tất cả dị tộc đi dốc sức liều mạng thì cũng không muốn đi đối mặt với sự dày vò của Hắc Ám yên tĩnh vĩnh viễn đó.

Hắn nhắm mắt lại, không dám lộn xộn, nếu như nói trên cái thế giới này thật sự có cái gọi là "Tẩu hỏa nhập ma” thì tình huống hắn hiện tại đại để chính là như vậy.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng trầm trọng, khuôn mặt cũng càng ngày càng sung huyết biến hồng, thẳng đến đạt tới một cái đỉnh phong, mới chậm rãi mà từng chút từng chút bình phục lại. Dần dần quay về yên tĩnh.

Chờ thời điểm hắn một lần nữa mở mắt ra, đám "Người trời” kia sớm rời đi đã lâu, nhưng Sở Vân Thăng cũng không có gì tiếc nuối, trên thực tế thì đây là một loại may mắn, nếu như không có hai cô gái kia nói chuyện mà mang đến cho hắn kích thích cực đoan thì hắn cũng sẽ không sớm như vậy mà phát hiện ra tâm lý của mình đang có vấn đề.

Loại di chứng vặn vẹo tâm lý này, càng sớm phát hiện thì càng dễ dàng giải quyết, nếu như một mực bị chính mình gạt mình mà mơ mơ màng màng, mờ mịt không biết, còn cho là mình rất bình thường mà nói. Kết quả tựa như nước ấm nấu ếch, không cần nghĩ cũng biết, sẽ rất thảm.

"Nguyên lai còn có giai đoạn thứ sáu!" Sở Vân Thăng thật dài mà thở phào nhẹ nhỏm, trong đầu một mảnh thanh minh, phảng phất toàn bộ thế giới đều trở về rồi, đều trở nên rõ ràng.

Giờ phút này, di chứng cùng chướng ngại mà ngũ giai băng tâm mang đến cho hắn đã cơ bản được giải quyết, còn lại một ít âm ảnh đã thâm căn cố đế, cũng không phải một ngày là có thể toàn bộ thanh lý sạch sẽ, bất quá cũng không có gì đáng ngại.

Nhìn nhìn bầu trời đen kịt, thời gian xuất phát còn chưa tới, Sở Vân Thăng lấy ra điếu thuốc lá, ngồi trên tảng đá mà hắn tối hôm qua khi mót quá muốn đi giải quyết, hắn cần một chút thời gian chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ.

Nghe xong hai cô gái kia nói chuyện, hắn hiện tại ý thức được sự tình khả năng phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn lúc ở vặn vẹo kỳ!

Đầu tiên, hắn hầu như có thể kết luận thận phận của cô gái tóc dài, tám chín phần mười là bé gái ba tuổi mà lúc trước Mạc Vô Lạc đem vào trong tòa cao ốc.

Chứng cớ ngoại trừ "Cậu" "Muội muội" mà nói, còn có kiểu xưng hô kỳ lạ "Cậu ngoại" mà hắn từng nghe bác gái dùng qua, cùng với khẩu âm Kim Lăng của các nàng, hơn nữa Đao Ổ lại có bóng dáng của Diêu Tường, các nàng lại xuất hiện ở chỗ này... những thứ này đủ để phán đoán ra thận phận của các nàng.

Đã có nhân tố "cố nhân" làm tham khảo, liên kết quá khứ với thế giới hiện tại.

Từ trên người của cháu gái ngoại của Mạc Vô Lạc, hắn sơ bộ phỏng đoán thời gian ước chừng trên dưới hai mươi năm, tuy rằng chính hắn lúc ở trong không gian không chiều cảm giác thời gian nhiều hơn rất nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể là hắn có một loại ảo giác tương đối, dù sao không chỉ nói hai mươi năm, chính là đem một người nhốt tại trong phòng tối một năm, chỉ sợ cũng phải tịch mịch phát điên nhưng cái này đã không phải việc trọng yếu. Quan trọng là ... thế giới bên ngoài đã trải qua thời gian khoảng chừng hai mươi năm gì đó. Nhiều năm như vậy đủ để sinh ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa!

Hắn đã không phải tiểu tử chưa ráo máu đầu vừa ra khỏi Thân thành như lúc trước. Bởi vì nguyên nhân vũ lực, nhiều lần bị bức cùng một bọn người IQ cao giao tiếp, tại lúc thoát khỏi giai đoạn thứ sáu - vặn vẹo kỳ - chút khả năng suy nghĩ đó vẫn phải có.

Theo biểu hiện lúc trước của Đao Ổ, đến hiện tại trong lúc hai người nữ kia nói chuyện với nhau, cô gái tóc ngắn đột nhiên "đả kích" hắn, cùng với việc bọn hắn tựa hồ do bị tập kích mà phải hạ cánh khẩn cấp..., từ tin tức mà xem, sự tình có vẻ rất phức tạp, không phải đơn giản như lúc trước hắn suy nghĩ, sự tình do hắn gây ra, chỉ cần điều tra một chút, cuối cùng chỉ cần hắn đứng ra liền có thể giải quyết được.

Trước chưa nói người ta hiện tại có nghe hắn hay không, chính thời điểm đám người áo đen của Đao Ổ tập kích thôn. Hai cái cao thủ núp ở phía xa kia, cho thấy tầng trên bọn hắn nhất định còn có cao thủ cao cấp hơn. Chính mình hai mươi năm tu vi không hề động qua, bọn hắn lại có thời gian hai mươi năm tiến bộ, vượt hơn hắn thì cũng là việc bình thường (đây cũng là lý do vì sao Tôn Ngộ Không ngày trước có thể đại náo Thiên cung mà sau 500 năm lại không ăn được cả mấy con pet như thế, dù sao hắn tự biết tư chất của mình không có gì đặc biệt, mà người tài trong thiên hạ thì mênh mông như biển!

Vừa nghĩ như thế, sự tình liền sáng tỏ một ít, nếu bàn về đánh đơn, có Thất Đinh trong tay thì hắn tự nhiên không sợ bất luận kẻ nào. Nhưng là đối mặt cao thủ nhiều như mây thì nếu không có thực lực tuyệt đối, căn bản đánh không lại người ta. Người ta hiện tại lại nắm quyền, dựa vào cái gì còn nghe lời ngươi nói?

Bằng việc đội ơn sao? Đây chính là thời đại Hắc Ám muốn có đồ ăn phải đổ máu đó!

Sở Vân Thăng hiện tại không tin nhất cũng chính là cái này, năm đó sự tình Phó Lập Căng phản bội ở rừng bào tử làm trí nhớ hắn cực kỳ khắc sâu, nhất là câu chuyện về người Do Thái của Edgar kia. Huống chi khi đem loại tính cách này đẩy lên mức tận cùng.

Bọn hắn lúc trước phục bản thân hắn, không phải phục trí thông minh của hắn mà là phục hắn có vũ lực khiếp người! Năm đó cái thanh danh "Thiên hạ đệ nhất nhân" gì đó, tuy rằng hắn cũng không để ý, nhưng đích thực là lần lượt đánh ra mà có đấy!

Cho nên, nếu như nói bây giờ còn có ai, dù cho mình là phế nhân cũng sẽ nghe lời mình nói..., hắn nghĩ tới nghĩ lui, dám xác định chỉ có Minh!

Nhưng Minh hiện tại ở đâu không rõ, rất nhiều chuyện cần suy nghĩ kỹ hơn rồi.

Ít nhất ngoại trừ Thất đinh, hắn còn có vương bài, đó chính là những thứ mà hắn còn chưa hiểu ở trên sách cổ. Những thứ bị lọt ra ngoài kia, dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của sách cổ mà thôi.

Đại khái hiểu rõ ràng những thứ này, một việc cuối cùng, tuy rằng chân tướng chưa rõ, nhưng cũng có thể suy đoán một chút.

"Huyết mạch” sự tình này thực sự quá quỷ dị!

Hắn hiện tại đã dám khẳng định, người đó tuyệt đối không phải là hài tử của hắn và Liễu Ly, như vậy còn lại đơn giản chỉ có hai loại khả năng.

Một loại có thể là hài tử của Cảnh Điềm hoặc là Cảnh Dật, nhưng loại khả năng này cực nhỏ, theo nội dung nói chuyện của hai cô gái kia, lộ ra từ "duy nhất", hắn cơ bản có thể xác định một nhà bác gái đã tử vong, mà một nhà bác gái chắc chắn đã chết của hắn tuyệt đối không thể nào còn được lưu lại "hậu hoạn", nhất định sẽ bị trảm thảo trừ căn, bất kể là cốt nhục của Cảnh Điềm hay Cảnh Dật, chắc chắn đều không thoát khỏi độc thủ.

Mà loại thứ hai chính là giả dối, khả năng lại chia làm rất nhiều tình huống, nhưng cuối cùng không có quan hệ huyết thống với hắn, chỉ là thành Kim Lăng hoặc là thế lực khác vì lợi dụng "Thanh danh" của hắn lưu lại mà thôi.

Nhưng đồng dạng, loại khả năng thứ hai cũng rất thấp, bởi vì giả thì vẫn là giả dối, mặc kệ che dấu tốt thế nào thì cuối cùng đều sẽ có người biết, như vậy giá trị lợi dụng sẽ không quá lớn.

Bất quá, chuyện này tính trọng yếu không cao. Trừ phi hắn ngu ngốc mà chạy tới vạch trần, nếu quả thật chính là hài tử của Cảnh Điềm hoặc là Cảnh Dật thì sự xuất hiện của hắn ngược lại khả năng sẽ hại chết đứa bé kia, tuy đứa bé kia khả năng rất khó bảo thì cũng phải do hắn cái "Gia trưởng" này đến xử lý.

Sở Vân Thăng ném tàn thuốc đi, thổi ra khói thuốc cuối cùng, nhìn qua Hắc Ám Vô Biên phía chân trời, nhạy cảm ngửi thấy khí tức nguy hiểm cực độ.

Hiện tại muốn có được sách cổ, chỉ sợ đã không còn chỉ là một phương dị tộc rồi, thế lực nhân loại đã nếm được công pháp ngon ngọt trong sách cổ, một khi xác định hắn đã không phải là "Đệ nhất thiên hạ”, như vậy chờ đợi hắn sẽ là cái gì, trong lòng của hắn đã hết sức rõ ràng.

Đối với người bình thường mà nói, thời đại Hắc Ám từ vài thập niên trước đã bắt đầu rồi, còn đối với cá nhân hắn mà nói, thời đại Hắc Ám chính thức có lẽ vừa mới bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK