Mục lục
[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tín cùng Lý Hoại và Hoàng Bính Thành vào tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, không thấy có người nào nghênh đón, khóe miệng hắn lập tức nở nụ cười lạnh.

Hoàng Bính Thành tặc lưỡi thở dài:

- Bọn chúng muốn ra oai phủ đầu với chúng ta.

Tô Tín thản nhiên nói:

- Rất bình thường, chúng ta nói thế nào cũng là người bên ngoài tới, đột nhiên nhảy lên đầu thành lãnh đạo trực tiếp của Giang Nam đạo, đám người này nhấc tay hoan nghênh mới là chuyện kỳ quái.

Ba người đi vào đại sảnh, Lý Hoại và Hoàng Bính Thành nhìn thấy Lôi Viễn ngồi ở chủ vị, trên mặt lập tức giận dữ.

Vị trí đó thuộc về lão đại, kẻ này dựa vào cái gì ngồi lên đó?

Tô Tín vươn tay bảo Lý Hoại đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn thản nhiên đi vào trong đại sảnh.

Nhìn thấy ba người Tô Tín đi tới, ánh mắt rất nhiều tổng bổ đầu nơi này thay đổi, bọn họ chưa gặp qua Tô Tín nhưng sớm nghe qua chiến tích của hắn, nhưng hiện tại bọn họ vẫn ngạc nhiên Tô Tín quá trẻ tuổi

Lôi Viễn cười lớn nói:

- Tô huynh, ban đầu gặp ở Nhân Nghĩa Trang ta không có nghĩ tới có ngày chúng ta là cộng sự với nhau.

- Ngươi yên tâm, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, cũng là người quen, nếu ngươi có gì không rõ tại Giang Nam đạo này có thể hỏi ta, Lôi Viễn ta sẽ không giấu giếm ngươi đâu.

Lý Hoại bên cạnh Tô Tín nhìn chằm chằm vào Lôi Viễn, hắn nói như vậy là không đặt Tô Tín vào trong mắt.

Trông thấy Tô Tín tiến vào đại sảnh, hắn vẫn không rời khỏi chủ vị, còn nữa, Tô Tín chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn nhưng hắn vẫn dùng huynh đệ xưng hô, còn bảo Tô Tín thỉnh giáo hắn, nếu Tô Tín làm như vậy chức tổng bổ đầu của hắn sẽ biến thành trang trí.

Bỗng nhiên Lôi Viễn cười cười nhưng có chút không tự nhiên, bởi vì Tô Tín không cười, chỉ lãnh đạm nhìn hắn, khiến Lôi Viễn cảm thấy sợ hãi.

- Tô huynh, người nhìn ta như vậy là có ý gì?

Lôi Viễn lập tức hỏi.

Ánh mắt Tô Tín bắn ra một tia lạnh lẽo:

- Xin hỏi ngươi gọi ai là Tô huynh? Một tháng trước ta được phong làm tổng bổ đầu Giang Nam đạo, ngươi cũng xứng xưng huynh gọi đệ với ta? Hay Lôi Viễn lôi phó tổng bổ đầu vẫn luôn không hiểu quy củ như vậy?

Tô Tín nói chữ ‘phó’ rất nặng, ý tứ chính là muốn Lôi Viễn đừng quên thân phận của mình là gì.

Lôi Viễn tức giận đứng lên, hắn quát:

- Tô Tín! Ngươi cũng đừng quá quắt!

- Cho dù ngươi là tổng bổ đầu Giang Nam đạo thì sao? Hiện tại Giang Nam đạo do ta chèo chống, ngươi bỗng nhiên nhảy tới ngồi mát ăn bát vàng cũng bỏ đi, còn tìm khuyết điểm xưng hô của ta sao, trên đời này có đạo lý kia sao? Các vị, các ngươi nói có đúng không?

Đám võ giả chung quanh lập tức hùa theo:

- Đúng thế Tô đại nhân, Lôi tổng bổ đầu tuyệt đối không có ý xem nhẹ ngài.

Một tên bổ đầu dáng vẻ nhỏ gầy cười hắc hắc lên tiếng:

- Chúng ta cũng là người Lục Phiến Môn cho nên nói chuyện với nhau phải nho nhã lễ độ.

- Tất cả mọi người xông pha giang hồ đã quen, cho dù gia nhập Lục Phiến Môn nhiều năm như vậy cũng khó sửa, đồng liêu chúng ta đều xưng hô huynh đệ Tô đại nhân người không quen cũng đừng quá để ý.

Tô Tín lạnh nhạt nhìn tên đó, ý của hắn nói chính là Tô Tín chuyện bé xé ra to, sinh sự không đâu.

Tô Tín biết rõ tư liệu của tên bổ đầu này, hắn là tổng bộ đầu Thành Châu phủ ‘Phật Liễu Đao’ Vương Kinh Bình, bình thường giao hảo với Lôi Viễn, lần này hắn là người đầu tiên nhảy ra làm khó dễ Tô Tín.

Còn có một tên võ giả khác nói thay Lôi Viễn chính là lão đầu mục tuổi chừng năm sáu mươi.

Nhìn thấy Tô Tín và Lôi Viễn đối chọi gay gắt, hắn vội vàng nói:

- Hai vị, nơi này là tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, nếu như hai vị động thủ tại đây sẽ làm cho người khác chế giễu chúng ta, thậm chí cấp trên sẽ khiển trách đấy.

- Lục Phiến Môn chúng ta là người một nhà, một xưng hô mà thôi, cũng không nên làm quá như vậy.

Hắn là tổng bổ đầu Tùng Giang phủ Trần Bách, cũng là bổ đầu lâu năm trong Lục Phiến Môn, trong tư liệu của Tô Tín, tên này qua lại tương đối gần với Lôi Viễn.

- Đúng thế Tô đại nhân, chỉ là một xưng hô mà thôi, mọi người không nên gây chuyện với nhau.

Một tên bổ đầu tướng mạo anh tuấn nói.

Hắn là tổng bổ đầu Tĩnh Châu phủ, ‘Hỗn Nguyên Chưởng’ Lưu Hạo, hắn là người trẻ tuổi trong các tổng bổ đầu Giang Nam đạo, trong tư liệu Tô Tín kẻ này không có quan hệ quá lớn với Lôi Viễn.

Ba người nói giúp Lôi Viễn đều là những tổng bổ đầu ở những châu phủ thực lực tương đối mạnh, bọn họ vừa nói thì Lôi Viễn cũng lên tiếng:

- Tô huynh, người mới đến, có chút quy củ người không biết cũng bình thường, chúng ta sẽ không biết trách tội người.

- Dù sao tất cả mọi người là đồng, về sau chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Tô huynh, mọi người cùng hợp sức với nhau khôi phục vinh quang Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Lôi Viễn nói rất đường hoàng nhưng thực tế hắn vượt quyền quá nhiều.

Hắn nói lời này là cảnh cáo Tô Tín, nếu ngươi yên ổn thì tốt, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi đứng vững gót chân tại Giang Nam dạo, ngươi được chiến tích, chúng ta được chỗ tốt, nhưng ngươi không yên ổn thì nên cân nhắc ngày sau sống thế nào mới tốt.

Trong tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ ba người thực lực tương đối mạnh ra, còn có hai người thực lực không kém.

Một là tổng bổ đầu Uy Châu phủ ‘Lưu Quang Đao’ Lục Tục, người này cực kỳ ít xuất hiện, gia tộc hắn có ba đời làm việc cho Lục Phiến Môn.

Gia gia hắn là một trong những người gia nhập Lục Phiến Môn sớm nhất và đi theo ‘Thần Ưng’ Thiết Ngạo tranh đấu giành thiên hạ, cho nên đến thế hệ Lục Tục, nhất mạch hắn có danh vọng rất cao tại Uy Châu phủ, đừng nhìn hắn không chút thu hút trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nhưng thế lực xếp vào top ba đấy.

Một người khác là ‘Nhật Nguyệt Kiếm’ Triệu Nhất Minh, người này xuất thân tán tu, gia nhập Lục Phiến Môn mấy năm, hắn có tính khí táo bạo, không có mấy người trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nguyện ý tương giao với hắn, nhưng thực lực của hắn cũng rất mạnh, một chọi một có thể tiến vào top ba Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Hai người này vẫn chưa lên tiếng, dưới sự dẫn dắt của Vương Kinh Bình và Lưu Hạo, có một nửa tổng bổ đầu ủng hộ Lôi Viễn.

Những người chưa lên tiếng như Lục Tục và Triệu Nhất Minh, bọn họ đang trong thế trung lập.

Bọn hắn không muốn giúp Lôi Viễn mất quyền lực Tô Tín, cũng không có thái độ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi với Tô Tín, đối với Lôi Viễn thì như vậy là đủ rồi.

Lôi Viễn còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, nói:

- Tô huynh người an vị tại đây, vừa vặn hôm nay có đủ người, chúng ta cũng nên bàn thảo kế hoạch phát triển Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sau này.

Chủ vị chỉ có một, hắn ở chủ vị và bảo Tô Tín ngồi bên cạnh, nói rõ hắn muốn ngang hàng với Tô Tín, trực tiếp cướp đi quyền lực.

Nếu Tô Tín không ngồi, với nhân mạch Lôi Viễn tích lũy tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể khiến Tô Tín không thể làm gì trong Lục Phiến Môn.

Nếu Tô Tín ngồi, vậy thì tỏ vẻ Tô Tín đã thỏa hiệp, quyền lợi của hắn cũng bị Lôi Viễn cướp đi.

Cho dù mất quyền lực cũng không có gì, dù sao Tô Tín cũng là người tổng bộ phái đến làm tổng bổ đầu Giang Nam đạo, hắn không thể làm gì Tô Tín, nếu không tổng bộ Lục Phiến Môn sẽ không tha hắn.

Màn diễn của Lôi Viễn, Tô Tín đều nhìn rõ và nói:

- Lôi Viễn à Lôi Viễn, xem ra ngươi còn không biết rõ tình thế của mình, ngươi cho rằng tổng bộ Lục Phiến Môn dựa vào cái gì phái ta làm tổng bổ đầu mà không cho ngươi làm tổng bổ đầu?

Nội tâm Lôi Viễn nói thầm, còn không phải bởi vì ngươi có quan hệ với Thiết gia sao.

Tô Tín chỉ vào chính mình nói:

- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi!

Vừa mới dứt lời, Tô Tín cũng đã ra tay!

Trong tay Tô Tín ngưng tụ hào quang vô tận giống như mặt trời mọc và bộc phát ngay sau đó.

Lôi Viễn nhìn thấy cảnh này liền kêu to, hắn kịp rút đại đao, dùng tay chém vào khí tức nóng bỏng đang bay tới, xẹt qua khí tức nóng bỏng, Lôi Viễn thở ra một hơi.

Nhưng không đợi hắn thở xong, bỗng nhiên khí tức nóng bỏng như mặt rời nổ tung, chân khí cuồng bạo áp chế Lôi Viễn té trên mặt đất, tay Tô Tín xuất hiện và bóp cổ Lôi Viễn!

Đây chính là tà dị sau khi Tô Tín tu hành Sơn Tự Kinh, cảnh tượng như thật như ảo.

Mọi người nơi này nhìn thấy Tô Tín ra tay đột ngột liền sợ hãi kêu to một tiếng, không ai nghĩ tới Tô Tín lại trực tiếp như vậy, vừa đi vào đã động thủ, Lôi Viễn lĩnh ngộ cảnh giới thiên nhân hợp nhất không tiếp được hai chiêu của Tô Tín liền bị chế ngự!

Lúc này mọi người lập tức nhớ tới hạng Nhân Bảng của Tô Tín đã tăng lên, hắn hiện tại đứng vị trí mười lăm Nhân Bảng.

Thật ra Lôi Viễn cũng khinh địch, hắn không nghĩ Tô Tín lại dám ra tay trong trường hợp này, hơn nữa còn dám ra tay khi có hơn phân nửa tổng bổ đầu ủng hộ mình.

Vương Kinh Bình có quan hệ mật thiết với Lôi Viễn phản ứng, hắn nhìn thấy Tô Tín ra tay, vô thức rút Liễu Diệp đao bên hông.

Vương Kinh Bình danh hiệu ‘Phật Liễu Đao’ là vì đao của hắn thật nhanh, xuất đao như phật liễu phất phơ trong gió, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sát khí vô tận.

Hắn nhanh nhưng Lý Hoại còn nhanh hơn hắn.

Mọi người nhìn thấy bóng đen xuất hiện, vài âm thanh kim loại va chạm với nhau vang lên, trường kiếm trong tay Lý Hoại đã gác lên cổ Vương Kinh Bình.

Mọi người nơi này ngạc nhiên, tốc độ này có thể nói là kinh khủng, Tô Tín tìm quái vật như vậy ở nơi nào?

Ban đầu lúc Lý Hoại cùng Hoàng Bính Thành vào nơi này không có ai xem bọn họ là việc gì đó quan trọng.

Chỉ là một Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, một tên cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, bọn họ cho rằng hai người này là tùy tùng Tô Tín.

Nhưng không ngờ Lý Hoại xuất hiện liền nổi tiếng, không nói tốc độ của hắn đã hoàn toàn có thể sánh vai với võ giả Nhân Bảng, Lý Hoại hiện tại ra tay đánh bại võ giả Nhân Bảng thì hắn hiện tại có thể đứng trong Nhân Bảng.

Tô Tín bóp cổ Lôi Viễn, hắn không thở nổi nên sắc mặt đỏ bừng, dường ngay sau đó Tô Tín sẽ bóp nát yết hầu của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Quốc Tài
24 Tháng ba, 2018 04:06
Truyện quá hay đi, tiếp tục đi lão bản, ta ủng hộ bằng hai tay, thực sự quá đặc sắc
BÌNH LUẬN FACEBOOK