Lý Tầm Hoan, hắn không thích tịch mịch cô độ, nhưng trời cao lại khiến hắn thường thường phải tịch mịch.
Đi trên con đường trong Tống Đế Thành, trên đường số người phi thường nhiều, nhưng một thân trường sam màu trắng như Lý Tầm Hoan mặc dù ở giữa đám người, nhưng lại không hoà nhập vào đám người, phảng phất như hắn là người của thế giới khác, hắn lẳng lặng đứng bàng quang ngoài thế giới này.
Đi đã lâu, Lý Tầm Hoan rẽ vào một con hẻm nhỏ u tối, mặt đất trong con hẻm bám rêu xanh, hiếm có dấu tích con người.
- Tầm Hoan đại ca, huynh muốn tìm Luân Hồi Châu, nhưng hiện tại nên đến đâu tìm đây?
Một mỹ nhân mặc áo dài trắng ở phía sau Lý Tầm Hoan, nhẹ giọng hỏi.
Lý Tầm Hoàn vừa nghe, liền bất ngờ dừng lại, xoay người nhìn cô gái trước mắt, bạch y nữ tử nguyên bổn ở phía sau Lý Tầm Hoan, không tưởng được Lý Tầm Hoàn thoáng chốc dừng lại, không khỏi va vào lòng Lý Tầm Hoan, nhất thời mặt ngọc đỏ lên.
Lý Tầm Hoan cười nói:
- Anh Anh muội tử, muội không mệt mỏi sao? Mệt rồi thì chúng ta tìm một tửu lâu nghỉ ngơi một thời gian.
Anh Anh liền nói:
- Không, muội không mệt, chỉ là cùng Tầm Hoan đại ca lưu lãng bốn phương như vậy, nhưng lại không tìm thấy Luân Hồi Châu, cảm thấy nóng lòng mà thôi.
Lý Tầm Hoan cười thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Luân Hồi Châu…, Luân Hồi Châu, cái đó nào phải muốn được là được, sáu viên Luân Hồi Châu lúc đầu ta đã thử hết tất cả các biện pháp, bất kể là vì người làm việc, hoặc là dùng bảo vật hoán đổi. Được rồi, chuyện Luân Hồi Châu vội không được, chờ lần tới Phong Đô Đại Đế khai mở Kính Nguyệt Hồ, nói không chừng ta có khả năng lấy được 1-2 viên.
- Ừm, Tầm Hoan đại ca huynh nhất định có thể lấy được.
Trong mắt Anh Anh lấp loáng quang mang xán lạn, nhìn Lý Tầm Hoan thập phần kiên định nói.
Anh Anh đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Tầm Hoan đại ca, muội có thể hỏi huynh một chuyện không?
- Nói đi.
Lý Tầm Hoan mỉm cười nói.
Anh Anh cố lấy dũng khí, đem suy nghĩ bao lâu, vấn đề suy đoán bao lâu ra hỏi:
- Tầm Hoan đại ca, huynh muốn tìm Thi Âm tỷ tỷ phải không? Huynh có thể cùng muội kể về chuyện của Thi Âm tỷ tỷ không?
Anh Anh mở to mắt nhìn Lý Tầm Hoan, tràn ngập kỳ vọng.
Lý Tầm Hoan nguyên bổn còn đang mỉm cười, vừa nghe Anh Anh hỏi đến chuyện đó, nhất thời trầm mặc.
- Tầm Hoan đại ca, không, muội không có ý tứ gì cả, muội hỏi một chút mà thôi. Tuyệt không phải là nhất định muốn biết…
Anh Anh thấy Lý Tầm Hoan như vậy, vội vàng nói.
Lý Tầm Hoan nghe vậy, mỉm cười nói:
- Kỳ thật nói với muội cũng không có sao.
Anh Anh nghe thế, nhất thời tĩnh tâm lại ở một bên Lý Tầm Hoan chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt Lý Tầm Hoan dần dần trở nên mê mang, tựa hồ như đang nhớ lại quá khứ:
- Thi Âm…
Trong lòng đau đớn từng trận, Lý Tầm Hoan thực đã quen với cảm giác đau lòng này, không tự kìm hãm được ho lên từng đợt, tu luyện đến trình độ như hắn, sao lại còn ho?
- Tầm Hoan đại ca!
Anh Anh vừa muốn giúp đỡ, Lý Tầm Hoan đã khe khẽ đưa tay ra ngăn cản Anh Anh, ánh mắt Lý Tầm Hoan lại từ từ trở nên mê mang.
- Khi ở tại Phàm Nhân giới, ta cùng Thi Âm là thanh mai trúc mã, cảm tình rất sâu. Hiểu Vân là nghĩa huynh của ta, đối với ta có ân cứu mạng, hắn cũng thích Thi Âm, do vậy…ta đã đem Thi Âm tặng cho hắn.
Lý Tầm Hoan nói đến đó, khẽ dừng lại một chút.
Anh Anh nhướng mày, muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng thì lại nuốt xuống.
- Ta biết… Hiểu Vân hắn yêu Thi Âm, hắn nhất định sẽ đối tốt với Thi Âm, khi mà như thế tất cả cũng sẽ hoàn mỹ, chỉ cần bọn họ đều hạnh phúc, vậy là được rồi.
Trên mặt Lý Tầm Hoan có một tia cười nhàn nhạt.
Anh Anh nghe đến đó, trong lòng than một tiếng:
- Tầm Hoan đại ca, huynh luôn đối xử tốt với người khá, nhưng mà huynh sao lại luôn quên đi bản thân vậy?
Cùng Lý Tầm Hoan trải qua đoạn thời gian này, nàng đối với nhân cách vĩ đại của Lý Tầm Hoan cảm nhận rất rõ ràng, tại Quỷ giới khoảng thời gian này, Anh Anh thậm chí không tin thế gian không ngờ có người như vậy, đối với người khác thì tốt, nhưng lại không cầu người ta đối với mình như thế nào.
- Ta nghĩ rằng bọn họ sẽ rất vui sướng, bọn họ vui sướng, ta cũng thấy thoả mãn, nhưng…
Sắc mặt Lý Tầm Hoan thay đổi, biến thành trắng như mang bệnh.
- Nhưng ngày đó, lời Thi Âm nói với ta, ta thực sự vĩnh viễn nhớ mãi…
Lý Tầm Hoan còn nhớ rõ câu nói ngày đó “Chàng chỉ biết có huynh đệ, đem thiếp tặng cho huynh đệ, chàng có biết chăng, thiếp cũng là một con người, chàng có hỏi qua cảm nhận của thiếp không?”
Biểu tình kích động đau đớn của Lâm Thi Âm khi đó, vĩnh viễn khắc sâu trong óc Lý Tầm Hoan.
- Là ta sai, là ta sai rồi. Tất cả đều là ta sai, bây giờ đến Quỷ giới, ta cũng đã cầu Phong Đô Đại Đế đáp ứng, một khi tìm thấy Thi Âm, sẽ nhờ giúp đỡ dùng Tam Sanh Thạch, để nàng khôi phục ký ức. Kiếp trước ta đã có lỗi với nàng, kiếp này, ta nhất định phải bổi thường cho nàng, cùng nàng ở một nơi, cho đến khi biển cạn đá mòn.
Lý Tầm Hoan nhân nghĩa, hắn vì huynh đệ, có thể nhường người yêu nhất cho huynh đệ, hắn tình nguyện để bản thân thống khổ, cũng hy vọng người khác được hạnh phúc.
Tạo thành như vậy thực sự chỉ là do Lý Tầm Hoan sai thôi sao? Hoàn to do hắn nhân nghĩa mà sai sao?
Lâm Thi Âm cũng sai.
Trong lòng Lâm Thi Âm, “chịu đựng” là mỹ đức lớn nhất của một người phụ nữ, nhẫn nhịn, để mặc theo hoàn cảnh, nàng trước giờ không phản kháng. Thậm chí Lý Tầm Hoan cùng nàng nói về chuyện của Long Hiểu Vân, đem nàng tặng cho Long Hiểu Vân, nàng cũng không có phản kháng.
Nếu như nàng lúc xưa cùng Lý Tầm Hoan đối mặt nói thẳng, có lẽ lại là một kết quả khác.
Lý Tầm Hoan thở dài một hơi, trên mặt có một vẻ tươi cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến Anh Anh nhìn mà đau lòng.
- Bất kể kiếp trước thế nào, ta chỉ cầu có thể tìm thấy Thi Âm, cùng nàng ngắm hừng đông, xem mặt trời lặn, xem mây trắng trôi, hoa bay phấp phới, cho đến khi biển cạn đá mòn, suốt đời không thay đổi.
Thanh âm Lý Tầm Hoan trầm thấp, nhưng lại có quyết tâm bất diệt.
- Tầm Hoan đại ca.
Anh Anh nhìn Lý Tầm Hoan, lúc này nàng đã đem sự ái mộ trong lòng đối với Lý Tầm Hoan hoàn toàn ép tận đáy lòng, nghe Lý Tầm Hoan nói, nàng hiểu rằng… Lý Tầm Hoan yêu thương nhất chính là Thi Âm, nàng không muốn làm khó Tầm Hoan đại ca mà nàng kính ái nhất.
- Chúng ta không nói nữa, tìm một địa phương nghĩ ngơi nào?
Anh Anh dung nhan hiện ra, nhìn Lý Tầm Hoan nói.
Lý Tầm Hoan khẽ khẽ gật đầu.
Sau đó, hai người đã đi đến đầu cuối của con hẻm u tối.
Chỉ chốc lát, thân ảnh Lý Dương liền xuất hiện tại con hẻm nhỏ vừa rồi, nhìn quanh thấy thân ảnh của Lý Tầm Hoan, Anh Anh đã không còn ở cuối con hẻm, Lý Dương thở dài một hơi.
“Ông cố nhân nghĩa độ nhượng, tuyệt không biết là làm như vậy là đã khiến người yêu trong lòng ông và ông đều phải thống khổ một đời, có lẽ… đây chính là sự bi ai của ông cố”. Lý Dương vừa rồi đã hoàn toàn nghe hết cuộc nói chuyện của Lý Tầm Hoan.
Nhưng mà Lý Dương không bước ra, hắn lẳng lặng lắng nghe.
Hắn cũng cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Lý Tầm Hoan đối với Lâm Thi Âm, cái tình yêu khắc cốt minh tâm đó, mặc dù đối với hành vi của ông cố mình thực không tán đồng, nhưng mà Lý Dương lại càng thêm tôn kính ông cố của mình. Có lẽ nhân cách vĩ đại của ông cố đã làm Lý Dương rung động.
Thân hình Lý Dương loé lên, liền biến trong con hẻm nhỏ.
Phong Tường tửu lâu.
Lý Tầm Hoan và Anh Anh lúc này đều ở trong một phòng riêng, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong phòng Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một khúc gỗ, ngón tay thon thẳng tắp của Lý Tầm Hoan đều dùng lực, giờ phút này đang cầm một ngọn phi đao, cẩn thận điêu khắc, bất quá chỉ chốc lát, hắn đã điêu khắc ra một bức tượng gỗ.
Ngàn năm qua, hình ảnh chí ái trong lòng vẫn khắc sâu như trước, luôn ghi tạc ở đáy lòng.
Tay Lý Tầm Hoan khẽ chùng lại, tựa hồ như có cảm ứng mà quay đầu lại, nhìn sang bên cạnh, một thanh niên mặc hắc sắc trường sam đang nhìn hắn.
Khí chất của thanh niên này nhất thời hấp dẫn Lý Tầm Hoan, bởi vì… hắn cũng có thứ khí chất giống như vậy.
- Mời ngồi!
Lý Tầm Hoan cũng không thích nói nhiều, trực tiếp nói.
Lý Dương cũng yên lặng ngồi xuống, trong tay khoa lên, lấy ra hai bình rượu trắng, Lý Dương lấy một bình rượu đặt ở trước mặt Lý Tầm Hoan, bản thân cũng cầm một bình rượu.
Lý Tầm Hoan nhìn thấy rượu, ánh mắt có chút sáng lên, cười kéo qua:
- Loại rượu này tựa hồ chưa thấy qua, đạo hữu, mời.
Nói rồi Lý Tầm Hoan liền trực tiếp nhấc bình rượu nhắm miệng mình đổ xuống, cảm nhận cái nóng, nhưng lại rất hưởng thụ cái nóng kích thích đến tim này.
Một bình rượu, một hơi liền trực tiếp uống hết.
Lý Dương cũng giống vậy, khẽ ngửa đầu, một bình rượu liền đã bị uống cạn.
Lý Dương tay vung lên, một đạo năng lượng thuộc tính thuỷ liền hình thành cấm chế, bảo đảm xung quanh không người nào có thể dó xét cuộc nói chuyện của hai người. Cấm chế do năng lượng bổn nguyên thuộc tính thuỷ bố trí ra, cho dù là Phong Đô Đại Đế cũng đừng hòng dò xét được gì.
Lý Tầm Hoan trong lòng kinh dị, Hắn cảm nhận được rõ ràng cỗ năng lượng cường đại kia, càng thêm tò mò người ở trước mắt rốt cục là có thân phận gì.
- Ngươi có phải là địa cầu Minh triều không? Có biết Côn Luân tiên cảnh, Tinh Cực Tông không?
Lý Dương nhìn Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan nhất thời kinh hãi, đứng phắt dậy:
- Minh triều, Côn Luân tiên cảnh, Tinh Cực Tông? Ngươi là ai? Ngươi sao lại biết Tinh Cực Tông, ngươi biết Ảo Quang à?
Lý Tầm Hoan chính là hiểu rõ ràng, người trước mặt công lực so với hắn công lực còn mạnh hơn, hắn thực không tin rằng người trước mắt thời gian tu luyện ngắn hơn hắn.
Lý Dương lùi một bước, đột nhiên quỳ xuống, nói:
- Tông chủ Tinh Cực Tông chính là ông nội của con, đứa cháu Lý Dương xin bái kiến ông cố.
Lý Dương không một chút do dự, trong lòng hắn, đối với Lý Tầm Hoan chỉ có sự kính nể đối với bậc trưởng bối.
Trải qua vật đổi sao dời, bao nhiêu năm trôi qua, Lý Tầm Hoan càng hiện rõ vẻ tang thương.
Đối với vị trưởng bối Lý gia chí ái ngàn năm không quên này, Lý Dương có sự kính nể tuyệt đối.
Lý Tầm Hoan sửng sốt, nhìn hắc y cao thủ trước mắt, hắn có thể thập phần xác định, người áo đen trước mắt công lực so với hắn còn cao hơn, nhưng thế nào mà nghe thanh niên áo đen trước mắt nói, tựa hồ hắn còn là cháu trai của nghĩa tử Ảo Quang của mình.
- Ngươi…
Lý Tầm Hoan trong lúc nhất thời cũng khó mà tin được.
Lý Dương cũng biết Lý Tầm Hoan suy nghĩ thế nào, trực tiếp khống chế nhũ bạch sắc đao phách từ trong cơ thể mình bay ra:
- Ông cố, đao phách này chính là đặc trưng của Tinh Cực Tông ta…
Nhìn thấy đao phách, Lý Tầm Hoan liền bắt đầu tin tưởng, thêm vào đó Lý Dương bất ngờ có thể nói ra xưng hô của Minh triều, Tinh Cực Tông, hắn càng thêm tin tưởng.
- Mau mau đứng lên.
Lý Tầm Hoan trước lập tức đỡ Lý Dương lên, sau đó mới dò hỏi.
- Ngươi thực là cháu chắt của ta? Không thể nào, công lực ngươi đã đạt đến cảnh giới như thế, không đúng, “Thất diệu tinh cực” chỉ có thể tu luyện đến đệ thất thiên, ngươi sao lại biết ba thiên sau, còn nữa, đao phách của ngươi chỉ là nhũ bạch sắc, vì sao ta nhìn không thấu tu vi của ngươi?
Lý Tầm Hoan trong lòng có một đống vấn đề.
Lý Dương lập tức giải thích:
- Ông cố, đao phách của con mặc dù chỉ là cảnh giới nhũ bạch sắc, nhưng tâm thần tu vi của con lại đạt đến Tiên Đế hậu kỳ.
Lý Tầm Hoan càng thêm kinh hãi.
Tâm thần tu vi càng khó tu, theo đạo lý cháu chắt của mỉnh thời gian tu luyện nhất định phải ngắn hơn mình, nhưng tại sao tâm thần tu vi lại đạt đến Tiên Đế hậu kỳ nhanh như vậy?
- Con tuyệt không phải tu tiên, cũng không phả là người của Quỷ giới, mà là tu ma.
Lý Dương phát tán ra khí tức, ma nguyên lực trong cơ thể không chút che dấu để cho Lý Tầm Hoan cảm nhận được.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lý Dương, có thể đem chuyện của con nói cho ta nghe không?
Lý Tầm Hoàn lập tức đối với đứa cháu đột nhiên xuất hiện trước mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lý Dương nói:
- Ông cố, con sẽ theo thần thức đem quá khứ của mình để người cảm thụ.
Lý Dương vì để Lý Tầm Hoan hoàn toàn tin tưởng, trực tiếp dùng thần thức dung hợp với thần thức của Lý Tầm Hoan. Đem những trải nghiệm trong quá khứ hoàn toàn biểu hiện ra.
Một người có thể biên tạo ra lời nói dối, nhưng mà những từng trải trong quá khứ do thần thức truyền đi, rất là chi tiết,, biên tạo là gần như không thể.
Trong ký ức.
Lý Tầm Hoan theo Lý Dương cùng trải nghiệm qua những năm tháng thanh xuân ở An Toàn cục tổ 9.
Cùng trải nghiệm sự chém giết ở địa hạ quyền đàn.
Cùng trải qua sự tu luyện ở sa mạc Phi châu.
Cùng trải qua sự tranh đoạt đẫm máu trong Côn Luân tiên cảnh.
Ma giới, Minh giới, Yêu giới, Bắc Minh hải, lần lượt những kinh nghiệm giữa sống và chết…
Qua một lúc lâu.
Lý Tầm Hoan nhìn Lý Dương, thở dài một hơi:
- Lý Dương, lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã liền có cảm giác quen thuộc thân thiết, không tưởng được Lý Dương con và ta cũng là một loại đồng bệnh tương liên, phi thăng lên Ma giới, rồi đến Quỷ giới đích xác so với ta khó hơn nhiều.
- Sư huynh đệ Ảo Quang bọn chúng không ngờ đã phi thăng rồi, ta còn chưa biết, chờ khi tìm thấy Thi Âm quay về Tiên giới, nhất định phải tìm bọn chúng!
Lý Tầm Hoan cười nói. Lúc xưa khi hắn đạt đến cảnh giới Cửu Thiên huyền tiên liền trực tiếp đến Quỷ giới, ở liền bao nhiêu năm.
Sư huynh đệ Ảo Quang chân nhân cũng không có gặp Lý Tầm Hoan.
- Lý Dương, không tệ, xem kỳ ngộ và tốc độ tu luyện của con, nói không chừng Lý gia chúng ta còn xuất hiện một vị Đại tôn.
Lý Tầm Hoan cảm thụ được những kinh lịch của Lý Dương, cũng đồng thời biết được kỳ ngộ của Lý Dương, Lý Dương đối với Lý Tầm Hoan tuyệt không dấu giếm.
Lý Dương cười nói:
Tiên Thiên chi thân thì có thể trở thành nhân vật cỡ như Tiên Đế, Ma đế, còn trong truyền thuyết trước nay chưa từng xuất hiện là Tiên thiên Ngũ Đức chi thân thì nhất định càng mạnh. Ông cố có được Ngũ Đức chi thân, trở thành Đại tôn là việc nói không chừng.
Lý Tầm Hoan khẽ cười, nhưng không nói.
Liền đó, ông cháu hai người uống rượu bắt đầu hàn huyên, không chút cảm giác đến sự trôi qua của thời gian.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK