Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Vân Thăng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị các thím vây lại đánh hội đồng. Các thím cũng chả cần nhiều lời làm chi, cứ vây hắn lại phủ đầu một trận đánh bát nháo, người thì gậy, kẻ thì cuốc...chả cần gì chiến lược, công lực làm chi.

“Dừng lại, dừng lại! Đánh nữa thì đừng trách ta đánh trả!” Hắn giơ tay đỡ vừa lớn tiếng thét. Thỏ con trong tình thế cấp bách còn biết cắn người nữa là, làm gì có việc hắn lặng im để bọn này đánh nhừ tử cho chết.

“Đáp trả?” Một bà thím đứng đầu trợn tròn mắt để lộ khí thế không đáng có ở một người phụ nữ nói: “Lão vương bát ngươi,tóc đều bạc phơ rồi còn dám đánh trả? Thôn vương bát các ngươi có nói lý không, đừng tưởng bọn ta dễ bắt nat!”

Lúc này, một người phụ nữ khác lại chừng chừ nói: “Tam đại ma, sao ta nhìn người này không giống! Từ khẩu âm đã không giống người ở đây, có khi..có khi nào nhầm không đấy?”

“Hay là từ đâu tị nạn đến đây?” Cuối cùng đã có một thím chịu nói lời có lương tâm.

“Được, được, tạm dừng, túm lấy hắn cho ta ngắm thử!” Bà thím dẫn đầu cũng chả mấy có chủ kiến, người ta nói gì ả liền làm theo.

Bọn họ không đánh nữa, Vân Thăng nhìn cuốc gậy xung quanh bỗng chốc không còn động tĩnh cũng bỏ tay xuống. Tuy công kích này hoàn toàn không nhằm nhò gì với Nhị nguyên thiên của hắn, nhưng ai vô cớ bị đòn một trận cũng chả vui nổi. Hắn cũng bấm bụng vài câu lẩm nhẩm; há nghĩ, năm xưa nơi đây động đất, ta còn từng góp những năm trăm tệ cơ!

“Í, đúng là không phải người của thôn vương bát!” Bà thím dẫn đầu bỗng chốc ngại ngùng, chỉ nhìn mái tóc bạc trắng của Vân Thăng , lại thêm mặt mày thương tích râu ria đầy mặt tưởng hắn không còn trẻ liền ậm ừ: “Lão già, ngươi không sao chứ?”

Nhìn đám phụ nữ ăn mặt rách rưới, mặt mày tuy hung hăng nhưng lại không giấu nổi vẻ chất phát. Vân Thăng còn chưa kịp nói gì liền nghe động tĩnh xì xào một người đàn ông từ dưới đất chạy đến, trên tay gã vẫn cầm đủ loại “vũ khí” lẩm bẩm: “Sao? Sao? Tên lão vương bát chết tiệt ấy lại phái người đến cướp à?”

Một thím đứng ở sau cùng hàng ngũ khoát khoát tay nói nhỏ: “Lầm rồi! Lầm rồi!”

“Cụ già, cụ đến từ đâu thế?” Một người phụ nữ phương bắc chỉnh chu lại quần áo bị đám đông kéo cho xộc xệch của Vân Thăng, cố bình thường hóa bầu không khí.

Hắn cố nén sự tức giận trong lòng lại, chuyện tốt có thể thành xấu, cũng như chuyện xấu có thể thành tốt. Tuy nói khi không bị một trận, nhưng tất cả bọn người này đều là người bản địa, nên nhất định có thể cung cấp tình báo cần thiết cho hắn. Thế là, hắn đưa tay vuốt lại bộ tóc đã rối tung của mình hỏi: “Đây là nơi đâu thế?”

Mọi người giờ mới có dịp nhìn rõ, người này tuổi không già, mà nhìn kỹ chỉ giống một chàng trai trẻ, chỉ là trên mặt có một vế thương quá sâu, cũng chả biết phải chịu bao nhiêu khổ cực nên mới sống được đến ngày hôm nay.

Có điều cũng chả ai thương hại cho hắn, thời buổi này, khổ cực đã thấy nhiều, nhìn nhiều quá, bản thân mỗi người cũng chưa chắc ai cũng sống tốt, nên cũng chả ai có hơi đi cảm thông thương hại nỗi khổ của người khác.

“Đây là Thục Địa, đã nhìn thấy tòa núi lớn chưa? Vượt qua nó sẽ đến thành phố núi Vụ Đô, có điều bây giờ đã hoang tàn.” Người phụ nữ nói giọng miền bắc đưa tay chỉ về một hướng nói.

Hắn dõi mắt nhìn theo, chỉ tiếc là ánh sáng quá nhạt, chỉ mơ hồ thấy ảnh của núi, còn cái khác thì không còn gì thấy chi thêm.

“Thục Đô còn có ai không?” điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là tính liên hệ của Cổ Thư và bản đồ cũng chỉ về phương hướng ấy, nếu phố núi Vụ Đô đã phế, vậy chỉ có thể là Thục Đô đằng sau đi về hướng tây.

Cả một đám động bỗng nhiên cười phá lên, thím dẫn đầu còn nói: “Tất nhiên là có, nếu tỉnh thành cũng không còn, thì bọn này sống bằng cách nào?”

Vân Thăng lập tức thấy kỳ lạ hỏi: “Nếu Thục Đô vẫn còn, sau các ngươi không đi đến đấy mà ở lại chịu hiểm nguy?”

Bà thím dẫn đầu có phần bất lực nói: “Ai không muốn đi vào thành? Nhưng bọn ta đông như thế, Thục Đô chỉ có tí tẹo, làm sao dung nạp nổi tất cả? Nếu không phải có quyền có thế, có đường có bản lĩnh, cả cửa thành cũng không đến gần nổi. Chỉ có thể ở bên ngoài, nhưng phía ngoài lại có mối hại trùng tử nên đều chạy sạch, ai ngu gì liều mạng!”

Bà thím giọng phương bắc lại nói: “Tam đại ma à, ta lại thấy nơi đây cũng đâu đến nỗi, trùng tử đánh nhau với Thục Đô, đâu có rảnh quan tâm bên ngoài chúng ta. Tuy nói ở trong thành an toàn hơn, nhưng cũng miễn cưỡng sống được.”

“Cũng đúng.” Bà thím gật gù tán đồng.

Vân Thăng vừa rồi muốn chen lời mà không chen được, giờ gặp lúc mọi người im bặt hắn vội hỏi: “Hiện Thục Đô còn có thể vào người không?”

Nếu Thục Đô đã bị trùng tử vây kín, chỉ còn có thể vào bằng đượng trên không, nếu thật sự như thế rất có thể bị bại lộ.

“Vào người? Cả chuột còn không vào nổi nữa là! Hai hôm trước còn có đám người bị đuổi ra, nói là phạm phải tội gì đấy, ai biết được, cả một lũ ngốc, chắc là ở trong đó suốt rồi thành khờ, còn nghĩ là bị đuổi ra ngoài sẽ chết chắc, khóc lóc òm trời ngoài cửa thành...”bà thím dẫn đầu nói.

“Không có cách gì ư?” Vân Thăng hỏi vội, có thể không đi đường trên không thì không đi, đây sẽ coi như là bước đường cùng của hắn.

Bà thím kinh ngạc nhìn Vân Thăng nói: “Ta nói chàng trai trẻ, một là có người quen biết trong đó, một là ngươi phải là ..là cái gì thao túng sư ấy?”

“Năng lượng, năng lượng thao túng sư.” Một ả phụ nữ trên hơn bổ sung giúp ả.

“Đúng, đúng, đây chính là sự phụ, ngươi phải là sự phụ, hiểu chưa? Chỉ cần ngươi thông qua cuộc kiểm tra tỉ mỉ của họ, sẽ có thể có được giấy phép cư trú vĩnh viễn. Có điều ta xem ngươi cũng đừng tưởng bở, hay dẹp ngay ý tưởng đó đi.” Thím dẫn đầu Vân Thăng cũng chả giống bọn năng lượng thao túng sư, nhìn thế nào cũng chỉ giống tên rách rưới phong trần.

Vân Thăng không thể nào để bọn người Thục Đô điều tra tỉ mỉ về hắn, hắn cũng chả biết trong thành có bọn dị tộc không, có điều bây giờ trước khi bị vỡ lẽ, hắn không thể mạo hiểm, không thể thành thì chưa vào được mà còn bị bọn dị tộc truy sát.

“Chàng trai trẻ, ngươi có việc gấp phải vào thành ư?”bà thím giọng phương bắc ấy lạ lùng hỏi. Vừa rồi họ từng nói, trước khi trùng tử công kích Thục Đô, bên ngoài vẫn có thể sống. Vân Thăng mếu mếu miệng nói bừa: “Ta có thân thích trong thành, có điều đều là bá tánh bình thường, không có cửa gì.”

“Nhưng vẫn còn một cách.” Bà thím nói giọng phương bắc ấy ngẫm nghĩ một lúc nói: “Trùng tử chỉ vây lại ba hướng của Thục Đô, vùng núi hướng tây chúng vốn không vây chết, mỗi mười ngày nửa tháng sẽ có một ‘chiến đội’ từ đường nhỏ của nói đi ra dùng thịt trùng tử để trao đổi năng lượng với bọn ta. Nếu ngươi có khả năng trả đủ số vật tạo năng lượng ấy, bọn họ may ra có thể giúp người vào chơi vài ngày.”

“Chiến đội?” Vân Thăng có phần mơ màng, Thục Đô này hình như đã hình thành một cơ cấu xã hội ổ định và đặc biệt, hoàn thành một hệ thống phân công mới.

“Đúng, là thao túng sư, cũng là người bình thường, có điều họ đều có vũ khí. Bây giờ mọi người ăn còn không no nổi thì ít có ai mua vũ khí, thường đều trao đổi thịt trùng tử. Thục Đô luôn cần vật tạo năng lượng, càng nhiều càng tốt, còn chiến đội kỳ thực cũng giống bọn buôn hàng thời trước giải phóng.” Giải thích của bà thím rất sinh động, cứ so sánh chiến đội người ta thành bọn lái buôn.

Vân Thăng nghĩ thầm, lén vào đúng là một biện pháp hay, có điều lại phải đi tìm cái thứ tạo năng lượng gì đấy, đúng là đau đầu.

Lúc này, đằng sau đám người này bỗng nhiên xôn xao, có người nói: “Giám công đến rồi, Thân giám công đến rồi, mau nhường đường, chuẩn bị làm việc thôi.”

Chưa nói hết câu, đã thấy một gã cường tráng cao gần một mét chín đầu đội một thiết bị màu xanh lù lù xuất hiện trước mặt bọn họ, la toáng: “”Các ngươi đều biết cả, giá thịt trong thành lại tăng, tiền giám công như ta cũng phải tăng thôi, ta không nói nhiều, cứ tăng mười phần trăm!”

“Thân ca, thêm mười phần trăm, bọn ta còn sống sao nổi!”Người đàn ông dẫn đầu vừa rồi nói.

“Vậy không được, giám công cũng phải ăn cơm chứ!” Gã đàn ông vạm vỡ đó vỗ vỗ bụng nói: “Nhưng ngài lấy bảy mươi phần trăm rồi, giờ còn thăng thêm mười phần trăm, còn lại hai mươi phần trăm kia làm sao đủ để nuôi sống bọn ta?” Người đàn ông dẫn đầu đứng trước gã kia hoàn toàn không chút khí thế.

“Ta mặc kệ , bảy mươi phần trăm đâu phải mình ta nói, có bản lãnh các ngươi đừng dùng đến thiết bị của ta, tự tìm lấy năng lượng.” Tên ấy trợn mắt như thế dám chắc bọn nhà quê này không làm gì nổi gã.

Lúc này, bà thím dữ dằn kia cũng không còn chủ ý gì, ả căng thẳng vò vò tay, giám công do bề trên phái xuống, bọn họ căn bản không đắc tội nổi, chỉ dám lao xao bàn tán.

“Quyết định nhanh, lão vương bát kia còn đang chờ lão tử đây, các ngươi tiếc thì đừng có mà tốn thời gian ta.” Gã vừa cắn móng tay vừa cằn nhằn.

“Ngài xem, năm phần trăm được không? Ngài xem, không có thiết bị của ngài, bọn ta cũng chả tìm được gì, ngài hãy...” Gã đàn ông dẫn đầu cắn răng nói.

“Năm phần trăm? Ngươi xem ta là ăn mày à?” Gã sầm mặt hình như đang giận dữ, không đợi gã đàn ông dẫn đầu kia nói xông đã cắt ngang lời và vác thiết bị quay phắt đi.

Gã đàn ông dẫn đầu kia vội cười hề cẳn gã lại nói: “Thân ca, Thân ca, đừng..đừng giận, mọi việc cứ thương lượng, thương lượng đã!”

“Thương lượng cái rắm, một là làm, không thì đừng ngăn ta lại, tránh ra, còn dám cản ta, ta cho ngươi biết tay.”Gã vạm vỡ kia hung hăng chỉ vào gã đàn ông dẫn đầu xỉa xối.

“Thân ca, hay..hay ..bớt chút đi.” Đầu gã đã mồ hôi đầm đìa, chỉ cố gắng kì kèo thêm chút đỉnh.

Gã đàn ông vạm vỡ kia vẫn mặc kệ, khoát tay: “Tám mươi, bớt một phân cũng đừng hòng. Ngươi nghĩ kỹ đi rồi đến chỗ lão vương bát tìm ta.”

Già trẻ nam nữ nhìn lão đầu cũng chả thèm quay lại, mọi người ai nấy đều ỉu xỉu như bánh bao chiều.

...

“Hay ta nói, tám mươi thì tám mươi, còn hơn là chết đói.” Bá thím dẫn đầu thương lượng với mọi người.

“Chu Bà Bì, tiên sư nhà Chu Bà Bì (lột da, ý chỉ bọn bóc lột ăn thịt lột da kẻ khác).” Có người trẻ tuổi căm phẫn rủa.

“Giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể như thế.” Gã đàn ông dẫn đầu kia nhìn đồng bọn, hình như cũng chả ai phản đối.

“Chàng trai trẻ, ngươi định làm gì?” Bà thím nói giọng phương bắc đột nhiên thấy Sở Vân Thăng biến mất, quay đầu lại mới phát hiện hắn đã đứng cạnh gã đàn ông tay cầm rổ, trên tay hắn cầm một tảng đá nhìn ngang nhìn dọc, liền lo lắng hỏi.

Cả khu núi này tranh nhau cái thứ đá tạo năng lượng này quá nhiều, trộm cắp cũng không ít.

Vân Thăng nắm nắm cục đá trong tay, cố ý đi đến sau lưng gã đàn ông cao to kia và đưa ra một điều kiện ưu đãi nói: “Hay để ta thử, ta chỉ cần số năng lượng đủ vào thành là được, còn lại đều của các ngươi.”

Loại đá này cũng giống đá trôi của vùng Hoàng Sơn, có kèm theo rất nhiều loại năng lượng hỗn tạp, từ khi hắn tu luyện Cổ Thư đến nay, có bản lĩnh nhạy bén trước năng lượng, cách rất xa đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của loại đá này, dù là đá hay gỗ, đều sẽ không thoát khỏi tay hắn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK