Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thăng vừa bước vào cửa đã bị “bắn” ra! Do tác dụng của những đường băng kích dày đặc mọc ra từ sống lưng bọn chuột mắt xanh trong nhà. Đường nào đường nấy dài ngoẵng và nhọn hoắc.

Ngày thường gặp đối thủ lợi hại gấp mấy lần hắn cũng có thể lướt đi nhẹ tựa gió cuốn mà người không dính mảnh băng tuyết. Hắn giờ đây đã quá yếu. Đúng là đời có câu lên voi xuống chó, e rằng hắn bây giờ còn không bằng cả chuột.

Hắn bực tức giẫm đạp lên một chú chuột xấu số. Hắn quyết định cất Thiên Bích kiếm, dốc chút sức cùng lực kiệt nổ một phát súng Ám năng cuối cùng. Nhìn đàn chuột bị đánh thủng một lỗ to, hắn khoác lại áo choàng xông ra khỏi giữa đàn.

Hắn gần như là đạp trên thân thể bọn chuột đi lên lầu. Cái cảm giác êm êm mềm mềm, cùng tiếng kêu chít chit của chúng khiến hắn không khỏi lạnh người, rốt cuộc có bao nhiêu chuột?

Ưu điểm lớn nhất của màn đêm là ít ra nó khiến con người ta không nhìn thấy đàn chuột ghê tởm dày đặc dưới chân. Với số lượng của chúng có thể khiến người yếu tim chết đứng.

Dương Đống giờ đây hoàn toàn mất hết chủ ý. Từ lầu 1, lên lầu 2, rồi lầu 3, mãi đến lầu 12, bọn chúng vẫn không ngừng ùa lên. Tầng 8 và 9 chủ yếu là các loại nội thất bằng gỗ, họ đã lợi dụng điểm này bất chấp tất cả đốt cháy hai tầng này, những mong có thể chặn sự tấn công của chuột. Không ngờ chỉ một thoáng lửa đã được bọn chuột mắt xanh dập tắt.

Chuột mắt xanh? Đấy có còn là chuột không?

Lòng lão bàng hoàng, không nhẽ đã đường cùng rồi ư? Cái chết đang đến gần đè nặng lên lòng lão khiến lão nghẹn ngào không thở nổi. Họ đã có ba người liên tiếp bị chết khi chạy, những người còn lại đều thương tích đầy mình.

Lão vẫn nhớ tiếng bọn chuột nhai thịt ngậm xương của ba tên đó, cùng tiếng rên rỉ đau đớn của họ, khiến những người còn lại không khỏi kinh hãi.

Vốn nhĩ họ nghĩ có bọn chuột rồi sẽ không lo thức ăn nữa. Nhưng giờ đây tình hình lại đảo ngược lại hoàn toàn, họ sẽ trở thành “thức ăn” cho “thức ăn”.

Từ lầu 12 đến lầu 14, họ đã ngăn chặn triệt để, hi vọng có thể chặn bọn chuột lại cầm cự đến khi ánh sáng xuất hiện. Lũ chuột thường không hoạt động tại nơi có ánh sáng, có thể khi trời sáng chúng sẽ tự động rút lui. Nhưng họ không ngờ bọn chuột này quá lợi hại, chúng phá hết các tuyến phòng thủ của họ, như thể phải diệt họ tận góc không tha.

Tên Vương Khởi Thuận chỉ ước gì bây giờ có một con Xích Giáp trùng xuất hiện đuổi bọn chuột thối này đi. Ngày thường hắn không mong gặp bọn trùng tử lại cứ thỉnh thoảng có một con từ đâu bay đến. Sao giờ phút này hắn trông mong lại không được như ý.

“Lão Dương, chúng ta liệu có chết không?” Tiểu Vương nhếch nhếch làn môi khô ráp của hắn, thất thần hỏi Lão Dương. Nếu là người bình thường cầm cự đến giây phút này quả không đơn giản. Trong bọn nhân viên nghiên cứu đã có một số người suy sụp tinh thần hoàn toàn, lúc khóc lúc cười, như điên như dại.

“Các ngươi đều chết, không ai thoát được , ha ha..đều sẽ chết, ha ha!” tên nhân viên nghiên cứu phát rồ mặt mày méo mó cao hứng la toáng lên.

“Tên dở này sợ quá hóa rồ rồi!”Lão Dương rút hợp thuốc được cất giấu cẩn thận trong người ra. Trong hộp chỉ có duy nhất một điếu, do hắn chuẩn bị sẵn sẽ hưởng thụ trước lúc chết.

Giấy gói thân thuốc nhăn nhún, hắn phải vuốt mãi mới miễn cưỡng thẳng lại. Mắt lão ngà ngà, đắm chìm trong từng làn khói thuốc. Bỗng nhiên, lão khựng lại, canh lúc tên nhân viên điên kia không chú ý, dùng đuôi súng đập mạnh vào đầu hắn. Dòng máu đỏ tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả áo hắn. Hắn té lăn xuống sàn, ngất lịm đi.

Dương Đống tay phải cầm súng, tay trái cầm thuốc, miệng nhả ra một làn khói trắng, chân lão hất hất tên nhân viên vừa bị lão đánh: “Mẹ kiếp, cho mày la!”

Ánh mắt lão quét sang những người khác, bỗng nhiên mắt lão dừng lại trước tên Edgar. Lão liếc hắn, miệng lẩm bẩm: “Tên chó da đen này đúng là sống nhai như đĩa!”

Edgar bị ánh mắt hung tợn của Lão Dương dọa giẫm, hắn sợ quá lại “ngoan ngoãn” rụt cổ vào, miệng vẫn lẩm nhẩm hãy can đảm lên.

“Tất cả đều do tên da đen này dẫn bọn chuột chết tiệt về!” Edgar vừa chạy trốn thành công ánh măt của Lão Dương lại bắt gặp ngay ánh mắt phẫn nộ của tên Lưu Thiết Sinh vốn không ưa gì hắn.

Nếu không có tên da đen này thì bọn chuột đâu đến đây được? Tất cả đều do tên khốn này gây họa. Giờ đây tính mạng sắp không giữ nổi nữa!Lưu Thiết Sinh càng nghĩ càng thấy quả thật thế. Hắn uất ức lao đến trước mặt Edgar, hắn giơ chân phải lên vào cứ thế đá thẳng vào người Edgar giải tỏa cơn tức giận.

Edgar không dám đánh trả, súng của tên Lưu có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Hắn ôm chặt đầu co ro dưới nên đất, miệng vẫn lí nhí: “Hãy can đảm lên…”

“Ngươi nói nữa đi! Nói nữa đi! Đá chết cái tên chó này!” Lưu Thiết Sinh càng nói càng tức giận, càng mạnh tay hàng hung Edgar tội nghiệp, có thể như thế mới khiến hắn tạm quên đi nỗi sợ hãi vể cái bọn chuột giành cho hắn.

Bọn chuột ở dưới đã vượt qua tầng 12. Tòa nhà không có tầng 13, chúng cứ thế leo thẳng tầng 14. Chỉ còn một tầng nữa! Bọn họ ngày càng nghe rõ tiếng ngậm nhấm keng két từ hàm răng nhọ hoắc của lũ chuột.

Bước chân của cái chết ngày càng cận kề. Tuy ngày thành Kim Lăng biến mất, mọi người cũng dự liệu được sớm muộn gì cũng chết, không vì bọn trùng tử ăn thịt thì cũng cạn kiệt lương thực.Nhưng ai thật sự có thể thản nhiên đối diện với cái chết. Cái chết bị lũ chuột thi hành án lăng trì, xé từng miếng thị trên người xuống. Cái chết chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta xanh mặt.

Vương Khởi Thuận thậm chí còn nghĩ được con Xích Giáp đâm một nhát cho chết còn “hạnh phúc” hơn.

Ánh mắt của Dương Đống không lưu lại trên người Edgar bao lâu. Lão không quan tâm đến sống chết của tên da đen này. Chả còn sống được bao lâu, quan tâm những cái này làm chi?

Ánh mắt hắn chẳng mấy chốc đã vượt qua Edgar chuyển về phía Tô Thần Di. Người cô rung bần bật, trông mới đáng thương làm sao. Lão ngạc nhiên vì sao đến thời khắc bên lề cái chết này, hắn tự nhiên lại nảy sinh ra ham muốn sở hữu cô. Không lẽ đấy là sự điên cuồng trước khi chết?

Ai có thể phân tích rõ ràng? Trong thời khắc này, muốn là làm. Cuộc sống của lão không còn bao nhiêu, lão có lo lắng cũng vô ích? Thời điểm đáng sợ nhất chính là khoảng thời gian chờ đợi cái chết đến, hãy để bản năng được phóng túng lần cuối cùng!

“Ngươi muốn gì?” Giọng Tô Thần Di rung rung, ả cảm giác ánh mắt tham lam của lão, sợ hãi lùi về phía tường.

“Đừng giả vờ nữa, một lát bọn chuột xông lên, tất cả chúng ta đều chết!” Dương Đống như điên như dại. Mắt lão đỏ ngầu, lão rú lên một tiếng rồi chộp lấy ả. Tay lão bắt đầu cào xé quần áo ả.

Tử thần đang nhích từng bước chân đến gần tầng 15, tiếng kêu chí chóe của bọn chuột đã xuất hiện .Cả tầng 15 hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn, có người khóc lóc, người điên cuồng, than thân trách phận, cưỡng hiếp và bị cưỡng hiếp.

Vương Khởi Thuận tuyệt vọng nhìn về cánh cửa đầy thương tích, lồng ngực hắn phập phồng, hai hàng nước mũi ròng ròng rơi xuống, bàn tay rung rung của hắn cầm đầu súng từ từ chỉa vào miệng.

Hắn thà tự xử mình còn hơn bị bọn chuột làm thịt!

Toàn thân hắn rung rung, lòng hắn cũng đang rung. Hắn gần như suy sụp nhìn về hướng cánh cửa. Một con chuột đã thò ra. Nếu giờ phút này không nổ súng sẽ khổng kịp!

Hắn hét lớn một tiếng, nhắm chặt mắt rồi nhấn cò. Bằng!

Trước lúc chết, hắn chớp nhoáng nghe thấy tiếng người kêu gọi dưới nhà, chỉ một chốc lại biến mất.

Con chuột tiên phong xông vào nhảy lên chân của Lưu Thiết Sinh ở gần nhất, hắn không thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Edgar nữa, mà quay ra chĩa súng vào bọn chuột gần cửa, nã liền mấy súng. Hắn như điên như dại la toáng lên: “Đến đây, đến đây…”

Bọn chuột ùa vào ngày càng nhiều, chúng cứ thế bám lấy chân hắn rồi bò lên khắp người hắn. Hắn vứt bỏ khẩu súng hết đạn, vội vàng rút ngay khẩu súng nhỏ dắt ngay thắt lưng tự chĩa vào đầu. Hắn không chút do dự bóp cò. “Đùng ” một tiếng, hắn ngã quay lăn trên sàn, hai chân hắn co giật vài cái, máu trên đầu hắn bắt đầu chảy lan ra khắp sàn.

Tô Thân Di sột soạt rờ lấy con dao nhỏ trong chiếc áo vừa bị Lão Dương xé toạt và đâm thẳng vào cuốn họng lão. Có chết ả cũng không muốn tên đàn ông này chạm vào ả.

Nhưng cô cũng bị súng của Lão Dương đập vào đầu ngất đi.

Mồm lão ngoác toẹt ra, vết thương lão máu ùn ụt chảy ra, tay lão vẫn cầm cái ống dẫn xì hơi, rồi lão ngã thẳng về phía trước.

Những nghiên cứu viên điên loạn miệng cười ha hả, mở toan cửa sổ nhảy thẳng xuống từ lầu 15.

Một nam một nữ còn lại của viên nghiên cứu ôm chằm nhau khóc, cuối cùng họ cùng dùng cây đinh gỗ đâm thẳng vào cổ họng đối phương.

Bọn chuột đã cắn nát cửa lớn tràn vào.

Vương Khởi Thuận, Lưu Thiết Sinh, Tô Di Thân, tên nghiên cứu viên điên…bọn họ đã lần lượt nằm xuống. Máu chảy thành sông…

Địa ngục trần gian.

Edgar nghe tiếng thét của “đồng bọn” vừa chết, hắn ép chặt đầu mình vào người như chú chim đà điểu vùi đầu dưới làn cát nóng bừng của sa mạc, miệng hắn vẫn liên tục lảm nhảm tực trấn an: “ Ngươi hãy can đảm lên, người hãy can đảm lên, ngươi hãy…”

Bọn chuột bám kín mít trên người hắn, và bọn chúng vẫn tiếp tục ùa vào từ lỗ cửa nhỏ.

Từng đường kiếm ảnh từ phía cửa rọi lên. Bọn chuột chất đóng ngoài cửa bị Thiên Bích kiếm chém bay lên.

Mười hai đường kiếm ảnh chém tan tành bọn chúng, cả chuột mắt xanh cũng không thoát!

Tất cả bọn chuột trước cửa trong chốc lát bị giết sạch sành sanh. Thịt của bọn chuột bị đánh nát rơi xuống trải thành cả tấm thịt máu bê bết dày đặc.

Vân Thăng mặc áo choàng đạp trên lớp thịt chuột đi vào cửa. Đập vào mắt hắn là hình ảnh máu me của các thi thể trên sàn và đàn chuột sợ hãi bỏ chạy.

Giờ đây trong phòng chỉ còn tiếng cháy tí tách của đồ gỗ trong nhà. Hắn dốc toàn sức cho đợt tấn công này. Phen này hắn mạo hiểm rút toàn bộ nguyên khí bổn thể xuất đợt công phát kiếm pháp mạnh nhất. Nhưng vẫn quá trễ, bọn họ đã tập thể tự sát! Hắn đã kêu gọi từ phía dưới, không lẽ họ không nghe? Chỉ cần chờ hắn thêm một khoảnh khắc nửa, hắn sẽ đến. Chỉ cần một tí nữa thôi, nhưng bọn họ đã bỏ cuộc. Khoảng cách ngắn ngủi giữa cái chết và sự sống đã không vượt qua được.

Trong lúc hắn định quay lưng đi bỗng thấy một thi thể trắng nõn động đậy, tiếp đến tai hắn nghe thấy tiếng thỏ thẻ lí nhí ở góc nhà: “Ngươi..ngươi hãy…hãy can đảm lên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK