Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái che mặt không có lừa Sở Vân Thăng, tốc độ của bọn họ hoàn toàn chính xác rất nhanh, từ chỗ bọn họ đứng đến rừng thực vật cạnh Sa thành, khoảng cách dù là theo đường thẳng cũng đến gần 900 km, lại chỉ dùng không đến nửa giờ là đến, hơn nữa là còn là vì phòng ngừa bị người khác phát hiện dị trạng, tốc độ phi hành đã bị cố ý giảm thấp.

Trong nửa giờ này, Sở Vân Thăng cũng không muốn lãng phí, nhưng cũng không dám chạy loạn, mỗi ô lưới trong khối lập phương tự toàn này đều là một địa phương, một cánh cửa, vào được lại không ra được, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, hắn một mực ngốc tại trên các ô lưới "tầng tọa độ không gian" bên ngoài, không đình chỉ một khắc tu luyện cảnh giới tam nguyên thiên, cố gắng đạt đến trình độ trung tầng.

Nửa giờ sau, khối lập phương tự toàn theo sự bao bọc của sương mù mà chậm rãi hạ thấp, tại trên một mảnh ruộng hoang phế, lộn xộn, sau khi quét hình không phát hiện có người, liền mở ra cửa xoáy, vẫn như cũ theo một đoàn ánh sáng màu trắng sữa từ từ đưa hắn hạ xuống, chỉ là, ngay thời điểm hắn rời phi thuyền, cô gái che mặt ngập ngừng mà nhờ hắn thay mình đi tế bái Tây Vách chủ cũ.

Điều này làm Sở Vân Thăng vô cùng khiếp sợ, không phải khiếp sợ vì giữa các nàng có quan hệ bát quái gì (quan hệ jie :p - DG), mà khiếp sợ là vì đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Dị tộc có cảm tình, tưởng niệm đối với con người...

Thời điểm hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô gái, nàng lại nói một câu làm hắn càng thêm giật mình: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới là người sao?"

Trong đầu Sở Vân Thăng cứ một mực suy nghĩ về những lời này, cho đến khi hắn đến gần biên giới rừng thực vật, mấy người thực vật dây leo cảnh giác mà ngăn trở đường đi của hắn.

Dừng nghĩ ngợi lung tung, nhìn qua từng dãy người của rừng thực vật, trong nội tâm Sở Vân Thăng bỗng nhiên có một loại nói không nên lời tư vị, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên sau khi hắn rời đi một chỗ rồi lại trở về mà gặp người quen!

Thời buổi loạn lạc, tận thế, thông tin không có, quái vật chặn đường, một khi sinh ly, thường thường chính là tử biệt, có người có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại lần thứ hai.

Nhưng hôm nay, hắn lại đã trở về, bất quá nơi đây đã là "giang sơn" đổi chủ, quyền lực thay đổi, lúc trước mấy người sinh tồn ở tầng chót của rừng thực vật, hôm nay lại là đệ nhất bá chủ nơi đây.

Sự tình thế gian thường là như thế, tóm lại khiến người ta không thể đoán trước, lúc trước hắn cho rằng tiểu Hà cùng lão Tôn bọn họ sẽ ở hoang thành đóng quân, dựa vào nửa chiếc mặt nạ cùng công pháp hắn lưu lại, chậm rãi phát triển một hai năm, sau khi tích lũy đầy đủ thực lực, cuối cùng mới cùng Đông Vách chủ quyết chiến sinh tử.

Lại không thể tưởng được chỉ là vài tháng, nhờ thủy tinh y nhân động tay động chân ở giữa, liền không tốn chút sức nào mà trực tiếp cải biến tiến trình "lịch sử" đáng nhẽ phải xảy ra, khiến mọi việc đi lên một quỹ đạo khác!

Dựa theo thói quen giả thần giả quỷ của thủy tinh y nhân, chuyện đó đại khái gọi là "Bàn tay của Thượng Đế" - nhẹ nhàng một chuyển, khiến đại giang chảy về đông!

"Chạy nạn đến hả?" Người thực vật không phụ trách công tác canh cửa, rất nhanh liền thông tin đến người đeo mặt nạ - thủ vệ tuần tra, lập tức có một đội nhân mã chạy đến giao lộ, đánh giá Sở Vân Thăng, hỏi.

Một tháng trước, thời điểm Sở Vân Thăng ở chỗ này, dung mạo đã cùng hiện tại bất đồng, hôm nay, chẳng những không còn những vết sẹo, cũng không còn là bộ dáng trung niên nữa, đoán chừng không có mấy người có thể nhận ra hắn.

"Ta nguyên lai là người tiểu đội 9 đại đội 3 Tây Vách, ta muốn tìm Tôn Thịnh cùng những người trước ở tiểu đội 9." Sở Vân Thăng không biết nói thân phận mình như thế nào, vô số lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, nếu như hắn bây giờ tự xưng mình là "Thiên hạ đệ nhất nhân" từng ở đây đại náo một trận, mấy người đối diện hắn căn bản sẽ không tin tưởng, gây chuyện không tốt lại làm phát sinh sự tình không đáng có, làm lãng phí thời gian.

"Ngươi là ai? Tên là gì?" Người đeo mặt nạ thủ vệ kia cũng rất cẩn thận, nghiêm túc vặn hỏi.

"Làm phiền huynh đệ trở về báo hộ một chút, cứ nói là lão mười bảy, một người câm tìm hắn, hắn tự nhiên sẽ biết rõ." Sở Vân Thăng thời gian gấp, lại không thể dùng vũ lực xông vào địa bàn người quen, lúc sáng đã nghĩ kỹ chủ ý, lấy ra một túi đồ ăn để hối lộ nói.

Người nọ ước lượng đồ ăn trong tay, thấy Sở Vân Thăng cũng không có vẻ nói khoác, nhất thời ngược lại không dám thu hối lộ, cũng không phải hắn không tham túi đồ ăn này mà là vì Tôn đốc lĩnh là quân đoàn trưởng quân đoàn đeo mặt nạ của bọn hắn, vạn nhất người này cùng quân đoàn trưởng đại nhân có chút quan hệ gì đó, vậy hắn liền không chịu nổi rồi.

Đang lúc do dự, muốn trả lại cho Sở Vân Thăng, lại bị Sở Vân Thăng đẩy trở về nói: "Huynh đệ cầm lấy, không có gì phải ngại, chuyện của ta gấp, muốn nhìn thấy hắn, ít đồ này coi như là phí khẩn cấp cho ngươi, kính xin ngươi tranh thủ thời gian thay ta chuyển cáo hắn!"

Người nọ nghe nói như thế, cũng là dứt khoát, đem đồ ăn đút vào trong ngực, nói: "Vị đại ca này cũng sảng khoái, chẳng qua là gần đây côn trùng bạo động tương đối lợi hại, trong rừng quy củ rất nghiêm, không thể đem ngươi vào, bất quá ngươi yên tâm, ngươi tạm chờ chỗ này, ta đi giúp ngươi tìm quân đoàn trưởng đại nhân!"

Nói xong, hắn lập tức chạy vội trở về, quả nhiên có "tiền" mọi việc đều dễ làm.

Thủ vệ đội trưởng kia tuy rằng đã đáp ứng Sở Vân Thăng đi báo tin, cũng thực tế có đi, nhưng hắn chỉ là cái tiểu đội trưởng, cùng địa vị lão Tôn trước kia không sai biệt lắm, sao có thể dễ dàng nhìn thấy quân đoàn trưởng, chỉ là bởi vì lo lắng Sở Vân Thăng cùng quan đoàn trưởng thực sự là bạn cũ, mà lại đã thu lễ, vì vậy cũng mang tâm tư cố hết sức, đi đến bên ngoài đại doanh, cũng không dám trực tiếp quấy rầy quân đoàn trưởng, kéo một người quen đang làm cấp phó, lại nhờ hắn đi vào thông báo hộ một chút.

Nhưng không ngờ phó quan kia cười to nói: "Lão Thái a, lão Thái, người không thấy ngu à? Hắn nói hắn là người câm?"

"Đúng vậy!" Thái đội trưởng không hiểu thấu gật gật đầu.

Phó quan kia mở to hai mắt nói: "Câm mà còn biết nói chuyện?"

Thái đội trưởng sững sờ, cứng ngắc tại chỗ, vậy mà quên cái căn bản này! Nửa ngày, lúng túng bồi thêm một câu: "Hắn còn nói hắn là cái gì lão mười bảy, lão ca, ta xem hắn không giống như nói phét, quân đoàn trưởng của chúng ta nguyên lai là Tây Vách, chúng ta đều là người cũ của Đông Vách, cũng không rõ ràng tình huống, vạn nhất đắc tội người nào..."

"Ngươi nói cái gì?" Lúc này, bỗng nhiên một bóng người đi ngang qua, bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn hắn nói.

Thái đội trưởng kia vừa thấy là Tam đốc lĩnh, lại càng hoảng sợ, hắn vốn sợ hãi đối với cao tầng cũ của Tây vách, nhất thời tay chân luống cuống, bây giờ là thời kỳ đang nghiêm trị phân tranh phe phái, không ngờ mình lại chủ động động vào.

"Tam đốc lĩnh, Thái Tuyển nói ở bên ngoài có một người tự xưng là lão mười bảy, muốn gặp ---" Vẫn là sĩ quan phụ tá phản ứng nhanh, vội vàng che giấu lời Thái Tuyển vừa nói về phân tranh giữa phe phái trong người đeo mặt nạ.

"Người, người đâu? Nhanh! Nhanh mang ta đi!" Tam đốc lĩnh nghe vậy, kinh hỉ nói, con mắt trừng rất là lớn đấy.

Một phó đoàn trưởng khác đi cùng hắn, không biết chuyện gì xảy ra, vậy mà có thể làm cho đốc lĩnh của mình kích động như thế, hảo tâm nhắc nhở nói: "Đốc lĩnh, chúng ta còn muốn đi xử lý..."

"Xử lý cái rắm, nhanh mang ta đi!" Tam đoàn trưởng hất đầu, kéo Thái Tuyển đi, Thái Tuyển đang cả kinh cũng đã có chút hiểu tình huống thế nào rồi.

Không ngờ Tam đốc lĩnh mới vừa đi hai bước, lại ngừng lại, chỉ vào phó quan kia, nói: "Ngươi, trnah thủ thời gian, đi vào nói cho đại ca của ta biết, đã nói lão mười bảy đã trở về!"

Phó quan kia tranh thủ thời gian đáp lời, trong nội tâm đột nhiên xiết chặt, lão mười bảy? Chức vị của hắn cao hơn Thái Tuyển nhiều, từng nghe qua không ít tiếng gió, nghe nói... Run một cái, lời cũng không dám nói thêm nửa câu, liền lập tức hương bên trong đi.

"Đứng lại! Ta còn chưa nói xong, lập tức phái đằng nhân thông tin báo cáo cho Vách chủ, đã nói, ân, đã nói, đã nói: hắn đã trở về!" Tam đốc lĩnh nhất thời cũng không tìm ra lời thích hợp, sốt ruột nói.

"Tam đốc lĩnh, nói là: hắn đã trở về?" Phó quan kia không xác định hỏi, lời này thật sự có chút không hiểu thấu.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn không mau đi!" Tam đốc lĩnh lần nữa kéo theo Thái Tuyển, nói: "Ngươi dẫn ta đi trước!"

Thái Tuyển là một tiểu đội trưởng nhậm chức không lâu, chứng kiến tình huống thế này, chẳng nhưng đốc dẫn, liền Vách chủ cũng kinh động đến, người bên ngoài đến cùng là ai?

Nhưng mà, khi hắn bị Tam đốc lĩnh lôi lôi, kéo kéo, thời điểm ra đến biên giới rừng thực vật, thoáng một phát liền triệt để sợ ngây người!

Toàn bộ cao tầng rừng thực vật tập thể xuất động! Trong mắt đâu đâu cũng là đại nhân vật!

Hơn nữa, tốc độ của bọn hắn càng làm cho người nghẹn họng trân trối, càng làm cho hắn thiếu chút nữa bất tỉnh chính là, Vách chủ đại nhân rất ít xuất hiện, chẳng những đã đến, còn dùng một tốc độ có một không hai chạy trước nhất!!!

Lần này, hắn rốt cục đột nhiên nghĩ tới, một cái danh hiệu mười phần khí phách nổ vang trong đầu hắn - thiên hạ đệ nhất nhân!

Thái Tuyển dưới đùi mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt: con mẹ nó! Hắn vậy mà thu lễ của thiên hạ đệ nhất nhân, còn cùng người ta xưng huynh gọi đệ...

"Vách chủ, đợi đã nào...!" Lão Tôn bỗng nhiên gia tốc, ngăn lại tiểu Hà, nói: "Có chút không giống, cẩn thận có lừa dối!"

"Là Sở đại ca, sẽ không sai đâu, ngươi xem ánh mắt của hắn, ngươi xem..." Tiểu Hà đẩy lão Tôn ra, kích động nói.

"Con mắt?" Lão Tôn cẩn thận quan sát, cũng chả phát hiện có gì đặc biệt, lại cảm thấy tướng mạo ngược lại có vài phần tương tự, chẳng qua trẻ hơn rất nhiều.

Bọn họ đối thoại, Sở Vân Thăng nghe được rành mạch, nhẹ gật đầu, nói: "Bộ dáng của ta, một ngày ba biến, các ngươi không nhận ra cũng là bình thường, có đôi khi ngay cả chính ta cũng không nhận ra mình nữa."

Nói xong, hắn mở ra chiến giáp, cầm Thiên Ích kiếm trong tay, từng bước đi tới, sáu đạo kiếm khí phát ra rít gào bắn về phía sau, oai hùng bức người!

Giờ phút này, cũng không còn phải giải thích, mọi người ầm ầm xông lên...

"Sở đại ca!"

"Sở tiên sinh!"

"Lão mười bảy!"

...

Mọi người túm tụm đi lên, chiến giáp lại giống như thủy chiều thối lui, lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc tràn đầy tươi cười, kích động, vây quanh hắn, nhất là các đội viên của đội 9 trước, biết Sở Vân Thăng ưa thích hút thuốc, vội vàng rút thuốc châm lửa.

"Ca, ngươi hút của ta, đây là hàng ta mới lấy được!"

"Còn là của ta tốt, ta đây không thay đổi vị!"

"Đi, đi đi, mười bảy, đừng để ý bọn hắn, ta đây có Phù Dung Vương!"

"Tam ca, ngươi quá không phúc hậu! Lúc trước bảo là không có, hóa ra vẫn còn giấu đấy!"

...

Nhìn qua lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc, từng điếu thuốc lá con hơi nhăn, Sở Vân Thăng đột nhiên cảm thấy trong hốc mắt khô khốc, đau khổ, rồi lại cảm thấy hương vị ấm áp thật lâu chưa thấy.

Hắn hít một hơi, dời đi đề tài, khẽ nói: "Tiểu Thảo đâu?"

"Tiểu Hà vụng trộm lau nước mắt, nói: "Nàng đang tự giam mình để cố gắng học tập, nói người thực vật quá đáng thương, nàng thề muốn nghiên cứu ra biện pháp giải quyết."

Sở Vân Thăng nhẹ gật đầu, không quên chính sự, nhìn mọi nơi, lại hỏi: "Tất Phương Đình đâu? Nghe nói hắn vẫn còn ở rừng thực vật, thế nào không thấy hắn?"

Đồng thời, ở phía xa, trên một cành cây cao hơn mười mét, một người đàn ông bỏ ống nhòm xuống, đi đi lại lại, bất an nói: "Ài, cái tổ tông này lại đã trở về!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK