Quái vật mắt đỏ dài khỏang hai mét, toàn thân có màu xám như vải bạt, mặt trên có thể nhìn rõ những gân cốt màu hồng tím, đỉnh đầu có một con mắt lớn, sau khi chết thì biến thành màu nâu tối. Mà xung quanh con mắt có rất nhiều những tua nhỏ nên trông giống như là tâm của bông hoa.
Sở Vân Thăng lật qua lật lại con quái này, thậm chí còn đặt trên mặt đất mà dẫm đạp nhiều lần, nhưng vẫn không thấy loại khí độc kia phun ra.
Lẽ nào loại quái vật mắt đỏ này sau khi chết thì khí độc cũng bị mất đi? Sở Vân Thăng suy tư một lúc, sau đó móc Nhiếp Nguyên Phù ra, thử hấp thu nguyên khí của nó.
Chỉ được một lúc, trên Nhiếp Nguyên Phù đã xuất hiện băng văn nho nhỏ. Dáng vẻ chỉ khoảng 1/5, nhưng mà bọ cánh cứng đỏ thì lại có thể cung cấp được một vạch hỏa văn, từ đó có thể thấy được nguyên khí của đám quái mắt đỏ này kém quá xa so với bọ cánh cứng đỏ.
Sở Vân Thăng suy đóan, điều này có khả năng là do năng lực phòng ngự của quái mắt đổ kém quá xa bọ cánh cứng đỏ. Tuy rằng nói đồng cấp thì phòng ngự của băng năng mạnh hơn hẳn hỏa năng, nhưng nếu cấp bậc kém quá nhiều thì lại khác hẳn. Mà quái vật mắt đỏ cũng không có được lớp giáp cứng rắn để phòng hộ thân thể.
Chẳng qua khí độc kia vẫn không tìm được, Nhiếp Nguyên Phù cũng chỉ hấp thu thuần túy nguyên khí băng năng hoặc hỏa năng, còn đối với phương diện khác thì nó hoàn toàn không có phản ứng.
Sở Vân Thăng thu hồi lại Nhiếp Nguyên Phù, sau đó trong đầu lại đột nhiên sáng lên, hắn đem chiến giáp phù giải phong ấn khỏi cơ thể, sau đó thử dùng thi thể quái mắt đỏ để luyện chiến giáp.
Chiến giáp không có phản ứng gì, chiến giáp làm từ vỏ cứng của đám bọ dường như không có ý hấp thu cái xác như vải bạt này; ngược lại chỉ có Thiên Ích Kiếm là xoay tròn, hấp thu một tia năng lượng khí màu làm từ xác quái mắt đỏ, cái này chính là khí độc mà Sở Vân Thăng muốn tìm.
Vì bị chết nên khí độc của quái mắt đỏ cũng không nhiều, Sở Vân Thăng đem toàn bộ xác của chúng ra để Thiên Ích Kiếm hấp thu mà cũng chỉ được rất ít, kếy quả khiến hắn có chút thất vọng.
Thân kiếm vốn màu đỏ đậm lúc này ẩn ẩn xuất hiện một ít tia màu lam, nếu không quan sát kỹ, thật sự khó mà phát giác ra.
Trong vật nạp phù cũng có sẵn thi thể của bọ cánh cứng đỏ, Sở Vân Thăng dùng Thiên Ích Kiếm chém thử vào vỏ giáp, trình độ sắc bén không tăng hay biến hóa gì cả, vì thế có thể biết được khí màu lam kia chỉ có tác dụng với nguyên khí phòng ngự, nhưng mà hắn cũng không tìm thấy một con bọ cánh cứng đỏ nào để thử cả.
Sở Vân Thăng nhìn về phía Diêu Phi đang ngủ, cuối cùng hắn cũng bỏ đi ý định thử kiếm bằng Lục Giáp Phù trên người Diêu Phi, hắn sợ mình không khống chế tốt lực sẽ làm Diêu Phi bị ngộ thương.
Hơn nữa, vừa rồi Thiên Ích Kiếm cũng không hấp thụ được nhiều khí độc lắm, thử nghiệm hiểu quả cũng không rõ ràng lắm, hay là cứ chờ kiếm được thêm nhiều quái vật mặt đỏ hơn rồi tính.
Nhưng nghĩ đến đám quái mắt đỏ này sống thành bầy, Sở Vân Thăng cũng không có gan đi trêu chọc chúng.
Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến những tiếng bước chân hỗn lọan, Sở Vân Thăng liền vội vàng thu tất cả những thứ trên mặt đất vào trong vật nạp phù, đến cả chiến giáp cũng không kịp mở ra. Sau đó chỉ thấy một đám nam nữ liên tục tiến vào, họ nhìn thấy Sở Vân Thăng và Diêu Phi thì vô cùng sửng sốt.
Diêu Phi bị những người này tiến vào khiến cho giật mình tỉnh lại, hắn khẩn trương bày ra dáng vẻ chiến đấu.
Đám người tổng cộng có chín người, năm người nam và ba nữ, hơn nữa còn có một đứa trẻ, bốn người cầm thiết côn rất dài, bốn người còn lại thì cố sức bê một cái xác bọ cánh cứng đỏ làm lá chắn, còn đứa che thì đang cầm theo nửa cái xác của một con chó nhỏ.
Sở Vân Thăng liền mỉm cười thiện ý, nhìn dáng vẻ những người này chắc có lẽ là những người địa phương còn sống sót đến nay, ít nhất thì trong đó cũng có một người trên tay áo trái có dấu hiệu “Đội trật tự”.
Hắn cùng Diêu Phi đang muốn tìm dân bản xứ, muốn hiểu thêm một chút tình hình vì nơi này thật sự là quá quỷ dị.
Những người này đều rất cảnh giác với Diêu Phi và Sở Vân Thăng, họ lập tức đem tấm vỏ của bọ cánh cứng đỏ che trước người, hơn nữa còn đang do dự lùi dần ra ngoài.
Sở Vân Thăng chỉ vào mình và Diêu Phi, sau đó cười gượng nói: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, ở đây nghỉ tạm, vị này là bạn của tôi.”
Hiện tại Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đều không có vũ khí đặc biệt gì bên người, mà chiến giáp của Sở Vân Thăng cũng chưa khởi động, Diêu Phi thì lại càng không muốn lên tiếng, hắn chiến đấu bằng tay không.
Mà đặc biệt là dáng vẻ hai người lớn lên cũng không phải loại hung ác, Sở Vân Thăng lại chủ động nói rõ lai lịch, vì thế lúc này những người kia mới thở phào một hơi, nhưng vũ khí vẫn chưa chịu buông ra.
Một nữ nhân trong đó ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Nếu là đi ngang qua, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các ngươi ở bên trái, chúng ta bên phải.”
Ở giữa quán cà phê là một sân khấu hình tròn, mặt trên đặt một cái dương cầm, thuận tiện lại chia quán thành hai phần.
Sở Vân Thăng gật đầu, muốn mở miệng nói chuyện tiếp nhưng đối phương đã lui về bên phải rồi, có vẻ họ không muốn nói chuyện với Sở Vân Thăng.
Hắn nhìn Diêu Phi, sau đó cùng cười bất đắc dĩ. Quả thật là hiện giờ thần kinh của loài người đều rất mẫn cảm, luôn luôn đề phòng có người tấn công cướp lương thực của mình!
Hơn nữa đám người kia đang có nửa con chó trong tay, vì thế làm sao có thể thả lỏng khi có đám người Sở Vân Thăng ở đây được.
Chẳng qua Sở Vân Thăng cũng không có ý định bỏ qua như vậy, vì hai người bọn họ hiện tại đang rất cần thông tin tình huống, sau đó còn muốn đi theo Đỗ đội trưởng nữa.
Ánh mắt hắn đảo qua thức ăn trên bàn, sau đó tiện tay cầm lấy nửa túi bánh quy mà hai người còn chưa kịp thu lại, hắn dự định dùng chỗ thức ăn này để trao đổi, dù sao thì đây cũng là cách dễ dùng nhất.
Hắn vừa bước lên sân khấu, thì “Ầm” một tiếng, cửa quán bị đá văng, một tên nam nhân tóc tai bù xù tay cầm một cái chân đao của bọ cánh cứng đỏ với năng lượng băng hàn cuồng bạo xông vào, theo sau đó là hai cô gái nữa.
Liên tục mấy tiếng “bộp…bộp” vang lên, mấy cái bóng màu nâu cũng lao từ bên ngoài cửa sổ vào bên trong, con mắt màu đỏ của chúng trông rất bắt mắt.
Trong lòng Sở Vân Thăng kinh hãi, hắn lập tức lui lại, khởi động chiến giáp trong nháy mắt rồi rútc ngay Thiên Ích Kiếm ra, sóng vai đứng cùng với Diêu Phi!
Chín người vào lúc trước cũng vội trốn sau vỏ xác, tay vươn thiết côn, vội vàng lui lại, xem ra bọn họ cũng rất có kinh nghiệm.
Quái vật mắt đỏ cũng không lập tức lao đến chỗ nam nhân tóc xù mà chúng nó xông loạn một trận, khiến cho một nữ nhân tuổi lớn hơn một chút vội chạy vào trốn ở phía sau.
Một con quái mắt đỏ đột nhiên lao tới nữ nhân kia, cuốn lấy nàng ta, rồi phi sang bên trái, nam nhân tóc xù thấy thế thì rất kinh hãi, lập tức kéo theo một nữ nhân khác, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: “Mẹ!”
Nhưng mà lúc này, một con quái khác cũng bắt đầu lao tới, nó cuốn tới hướng nữ nhân tuổi trẻ hơn, khiến nàng ta chỉ kịp kêu lên một tiếng: “A Vũ! Lão công!” rồi liền bị khóa luôn, trong nháy mắt đã bị kéo ra xa khỏi nam nhân kia.
Nam nhân kia vốn đã lao đi được nửa đường nên lúc này chỉ đành sững sờ đứng đó!
Mỗi bên một thế giới!
Tuy là Sở Vân Thăng đã gặp qua vô số ngừơi trong cuộc huyết chiến, cũng xem qua phim ở ‘thời kỳ dương quang’, nhưng mà sự thật hiện ra trước mắt naỳy khiến hắn cảm thấy thật sự là quá tàn khốc!
Khí độc của quái mắt đỏ rất nhanh đã bao lấy ngừơi bị nó tóm, nam nhân tóc xù lúc này đang phải làm ra một lựa chọn cực kỳ đau đớn:
Cứu mẹ hay cứu vợ!