Sở Vân Thăng dựa vào vách tường mân mê điếu thuốc, tâm trạng hăn không được vui, nhưng hắn sợ không phải vì sự trở lại của mấy con Trùng Tử, mà là vì tiếng kêu la thảm thiết của những người kia. Trái tim hắn đập càng ngày càng mạnh và loạn nhịp, nguyên nhân tim đập mạnh và loạn nhịp là do bọn Trùng Tử sự xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhiều đến lỗi hắn có tu luyện nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp được. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Người phụ nữ cứu nhầm kia cũng đi lên lầu cùng mọi người, có thể là bọn họ đi vẫn chưa được bao xa, cô ấy ngồi bên cạnh Sở Vân Thăng và Du Tiểu Hải, còn một bên kia là Cố Lập Minh, đã hình thành hai thế giớ khác nhau.
Âm thanh kêu la thảm thiết, thê lương ở dưới lầu, mỗi lần tiếng kêu la vọng lên, thân thể người con gái đó lại run run, giống như một con thỏ hoảng sợ khi bị mọi người bao vây.
Sở Vân Thăng từng trải qua cảm giác sợ hãi này, đó là lần đầu tiên hắn gặp con Trùng Tử giết người này, khi bọn chúng hút não tuỷ người làm thức ăn, khi đó, hắn rất sợ, tim hắn đập rất nhanh.
Không có ai nói chuyện, mà cũng không có người dám nói chuyện, Sở Vân Thăng cũng không dám nói, Trùng Tử rất mẫn cảm với âm thanh.
Bốn phía đều im lặng, im lặng giống như đang đi đưa đám vậy.
Qua một hồi lâu, Sở Vân Thăng có cảm giác bản thân hình như vừa chợp mắt được một lúc, bởi vì hắn gặp một cơn ác mộng, lờ mờ hình như lại là một cơn ác mộng, đầu của hăn lìa khỏi cổ, Trùng Tử đang hút não tuỷ hắn làm thức ăn.
Tiếng kêu thảm thiết dưới lầu không còn nữa, từ xa nhìn thấy mờ mờ bóng mấy con Trùng Tử đang đi, xung quanh không có một tiếng động gì cả, trên tầng thượng chỉ có tiếng ngào thét bé giọng của người phụ nữ, cùng với tiếng thảo luận nhỏ tiếng của đám người giáo sư Tôn.
Du Tiểu Hải giống như một người chết, không hề có động tĩnh gì, Sở Vân Thăng hình như đã quên mất sự có mặt của Du Tiểu Hải, nếu không tiếng Du Tiểu Hải vẫn còn hơi thở.
Khi Sở Vân Thăng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên phát hiện ra một đám mây đen, một luồng sáng nhạt phảng phất xuyên qua đám mây đen, trái tim hắn lập tức co thắt lại, vội vàng bỏ chiếc mặt lạ ra, quả nhiên trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt, mặc dù bầu trời vẫn bị đám mây đen kia vẫn bao phủ , nhưng một luồng ánh sáng yếu ớt kia khiến con người miễn cưỡng có thể nhìn thấy mờ mờ một số vật thể xung quanh họ. Không có ngọn đuốc, đèn pin, ánh sáng nào có thể sáng mãi mãi không tắt.
Rốt cuộc thời đại Dương Quang đến khi nào mới khôi phục trở lại? Sở Vân Thăng súc động thiếu chút nữa rơi nước mắt, không phải là vì hắn không đủ kiên cường, là điểm yếu đuối đã chôn dấu trong sâu thẳm đáy lòng.
Sở Vân Thăng đứng dậy, lay lay Du Tiểu Hải: " Tiểu Hải, tỉnh dậy đi, trời tiết thay đổi rồi, có ánh mặt trời rồi, đừng giả vờ chết nữa! "
" Du Tiểu Hải tạm thời không tỉnh lại được ". Giáo sư Tôn cầm chiếc gậy batoong, đến trước mặt Sở Vân Thăng, nói: " Hắn đang từ từ được giác tỉnh, căn cứ vào nghiên cứu của chúng tôi, thân thể hăn đang tiếp nhận cải tạo từ năng lượng Hắn Ám, tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy ngay được."
" Năng lương Hắc Ám?" Sở Vân Thăng nghi hoặc nói, hắn nghĩ rằng giáo sư Tôn tiếp tục hỏi về chiếc áo chiến giáp của hắn, không ngờ lại nói đến những thứ này, nhưng hình như mấy câu hỏi này hắn đã nghe qua ở đâu đó rồi, hình như vị chuyên gia ở lầu tám đã nói qua rồi.
Giáo sư Tôn gật đầu, giải thích: " Đúng vậy, năng lượng Hắc Ám, người thống trị tuyệt đối trong vũ trụ, nó là một thứ vật chất, chiếm 96% kết cấu của vũ trụ, thậm chí còn nhiều hơn."
" Ông muốn nói, hắn đang tiếp nhận một loại năng lượng cải tạo? " Đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nghe thấy câu này không phải ở trong sách cổ, có liên quan đến tu luyện hoặc vấn đề hôn mê, nhưng vừa rồi đá người ta một cái, bây giờ không biết đối phương có nói gì không?
Giáo sư Tôn hình như không nghĩ nhiều như vậy, thở dài một hơi, nói: " Đúng vậy, nhưng, không phải là tất cả năng lượng Hắc Ám đều chứa năng lực này, ít nhất năng lượng Hắc Ám đó tạo hoá lên loài người, thậm chí còn là chất biến hoá động vật, đây còn đang trong quá trình nghiên cứu của chúng tôi."
Sở Vân Thăng nhớ lại trong sách cổ có nói, nguyên khí thiên địa có thể tu luyện sau khi bài trừ phong ấn của thiên cửu, lúc mặt trời lặn xuống, vì muốn hiểu rõ thêm điều này, hắn cố ý hỏi: " Vậy vì sao sau khi mặt trời khuất đi, lại không phát sinh những việc như thế này?"
Giáo Sư Tôn cười: "Trong thời đại Dương Quang, chúng ta chỉ có thể bắt được một vật chất bóng tối duy nhất có chứa Trùng Vi Tử, nhưng phân ngạch của nó trong thế giới vật chất Hắc Ám hình như có thể bỏ qua, những vật chất Hắc Ám khác, cùng với năng lượng Hắc Ám đang trong quá trình thám nghiên cứu, về cơ bản không có cách nào nghiên cứu được, chỉ có sau thời đại Hắc Ám, chúng ta mới quan sát được đại lượng vật chất Hắc Ám và năng lượng Hắc Ám, nhưng...."
Sở Vân Thăng nghe rất chăm chú, vội vàng nói: " Nhưng cái gì ? "
Giáo sư Tôn vẫy vẫn tay, đáng tiếc: "Bây giờ nói cho ngươi cũng chẳng giải quyết được gì, chúng tôi đang nghiên cứu năng lượng Hắc Ám và vật chất Hắc Ám, giai đoạn sau mặt trời lặn xuống, chúng tôi bắt đầu tiến hành nghiên cứu một cách điên cuồng, đáng tiếc là thời gian ngắn quá, vì sự suất hiện của Trùng Tử, dẫn đến nghiên cứu bị giám đoạn, cho nên có rất nhiều thứ không thể quyết định được, đây là một môn khoa học cực kỳ sâu sắc, tôi tin chúng ta có thể đối phó được Trùng Tử, chính là bay đến hệ mặt trời, tất cả đều có thể sảy ra."
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng gật gầu, cảm thấy lời giáo sư Tôn nói có thể dùng để thay đối năng lượng Hắc Ám của cơ thể, hình như nguyên khí đúng là trong sách cổ đều ghi lại, có thể là hai thế giới, hoặc có thể cùng một sự vật nhưng người của hai thế giới lại có cách gọi khác nhau.
Lúc đó khi còn ở lầu tám hắn vẫn ở Danh Đô Hoa Uyển, nhà chuyên gia nói cho hắn biết băng quyền nam có thể có quan hệ với năng lượng Hắc Ám, không ngờ đó lại là sự thật.
Hắn chậm dãi nhìn giáo sư tôn và nói, đột nhiên nghĩ tới chuyện hăn đá nhà khoa học một cái, loài người có thừa nhận không? Lần trước tên côn đồ gây rối đó đã bị hắn đánh cho trọng thương, bây giờ đối diện cùng Cố Lập Minh còn che bụng mà đau khổ.
Chẳng lẽ hắn cũng là một người vừa Giác Tỉnh? Loài người có người Giác Tỉnh lớn tuổi như vậy sao?
Hăn thám thính dò hỏi: " Ngài là....?"
Giáo sư Tôn mỉm cười, chế giễu nói: " Không sai, tôi cũng là một người Giác tỉnh, nhưng lăng lượng Hắc Ám của tôi không bình thường, không thể dùng để chiến đấu được, chỉ có thể dùng để nghiên cứu, cũng cho là miễn cướng lắm rồi."
Sở Vân Thăng ngạc nhiên, hắn luôn cho rằng tự bản thân hắn Giác Tỉnh hắn, không quan tâm lục lượng lớn hay nhỏ, tất cả đều có thể chiến đấu, ngược lại, không thể tưởng tượng được, loài người Giác Tỉnh lại không thể chiến đấu được, kiến thức của hắn về lĩnh vực này thực tại là quá ít.
Hắn tin tưởng trong sách cổ có ghi lại, đáng tiếc là trong sách cổ lại là nhũng kí hiều cổ quái, hàm nghĩa của một kí tự thông thường hắn cũng không hiểu, hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không thể đoán ra, nếu ở đây có một quyển từ điển thì tốt, hắn thường xuyên nghĩ như vậy.
Giáo sư Tôn không biết Sở Vân Thăng lại nghĩ nhiều như vậy, sức chú ý của hắn rất nhanh đã bị Du Tiểu Hải lôi cuốn, a một tiếng: " Giác Tỉnh của bạn ngươi thật kì lạ, căn cứ vào mấy điều chúng tôi quan sát vài ngày trước, quá trình Giác Tỉnh loại này rất nguy hiểm, bạn của ngươi hiển nhiên chống đỡ không được tình hình bạo động của loại năng lượng Hắc Ám này, nhưng hết lần này đến lần khác, những năng lượng Hắc Ám này lại bị ngăn chặn lại?"
Sở Vân Thăng băn khoăn, chẳng lẽ lục giáp phù lại khống chế tất cả bạo động của năng lường Hắc Ám trong cơ thể Du Tiểu Hải ? Nhưng hắn không muốn nói ra, dù sao hắn cũng rất cảm ơn nhà khoa học già đã tiết lộ một số thông tin cho hắn, thậm chí có cảm giác có lỗi vừa rồi đã đá nhà khoa học một cái, hắn tuyệt đối không bao giờ tiết lộ sự tồn tại của bảo bối, bây giờ sách cổ chính là sinh mệnh của hắn.
Giáo Sư Tôn nói một câu khiến cho hắn ớn lạnh: " Đáng tiếc, bây giờ không phải trong phòng thí nghiệm."
Sắc mặt của Sở Vân Thăng có chút khó coi, rất nhanh giáo sư tôn đã phát hiện ra, hình như giáo sư hiểu cách suy nghĩ của Sở Vân Thăng, mỉm cười: " Những người Giác Tỉnh như các ngươi, luôn luôn coi phòng thí nghiệm của nhà khoa học đáng sợ như vậy sao? Nhiên cứu loài người, trong học thuật sanh nhai của tôi, vẫn chưa thấy tin đồn gì về chuyện mổ sẻ các ngươi.
Sở Vân Thăng không ngờ giáo sư lại coi hắn là một người Giác Tỉnh, nhưng hắn cũng không biện luận, như vậy cũng tốt, có thể tránh được mọi người biết bản thân có năng lượng kì lạ.
Nghe giáo sư nói như vậy, Sở Vân Thăng lập tức mỉm cười, không thể không từ chối, Du Tiểu Hải sống chết thế nào không biết, cũng không biết thời gian có dài hay không, thời gian 72 tiếng rút lui của đội bộ càng ngày càng đến gần, điều này khiến cho hắn rất phiền lòng.
Hắn rất có cảm tình với giáo sư, giáo sư đã giải thích cho hắn biết rất nhiều kiến thức có liên quan đến hiện đại của thời đại Hắc Ám. Khi hắn đói, hắn đã lây nửa cái bánh mì ra là vật trao đổi, bảo giáo sư nói hết những gì mà giáo sư biết về việc Giác Tỉnh loài người cho hăn, điều làm Sở Vân Thăng yên tâm là, giáo sư biết bản thân hắn cũng là một người Giác Tỉnh, vẫn chưa có ai biết phạm vi năng lực của Sở Vân Thăng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đúng lúc đó, con lợn Du Tiểu Hải cuối cùng cũng động đậy, a một tiếng, giãy dụa rồi ngồi dậy.
http://luongson/forum/images/misc/noiquy_06.png