Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Vân Thăng thừa lúc nhân viên nghiên cứu chưa chạy tới, lập tức chế ra Nhiếp Nguyên Phù mới, một thân một mình đi tới sau lưng quái vật xúc tua, liều mạng hấp thụ lực lượng nguyên khí bên trong khoang cơ thể của mẫu thể.

Lấy một tờ không đủ liền hai tờ, hai tờ không đủ liền ba tờ, hấp thụ ròng rã sáu cái Nhiếp Nguyên Phù, mới ngừng lại, số lượng này tương đương với hơn ba mươi con Xích Giáp Trùng! Hơn nữa còn không phải sau khi mẫu thể xúc tua tử vong lập tức hấp thụ lấy, lãng phí không ít, có thể thấy được quái vật này cường đại tới mức nào!

Những xúc tua nhỏ kỳ quái kia, Sở Vân Thăng đi tới còn chưa kịp thu lấy, nhân viên nghiên cứu đã lục đục chạy tới, Sở Vân Thăng thu nguyên phù, lúc này bầu trời đã có tia ánh sáng nhạt, nhìn đồng hồ, đã là hơn 8 giờ sáng.

Sở Vân Thăng trải qua chế Nhiếp Nguyên Phù không ngừng, thân thể cũng nhận được nguyên khí chưa qua rèn giũa, trạng thái nguyên khí trong cơ thể hết sức sinh động, hắn đoán chừng một chút, năng lực bây giờ của hắn đã đạt tới mức có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng, có điều không biết nếu đối mặt chính là Thanh Giáp Trùng và quái vật mẫu thể xúc tua, có thể đối phó được không đây?

Đội viên hộ vệ thức tỉnh của đại học Đông Thân vẫn còn đang nghỉ ngơi ở chỗ chôn thi thể Khương Nghiệp, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, lúc Sở Vân Thăng trở về, thấy Chung Nam đang nói chuyện với mấy tên quan quân.

Thấy Sở Vân Thăng trở về, Chung Nam nghiêng người, giới thiệu với một thượng tá trên vai có hai vạch ba sao: "Đỗ đoàn trưởng, người các người muốn tìm chính là hắn".

Đỗ đoàn trưởng chủ động cầm tay phải Sở Vân Thăng, mỉm cười nói: "Sở tiên sinh, thật cao hứng có thể biết cậu, tôi tên là Đỗ Kỳ Sơn".

Trong lòng Sở Vân Thăng ngưng trọng, quân đội tìm hắn làm gì? Lúc này chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Chào anh!"

Đoàn trưởng đang muốn nói, phía sau gã liền lộ ra một người, cả kinh nói: "Là cậu!"

Sở Vân Thăng vừa nhìn một cái, cay mày, người này chính là Cố đại đội trưởng ngày đó khiến hắn rất không thoải mái, có lẽ bọn họ cũng trốn ra được, hơn nữa còn quay trở về quân đội.

Ánh mắt Đỗ đoàn trưởng nhảy lên, không chút biến sắc nói: "Lập Minh, các người quen nhau à?"

Cố Lập Minh lộ vẻ có chút xấu hổ, thấp giọng thì thầm mấy câu bên tai Đỗ đoàn trưởng.

Đỗ đoàn trưởng vẻ mặt dần dần ngưng trọng, chờ Cố Lập Minh nói xong, thận trọng mà nói với Sở Vân Thăng: "Sở tiên sinh, làm thượng cấp của Cố đại đội trường, tôi thay mặt gã xin lỗi cậu, hy vọng chuyện trước kia, không nên để ở trong lòng".

Sở Vân Thăng lắc lắc đầu nói: "Không sao, chuyện đã qua, bản thân cũng không việc gì, hắn cũng là vì chức trách. Nếu mấy vị không có chuyện gì khác, tôi cáo từ trước".

Thấy hắn muốn đi, Đỗ đoàn trường vội vàng nói: "Sở tiên sinh, Tôn giáo sư đề cập tới cậu với tôi không chỉ một lần, phi thường khâm phục năng lực của cậu, vừa rồi tôi cũng có may mắn thấy tận mắt cậu một kiếm chém chết quái vật, lấy làm bội phục! Vừa rồi tôi đang thương lượng với Chung đội trưởng của các cậu, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp của cậu, chúng tôi cần hộ tống một nhóm người mau chóng tới thành Kim Lăng trước".

Sở Vân Thăng nghe vậy liền suy tư, mặc dù thái độ Đỗ đoàn trường vô cùng thành khẩn, thậm chí ánh mắt cũng vô cùng chân thành, quả thực là khác biệt trời vực với Cố Lập Minh lúc ấy, nhưng hắn vẫn không có ý định thật sự trở thành một vệ sĩ, lại nói đi theo chiến sĩ thức tỉnh của quân đội hộ tống nhóm người nào đó thoát ly khỏi đám người chủ thể mà chạy nạn, là một chuyện hết sức nguy hiểm, còn lâu mới an toàn bằng ở trong đám người.

Không có do dự lắm, Sở Vân Thăng mở miệng từ chối nhã nhặn nói: "Thật xin lỗi, Đỗ đoàn trường, anh rất coi trọng tôi, nhưng bản thân tôi còn có một chút chuyện, cho nên không thể gia nhập hành động của anh!"

Đỗ đoàn trường cười cười, giải thích: "Sở tiên sinh không cần khiêm tốn, có thể là mới vừa rồi tôi nói không rõ ràng, lần này hộ tống chẳng những có bộ phận lãnh đạo quan trọng, mà còn có phần lớn nhà khoa học, thực sự không phải là mục đích cá nhân, liên quan đến cơ mật quân sự thật sự không tiện tiết lộ, nhưng tôi cam đoan cũng là suy nghĩ vì đại cục, chúng tôi phải chạy tới thành Kim Lăng an toàn trước tiên, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ một chút".

Sở Vân Thăng thầm kỳ quái, nếu ngay cả hắn mà cũng biết ở lẫn trong đám người, tuyệt đối an toàn hơn so với một mình thoát ly toàn bộ, những người này không thể không biết được, có chuyện gì gấp đến nỗi phải thoát ly đám người vậy chứ?

Có điều những thứ này cũng không phải là chuyện hắn lo lắng, hơn nữa Đỗ đoàn trường vừa nhắc tới "Lãnh đạo", hắn liền buồn bực, vì sao lãnh đạo quan trọng được dời đi trước chứ? Tư tưởng thâm căn cố đế phía chính phủ quả thật là không gì phá nổi!

Hắn căn bản khinh thường làm vệ sĩ của những quan viên này, sắc mặt tất nhiên không tốt, có chút lạnh lùng nói: "Đỗ đoàn trường, đại học Đông Thân cũng có phần lớn nhân viên nghiên cứu, tôi nên tạm thời ở đội hộ vệ của đại học Đông Thân thì hơn! Nếu không có chuyện gì khác, tôi còn có chút chuyện muốn làm, tạm biệt!"

Sở Vân Thăng không chờ bọn họ nói, xoay người rời đi, bây giờ hắn có nhiều Nhiếp Nguyên Phù, chuyên tâm tu luyện tới cảnh giới nhị nguyên tố mới là chuyện quan trọng nhất, lãnh đạo? Ở thời đại màu máu này, có mấy người còn để vào trong mắt, ngoại trừ những quan liêu này chứ.

Sau khi hắn bỏ đi một đoạn, chợt nghe Cố Lập Minh hạ thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, vì sao không nói cho hắn bộ đội đóng giữ phía sau sắp không thủ được!?"

Mặc dù thanh âm của gã vô cùng thấp, nhưng thính giác Sở Vân Thăng phi thường linh mẫn, rơi vào tai không sót chữ nào, trong lòng liền cả kinh, bộ đội đằng sau rốt cuộc sắp không thủ được rồi à!

Một khi toàn bộ tuyến bộ đội đằng sau sụp đổ, trùng tử sẽ ùn ùn truy kích tới, đừng nhìn toàn bộ loài người đi chầm chậm trên con đường này có số lượng có thể nhiều hơn trùng tử rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lạc làm đối tượng bị săn thôi, tựa như sư tử và bầy cừu.

Trong lòng Sở Vân Thăng lo lắng, nhưng vẫn như cũ không muốn gia nhập kế hoạch của Đỗ đoàn trường, mạo hiểm đi đầu đột phá ra ngoài, ai biết phía trước có nguy hiểm lớn hơn nữa hay không, nhất là lúc hắn đi xưởng báo bao ngầm dưới đất, thấy thực vật cổ quái và sinh vật sáng phi hành quỷ dị kia, càng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm phía trước cũng không ít hơn trùng tử đằng sau bao nhiêu!

Hắn bước đi nhanh hơn, trở lại xe tải, lúc này trên xe không có người nào, đội viên vẫn chưa về.

Ánh sáng nhạt mù mịt trên bầu trời miễn cưỡng khiến người ta nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, nhưng nhìn xa một chút thì liền nhạt nhòe không rõ, đám người đi vẫn chậm chạp như cũ, bây giờ đã sắp ra khỏi thành, bốn phía đều là đồng ruộng vùng ngoại thành, có vẻ vô cùng trống trải.

Đến lúc tối, ngay cả bóng thành thị cũng chưa tới, mà ngược lại đã có rất nhiều người bệnh chết trên đường, tùy ý có thể thấy được thi thể càng ngày càng nhiều.

Tiếng pháo kích phía sau càng ngày càng ít, dần dần không còn nghe thấy nữa.

Trên đường có chút nặng nề, đừng nói là phi trùng, cho dù là Xích Giáp Trùng cũng chưa thấy một con nào, Sở Vân Thăng có chút hoài nghi trùng tử có phải đang bày ra một trận tập kích đại quy mô hay không.

Hắn đang ở trên xe tải buồn ngủ, chợt nghe xe buýt số 1 truyền đến tiếng ầm ĩ, mở mắt xem xét trên xe ngoại trừ hai đội viên nữ, phần lớn đều không có ở đây, trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy xuống xe tải.

Chung quanh xe buýt số 1 tụ tập rất nhiều người, phần lớn đội viên của đội hộ vệ nhân viên nhà trường đều ở đây, phân ra cùng một nhóm người rút kiếm giương cung, Chung Nam đứng ở phía đầu, tựa hồ đang tranh chấp với thủ lĩnh bên đối phương.

"Lão đại, còn theo chân bọn họ nói dong dài cái gì, đập nhau đi, mấy chiến sĩ thức tỉnh này, ông đây còn chưa để vào mắt!" Sau kẻ đứng đầu bên đối phương là một tráng hán cầm đại đao, luôn miệng kêu gào.

Những người khác phụ họa theo.

Sở Vân Thăng ở phía sau chen vào không nổi, kéo một đội viên ra sau hỏi thăm chút, mới biết, hóa ra không lâu vừa rồi, phía sau hơn hai mươi chiến sĩ thức tỉnh nhanh nhẹn dũng mãnh đuổi theo kịp, một đường cướp thức ăn, mãi đến khi tới gần đoàn xe buýt của đại học Đông Thân, lúc định động thủ đánh cướp, bị tiểu tổ tới phiên trực ngăn lại, bởi vì hai bên đều là chiến sĩ thức tỉnh, trong lúc nhất thời cũng không dám vọng động, đội trưởng Chung Nam khẩn cấp tới đây xử lý.

Thủ lĩnh bên đối phương là một nam nhân mặt dài, một đôi mắt âm trầm đang đánh gí đội viên bên nhân viên nhà trường, tựa hồ là suy tính lực lượng đối lập của hai bên.

Nam nhân mặt dài lạnh lùng châm chích: "Chung đội trưởng, anh em cho các người mặt mũi, chúng tôi chỉ cần một nửa vật tư, một nửa xe buýt, nếu không..."

Tần Hằng tức giận hừ một tiếng, ngắt lời nói: "Nếu không các người muốn thế nào? Muốn ra tay à, chúng tôi mới không sợ các người đó!"

Nam nhân mặt dài chỉ vào Tần Hằng cười khinh miệt nói: "Chung đội trưởng, tôi xem anh là cao thủ, cho nên mới cho anh mặt mũi, nhưng loại mặt hàng này, tôi ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn!"

Tần Hằng bị gã nói như thế, trên mặt lập tức không nhịn được, dưới cơn nóng giận, muốn động thủ, lại bị Chung Nam giữ chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK