Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mặt trời biến mất, chứng minh những điều sách cổ ghi chép đều là có thật. Hắn bận rộn với việc trang bị vũ trang và nâng cấp năng lượng bản thân, mà không có thời gian suy nghĩ vì sao hắn phải làm thế.

Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó!

Hắn đôi khi nghĩ lại thấy nó phức tạp và liên quan đến quá nhiều vấn đề. Trước mắt hắn vẫn chưa hiểu được.

“Ngươi cũng nghỉ đi. Hôm nay không phải canh gác nữa. Chúng ta có thể sống xót ra khỏi vùng đất dịch thể đều trông chờ vào trận chiến ngày mai đấy!” Hắn quyết đoán ngưng lại mọi sự suy nghĩ. Nó quá ư phức tạp và thâm sâu. Hắn không có nhiều thời gian để lãng phí cho việc đi vào chiếc hố sâu vô đáy này.

Edgar cung kính vâng thưa. Hắn cứ thế ôm lấy súng Ám Năng dựa vào chân bàn, mơ mơ hồ hồ đi vào giấc chiêm bao. Hắn trăm vạn lần không ngờ được những gì hắn sẽ gặp vào ngày mai.

Hôm sau, đúng 7 giờ sáng. Trời vừa hửng sáng, trước cửa tòa nhà.

“Edgar, chờ đã. Một lát, dù người nhìn thấy gì, nghe thấy gì đi nữa, cũng phải bình tĩnh!” Vân Thăng mặt mày nghiêm túc khuyến cáo tên da đen. Ngay cả Hắc Ám võ sĩ nhìn thấy con Tử Viêm ma trùng cũng bỏ của chạy lấy người, huống chi là tên da đen người thường này, chỉ sợ một lát hắn sẽ sợ khiếp vía!

“Tuân lệnh, thưa ngài Lennon!” Edgar tự tin rằng mình cũng là người từng gặp bao cảnh sóng gió. Tuy hắn từng xém vỡ mật vì những con trùng tử Vân Thăng đã dẫn vào thị trấn, nhưng hắn cũng tin tưởng vào khả năng chiến đấu siêu phàm của Vân Thăng. Hắn nghĩ sẽ không còn gì có thể làm hắn sợ được nữa.

Chưa bao giờ Edgar thấy mình mạnh mẽ như hôm nay. Hắn thấy trong người hắn dồi dào năng lượng, chỉ một cú đấm cũng có thể đánh ngã một con gấu hùm.

Có điều hắn không biết, Vân Thăng đã lẳng lặng phong ấn cho hắn một lá Lục Giác phù. Vân Thăng đã quyết định để hắn làm Ám Năng xạ thủ nên cũng không hi vọng hắn bị bỏ mạng sớm.

Vân Thăng đang định triệu tập lũ trùng tử bị phong ấn từ cuối đường, đột nhiên lại như nhớ ra cái gì, hắn quay đầu lại Edgar nói: “ Nhớ lấy, khi hợp tác với ta thì đừng bao giờ hỏi vì sao hay như thế nào, hiểu chưa?”

“Hiểu…hiểu rõ!” Edgar ngớ người ra. Vì nói là “hợp tác”; nhưng thực lực, địa vị hai người cách nhau quá xa. Cùng lắm là, hắn bám đuôi Vân Thăng, nên những gì không nên hỏi tất nhiên không được hỏi, và những điều không nên hiểu thì cũng không được hiểu.

Tuy nhiên, khi đường phố ma trùng Tử Viêm với bóng dáng lẫm liệt, ưỡng ngực vươn đầu cao ngạo bò từng bước một ngày càng đến gần, Edgar quên sạch. Hắn quên hết tự tin, quên hết nhưng gì mình đã hứa, và cũng quên đi lời nói của Vân Thăng. Không chú do dự, như bản năng vốn có của con người, hắn vắt giò lên cổ bỏ chạy.

Tử Viêm ma trùng? Có con quái vật chỉ cần 1 cái búng tai cũng đủ khiến hắn chết ngắt này đang ngang nhiên bò đến!

Chân tay hắn bủn rủn hết. Khổ nỗi ngài Lennon như đoán được ý đồ hắn, chưa chi đã tóm lấy hắn. Hắn không tài nào thoát khỏi bàn tay Vân Thăng, chỉ có thể cam phận nhìn con ma trùng ngày càng đến gần họ.

Ma trùng đi đến gần. Hắn lại há hốc mồm vì ngạc nhiên, vì sao con ma trùng này không công kích bất kỳ ai? Ngược lại nó yên lặng một cách lạ kỳ trước mặt ngài Lennon. Hơn nữa, nó còn “ngoan ngoãn” cúi cái đầu cao ngạo không xem ai ra gì trước mặt ngài.

Giờ này, hắn mới nhớ ra lời cảnh cáo của ngài Lennon. Không được hoảng hốt, phải trấn tĩnh và yên lặng. Hắn không được phép hỏi!

Hóa ra ngài Lennon đã thuần phục được một con ma trùng!!!

Đây thật sự là việc một nhân loại có thể làm được sao? Không nhẽ ngài Lennon thật sự là Super man? Ý nghĩ này quá điên rồ! Nhìn ngài Lennon đưa tay ra vuốt ve râu dài hỏa diệm của nó, làm tim hắn giật thót, gan mật hắn cứ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Tốt, đã hoàn toàn hồi phục!” Hắn lảm nhảm một mình, rồi buông lỏng bàn tay đang tóm tên da đen rung bần bật: “Cậu Edgar, hình như những lời ta nói, người đều quên sạch!”

“Sorry! Thưa ngài Lennon…Oh, my God!” Edgar vừa lấy hết can đảm để chuẩn bị tiếp nhận con Tử Viêm ma trùng ngoài sự mong đợi và thần kỳ này. Mắt hắn lại trợn tròn, phen này hắn còn cảm nhận được từng sợi dây thần kinh trong đầu hắn đều máu chảy ùn ục, vì hắn nhìn thấy sau lưng con ma trùng quái ác lại xuất hiện một đàn Kim Giáp trùng hoàng kim lấp lánh.

Thân hình to béo của bọn trúng lấn chiếm hết cả đường phố, chiếc kềm trước ngực vẫn úp rồi mở, như có thể phun ra hỏa diệm bất cứ lúc nào.

Một , hai…chín! Có chín con Kim Giáp trùng tất thảy!

Hắn thấy khó thở. Thật sự khó thở. Hắn tạm thời bị đứt mạch, đầu óc trống rỗng, không diễn tả được tâm trạng bản thân lúc này.

Người đàn ông ít nói luôn ẩn mình trong chiếc áo choàng, một Hắc Ám võ sĩ luôn luôn giấu mặt, và người đàn ông này đã thuần phục một con Tử Viêm ma trùng và chín con Kim Giáp trùng!

Hắn nhớ lại trận chiến của người đàn ông này khi mới đặt chân đến thị trấn. Trận chiến mới ác liệt làm sao. Hắn chợt nghĩ, hình như với người đàn ông này, không có việc gì là ngài không làm được!

Hắn bất chợt nắm chặt khẩu súng Ám Năng trên tay. Hắn hiểu ra rằng, ngài Lennon thật sự không cần cái “giá trị” nực cười nhỏ bé của hắn. Hắn thậm chị không bằng một chiếc càng của con Kim Giáp trùng mà ngài đã thuần phục. Căn bản là người đàn ông này đang cứu giúp hắn!

“Edgar, ngươi hãy chui vào người của con Kim Giáp trùng kia mau. Bây giờ đã kinh động đến bọn trùng tử rồi, chúng ta phải xuất phát ngay!”Bỗng dưng Vân Thăng mặt biến sắc và nghiêm giọng nói. Sau hắn mở một đường khe vửa đủ cho tên da đen cao mét tám mấy chui vào.

“Vâng, thưa ngài Lennon. ” Edgar rung giọng. Chân hắn bủn rủn cố mấy cũng không trèo vào nổi.

Đây là lần tiên trong đời hắn tiếp cận một con quái vật với khoảng cách gần như vậy. Hơn nữa, đây không phải một Xích Giáp trùng bình thường, hắn đã từng tận mắt thấy con trùng tử đã thiêu rụi bảy tám tên quân lính bao vây nó.

Vân Thăng thấy thế, trực tiếp túm lấy cổ áo hắn, ném thẳng lên. Vân Thăng lại nghiêm giọng: “ Nếu người cứ biểu hiện thế này, ta khuyên người tốt nhất ở lai tòa nhà!”

Tim hắn lại giật thót. Cắn răng, hắn quyết liều phen này, rồi chui vào khe rãnh mà Vân Thăng chỉ, chỉ để lồi ra ống súng đen láy.

“Nhớ lấy, nhiệm vụ của người là bắn tỉa bọn Thanh Giáp trùng xông vào trận địa của chúng ta. Nhất thiết phải đợi bọn chúng đến gần mới được nổ súng. Đạn chỉ có 82 phát, không thể lãng phí một viên đạn nào. Nếu ngươi không chịu hiểu, ta sẽ lập tức ném ngươi xuống!”

“Ngài Lennon, nguyện chúa sẽ luôn bên ta!” Edgar trong khe rãnh đen thăm thẳm ấy bỗng nói.

“Xuất phát!” Vân Thăng nhảy phọt lên đầu Tử Viêm ma trùng xuất lệnh. Hắn không phải tín đồ, hắn chỉ biết nếu không cố hết sức, thì dù thần thánh nào cũng không nổi mình.

Gió nhẹ hiu hiu thổi tung chiếc áo choàng rộng thùng thình của Vân Thăng gây ra những tiếng xào xạc. Chiếc nón lá hình tam giác che khuất chiếc nón bảo vệ, và khoát trên mình hắn là chiếc áo giáp chiến đấu màu xanh. Hắn như bức tượng sừng sững ngồi trên lưng Tử Viêm ma trùng. Vỏ Thiên Bích kiếm lộ ra từ manh áo choàng đỏ, ánh lên vẻ lạnh toát vô tình dưới ánh sáng yếu ớt.

Mười con trùng tử phong ấn đang hoành tráng ngang nhiên đâm đầu vào vùng đất dịch thể đỏ xẫm.

Bọn Xích giáp trùng canh gác khu vùng ven đất dịch thể hiển nhiên đã bị “đoàn trùng tử ”bỗng nhiên xuất hiện. Có thể bọn chúng từng gặp tên Tử Viêm ma trùng một mình đi ngao du, hay hai ba con Kim Giáp hợp thành nhóm hành động; nhưng đây là lần đầu chúng thấy thủ lĩnh của đoàn trùng này soái lĩnh một đoàn Kim Giáp hùng hậu xông thẳng nội bộ khu dịch thể.

Với Xích Giáp trùng hay Thành Giáp trùng, bọn chúng luôn có ưu thế tuyệt đối về số lượng đông đúc. Chúng cũng chả bao giờ phải nê sợ tên Sở Vân Thăng – người đã từng tiêu diệt vô số đồng loại của chúng. Chỉ thỉnh thoảng lạc đoàn đơn độc, may ra chúng mới bộc phát “sợ hãi”. Lúc ở thành Khủng Bố, Vân Thăng đã được chứng kiến một lần. Tuy nhiên, thiên tính bọn chúng đã có bản năng là sợ sệt trước con Tử Viêm ma trùng. Có lẽ do nhân tố đẳng cấp xã hội trong thế giới bọn chúng, hay vì nguyên nhân nào đấy, lại cộng thêm một đàn chín con Kim Giáp trùng dàn hàng ngang; cả đoạn đường đầu khi đi vào khu dịch thể, bọn Xích Giáp trùng cứ hoang mang lùi ra hai bên. Chúng chỉ có thể “trơ mắt” nhìn Vân Thăng dẫn đàn trùng tử phong ấn tiến thẳng về trước.

Mãi đến khi bọn họ đến gần Cự phần, bọn Xích Giáp trùng mới bắt đầu keo réo căng thẳng và không tiếp tục lùi. Có thể nói, với bọn chúng Cự phần vẫn quan trọng hơn.

Vân Thăng nhạy cảm phát hiện ra điều này, ngay lập tức hắn dẫn bọn trùng tử tránh xa những cự phần đó. Trước khi tên Cẩm Thạch bận trăm công nghìn việc đó phát hiện ra bọn chúng và ra lệnh bọn trùng tử tấn công; quả thật phải tranh thủ giai đoạn “ vô chiến” , đi được bước nào sẽ càng đến gần bờ bên kia khu dịch thể bước nấy.

Khu vực dịch thể rộng lớn vô cùng, nơi xa vời nhất mắt hắn có thể nhìn thấy được nhường như có rất nhiều cự phần to. Vùng đất dịch thể này bao rộng, bao lớn, hắn thật sự chả biết được.

Edgar tối qua từng hỏi hắn, nếu tận cùng của vùng dịch thể vẫn là dịch thể thì sẽ ra sao?

Lúc ấy tim hắn như lạc mất một dịp. Mãi một lúc sau hắn mới nói. Nếu tận cùng vùng đất dịch thể vẫn là dịch thể, vậy chúng ta sẽ đi đến tận cùng của tận cùng. Hắn phải đi xem thử thế giới này có thật sự là đã bị hủy diệt!

Trên thật tế, hắn chỉ có một ngày để xông trận trên đất dịch thể này. Nếu ánh sáng biến mất, khi màn đêm bao trùm đất trời, mất đi phương hướng và không nhìn thấy gì, cái chờ đợi hắn và Edgar chỉ có chết.

Hắn nắm chặt khẩu súng Ám Năng trên tay.Chưa một phát đạn được bắn ra, hắn cảnh giác nhìn bọn Xích Giáp trùng xung quanh ngày càng đông đúc, và bọn Thanh Giáp từ thành cự phần bay ra đang vòng vo trên đầu hắn.

Thị trấn đã bị bỏ xa sau lưng hắn. Dưới ánh sáng yếu ớt, hình ảnh các tòa nhà trở nên ngày càng mơ hồ. Bọn Xích Giáp trùng đã tập hợp thành một đội ngủ hùng hậu phong tỏa đường đi của họ. Dần dần trở thành một tình thế bao vay khổng lồ trong vùng đất dịch thể.

Tiếp đến một sức mạnh kêu gọi khổng lồ xông thẳng đến. Mười con trùng tử phong ẩn bỗng chốc khựng lại. Vân Thăng nhăn mày, Cẩm Thạch đã đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK