- Chủ tịch, cả tám sân thi đấu trên Tuyết Lan đảo đều đã đồng thời tiến hành tỷ đấu. Bởi vì thời gian các cao thủ thi đấu cũng khá ngắn nên mỗi ngày một sân thi đấu sẽ tổ chức chừng mười trận. Vòng đầu tiên sẽ cần chừng mười ngày, vòng thứ hai sẽ cần năm ngày. Càng về sau thì sẽ càng nhanh, tính thêm cả thời gian nghỉ ngơi của các tuyển thủ thì sau một tháng thì sẽ chọn ra được bát đại cao thủ.
Tuyết Lan đảo chỉ có một tòa nhà cao tầng duy nhất. Trên tầng ba của biệt thự, Lý Dương ngồi trên cửa sổ nhìn xuống đám người phía dưới. Bên cạnh hắn là Kiều Hoa Tân đang đứng báo cáo các tình hình:
- Nếu tất cả các cao thủ chân chính đều tập trung tại một khu thì sẽ không tốt… Ân, ngươi tiếp tục đi!
Lý Dương uống một ngụm hớp rượu rồi xua tay nói.
Kiều Hoa Tân lập tức nói:
- Để cho giải đấu được công bằng, đựa vào kết quả kiểm tra năng lượng, xuất hiện mười ba tứ cấp cao thủ, ba ngũ cấp cao thủ và một lục cấp cao thủ. Bọn họ đã được chia ra và an bài ở tám khu thi đấu, như vậy có thể đảm bảo cho việc tỷ đấu được công bằng hết mức.
Kiều Hoa Tân nói tới đây lập tức khiến cho Lý Dương cảm thấy rất kinh ngạc.
- Ồ, cao thủ lục cấp trong thế tục đã xuất hiện rồi!
Lý Dương tựa hồ có chút kinh ngạc.
Hắn đương nhiên phải cảm thấy kinh ngạc, lần này tam đại hắc bang đều không phái người tham dự, Huyết tộc cũng không tham gia (1), cao thủ chân chính xuất hiện chỉ có thể là đến từ một số gia tộc tu chân của Trung Quốc. Bất quá Lý Dương cũng hiểu được một điểm, tu chân giả đều truy cầu tự nhiên chi đạo, truy cầu thành tiên, đối với tiền bạc họ cảm thấy rất nhạt nhẽo. Nếu như giải thưởng của giải đấu là linh tinh thì có lẽ sẽ có một số lượng lớn tu tiên giả cùng tu ma giả đến, nhưng giải thưởng chỉ là tiền mà thôi.
- Đưa tư liệu của ba ngũ cấp cao thủ cùng với lục cấp cao thủ cho ta!
Lý Dương ra lệnh cho Kiều Hoa Tân.
Kiều Hoa Tân lập tức vâng một tiếng rồi lấy một phần trong xấp văn kiện ra giao cho Lý Dương.
- Ba ngũ cấp cao thủ lần lượt là thanh niên Hoa Thiên đến từ Trung Hoa, Grim đến từ Mỹ quốc và người cuối cùng là… là một lão nhân, một lão nhân điên điên khùng khùng!
Tựa hồ như Kiều Hoa Tân có chút không thích vị lão nhân này.
- Phong Thanh?
Lý Dương nhìn vào tên của lão đầu được viết trên văn kiện, người có cái tên này thường là một vị nhân sĩ thanh nhã. Sao Kiều Hoa Tân lại gọi là lão già điên khùng nhỉ? Bất quá cũng rất khó nói, trên thế gian này có loại người nào là không có đây?
- Một lục cấp cao thủ từ Thái Lan, bảy năm trước khi chưa mất tích hắn chính là một nhân vật truyền kỳ, Cát Lỗ Phổ!
- Cát Lỗ Phổ? Hắn là ai? Sao người này ta chưa từng nghe qua nhỉ?
Lý Dương lập tức truy vấn, hắn không muốncó sự tình phát sinh ngoài dự liệu.
Kiều Hoa Tân lập tức nói:
- Cát Lỗ Phổ là đệ nhất nhân trong giới quyền Thái mười năm trước. Hắn từng lập lôi đài tỉ võ suốt ba năm nhưng chưa ai có thể đả bại hắn, cho dù là cao thủ Taekwondo, Karate hay các môn thể thuật khác.
Lý Dương lập tức nói:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Chỉ có thể nói là lúc đó chân chính cao thủ coi thường hắn nên không thèm ra tay mà thôi!
Kiều Hoa Tân lập tức gật đầu kêu phải.
- Ân, đúng rồi, hình như các quốc gia đều gửi đến chúng ta một vài thông tri đúng không?
Lý Dương đột nhiên cười lên.
Tựa hồ như trên thế giới các số quốc gia đều lo lắng trong cái gọi là “võ đạo đại tái” sẽ xuất hiện một vài siêu cấp cao thủ, sau đó băng thu hình các trận đấu có thể bị lưu truyền ra ngoài, khi đó thậm chí có thể dẫn đến khủng hoảng. Bởi vì trên thế giới có rất nhiều người cho rằng loại siêu nhân đao thương bất nhập đó không hề tồn tại. Một khi bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của đám cao thủ này, một số người hưng phấn mà truy cầu tu luyện, nhưng một số người khác rất có thể sẽ lâm vào khủng hoảng.
Vì vậy một số quốc gia trên thế giới đã gửi văn kiện yêu cầu tập đoàn Tuyết Lan cấm chỉ không được những thứ đồ như băng đĩa “hiện tượng siêu nhân” hay cái gì đó đại loại như thế không được phép xuất hiện ở bên ngoài.
- Chủ tịch, tập đoàn chúng ta đã ra lệnh, tất cả du khách đều không được mang theo công cụ quay phim chụp ảnh. Tất cả những người có thể quay phim chụp ảnh đều là người của chúng ta. Khi chụp ảnh quay phim chúng ta không những cần phải chú ý mà cuối cùng còn cần phải cắt bớt đi những chỗ khó lí giải vượt ngoài tưởng tượng của người thường.
Kiều Hoa Tân không phải kẻ tầm thường, có thể được Lily coi là một trong ngũ đại hổ tướng thì tố chất tâm lý của hắn đương nhiên phải rất tốt. Đối với chuyện về những cao thủ hắn chẳng hề lo lắng chút nào.
Lý Dương gật đầu mỉm cười nói:
- Lily chọn người quả không tồi, ân, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi ta cũng yên tâm. Được rồi, ngươi hãy đi làm việc trước đi.
Được chủ tịch khen ngợi, trên mặt Kiều Hoa Tân lập tức xuất hiện vẻ hưng phấn nói:
- Vâng, chủ tịch, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
o0o
Từng ngày trôi qua, các trận đấu cũng càng ngày càng ác liệt, các trận thi đấu đều vô cùng kinh nhân, may là mọi người chỉ thấy các cao thủ có tốc độ vô cùng nhanh mà thôi, bởi vì cả tám sân thi đấu đều được xây bằng đá hoa cương vô cùng vững chắc cho nên cho tới nay tình huống một cước đạp nát đá vẫn chưa xuất hiện.
Trong phòng chuẩn bị của khu số một.
Cả một căn phòng lớn được xây bằng các tảng đá to, đây là bởi vì lần này các kiến trúc tại Tuyết Lan đảo đều được xây dựng bởi hai vật liệu chính là gỗ và đá. Đương nhiên đây không phải là những căn nhà gỗ nhỏ rách nát, thậm chí nó còn vững chắc hơn so với những căn nhà được đổ bằng bê tông ở bên ngoài.
Những chiếc ghế ngồi ở Tuyết Lan đảo bình thường đều được làm bằng gỗ hoặc là những khối đá phẳng lỳ. Tất cả đều lộ ra vẻ đơn giản mộc mạc gần gũi với thiên nhiên. Nếu như bạn không thể thích ứng được với sự mộc mạc thô sơ ở nơi đây thì có thể bỏ tiền ra mua một số vật dụng hiện đại, những vật này giá cả đương nhiên phải đắt hơn ở bên ngoài gấp cả mười lần. Khi đó bạn có nỡ không? Có nỡ mua không?
Trong phòng chuẩn bị, một thanh niên người Hoa đang lặng lẽ ngồi trên một chiếc thạch đôn.
Các tuyển thủ xung quanh không một ai dám đến gần người thanh niên này, cỗ băng hàn chi khí trên thân thể y so với Lý Dương còn có phần quỷ dị và đáng sợ hơn. Chuẩn xác mà nói khí tức băng hàn của Lý Dương là do phát sinh từ trong tâm hắn, tự nhiên mà sinh ra, còn cỗ băng hàn chi khí của người thanh niên này là do tu luyện một loại công pháp quỷ dị dẫn đến, do đó thứ khí thế ấy còn lẫm liệt hơn cả Lý Dương.
- Trận đấu thứ năm, Hoa Thiên gặp Kate.
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào một tràng âm thanh. Thanh niên người Hoa từ từ mở mắt ra, một tia hàn quang lóe lên…
Đột nhiên trong căn phòng bỗng xuất hiện một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến cho những tuyển thủ xung quanh đều run rẩy cả lên. Hắn chính là cao thủ vô địch của khu tỷ võ thứ nhất - Hoa Thiên. Hoa Thiên, đã đánh là thắng, tất cả những đối thủ đã thất bại đều không có ai còn nguyên vẹn.
o0o
Trong phòng chuẩn bị của khu thứ hai.
- Các cậu bé à, Phong lão đầu hôm nay rất cao hứng, cao hứng phi thường, ta phát hiện ở đây có Nhị Oa Đầu, thật hiếm có a, đến đây, đến đây, uống với Phong lão đầu ta vài chén nào!
Một lão nhân thân hình gày nhom đang quấy rối đám tuyển thủ bên cạnh.
Đám tuyển thủ bên cạnh đều lập tức né tránh. Gặp phải lão già điên khùng này, đám tuyển thủ quả thật chẳng còn cách nào khác.
Phong Thanh tuyệt đối là cao thủ vô địch của khu tỷ võ thứ ba. Nhưng những người thi đấu với lão không ai bị thương tật gì cả, nhiều nhất chỉ là bị lão hý lộng cho phải xuống đài mà thôi. Trong góc của căn phòng chuẩn bị này vẫn còn Kim Mộc Điền đang ngồi khoanh chân. Kim Mộc Điền cũng là cao thủ của khu thứ ba, nhưng hiện nay khồng còn phát ra ngạo khí như trước đây nữa. Vốn dĩ hắn cho rằng mình sẽ rất khó tìm được đối thủ, nhưng sau khi đến Tuyết Lan đảo hắn mới phát hiện cao thủ thực quá nhiều, trước đây hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Chỉ riêng khu thứ ba đã có mấy người mạnh hơn hắn rồi. Kim Mộc Điền bất giác thở dài:
- Ài, ta còn cách đỉnh cao của võ đạo một khoảng cách rất xa a.
Phong Thanh nhìn thấy đám tuyển thủ kẻ nào cũng đang né tránh lão thì đành bất đắc dĩ nói:
- Đám bé con các ngươi, không phải là bảo đám các ngươi cùng ta chơi đùa một chút sao? Sao lại sợ hãi như vậy chứ? Thật là…
Phong Thanh tự hộ như rất cảm thấy thất vọng.
Đột nhiên Phong lão đầu phát hiện ra Kim Mộc Điền, lập tức hai con mắt bé tí của lão sáng ngời lên.
- Oa, còn may là ngươi không có né tránh ta, mau lại đây bồi tiếp phong lão đầu ta uống rượu, lại đây, lại đây!
Phong lão lập tức đi về phía Kim Mộc Điền.
Còn chưa kịp làm gì thì Kim Mộc Điền đã kinh hãi la lên:
- Lão tiên sinh, ngài tha cho tôi đi!
Kim Mộc Điền lập tức tăng tốc, sau nháy mắt đã liều mạng lao ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn một mình Phong Thanh trong phòng chuẩn bị.
- Thôi vậy, thôi vậy, có lẽ ta đành phải uống rượu một mình rồi.
Phong Thanh cũng cố làm mình vui vẻ mà vừa hát vừa uống rượu.
Tại khu thi đấu thứ sáu.
Grim, một kẻ thân cao gần hai mét, hai cánh tay to gấp mấy lần người bình thường đang điên cuồng tập luyện trong phòng chuẩn bị.
Hắn cứ tập luyện, tập luyện, không ngừng tập luyện.
Thời gian không bao giờ trở lại, vì vậy cần phải tranh thủ tối đa thời gian để tập luyện.
- Bụp!
Một cước tung ra, lại thêm một bao cát đặc chế bị Grim đá vỡ tung tóe.
- Mẹ nó chứ, Tuyết Lan tập đoàn này giàu như vậy mà lại cho lão tử tập luyện với những bao cát mục nát như vậy. Thật là xấu xa.
Grim lầm bầm chửi rủa.
Những tuyển thủ khác nhìn Grim phảng phất như nhìn một con quái vật. Những bao cát này ngay cả ngũ cấp cao thủ tập luyện cũng có thể chịu đựng trong một thời gian dài, chúng vốn là vật dụng cao cấp để tập luyện. Đám tuyển thủ này khi phát hiện ở đây có các bao cát loại này thì đều cho rằng Tuyết Lan tập đoàn thật là phóng khoáng, cung cấp cho họ thiết bị tốt nhất.
Nhưng gã Grim này thật là biến thái, một ngày ít nhất phải tập luyện mười tiếng, cơ hồ không hề nghỉ ngơi, các bao cát tốt như thế này căn bản không chịu nổi lực công kích điên cuồng của hắn.
- Con gấu đen này đúng là một kẻ phá hoại, liên tục phá hỏng các bao cát, ài, một bao cát này cũng trị giá vài vạn đô la chứ chả chơi.
Một nhân viên của Tuyết Lan tập đoàn đến mang các bao cát bị hư ra ngoài, vừa đi vừa thở dài mà nói.
Grim ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng trong lòng hắn rất thống khoái. Từ trước đến nay gã tập luyện chỉ có thể công kích vào nham thạch hay cương thiết mà thôi, chưa bao giờ gặp được những bao cát chịu được những đòn công kích của hắn. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua, cho dù bao cát có hỏng thì Tuyết Lan tập đoàn cũng phải chịu cơ mà.
o0o
Ba người được miêu tả bên trên chính là ba ngũ cấp cao thủ. Nhưng cho dù bọn họ đáng sợ đến mấy thì cũng chỉ làm người khác bị trọng thương là cùng mà thôi.
Nhưng ở khu thi đấu số tám, trong mười căn phòng chuẩn bị chỉ có một người duy nhất, đó là Cát Lỗ Phổ.
Nơi hắn đang ở cơ hồ như biến thành địa ngục, trên mình hắn có một cỗ khí thế bức người tỏa ra xung quanh có thể khiến cho người khác thụ thương ngay tức khắc, cho nên bình thường không một ai dám bén mảng đến gần hắn.
Trong những kẻ đối diện với hắn thì có đến chín mươi phần trăm bỏ cuộc xin thua. Bởi vì Cát Lỗ Phổ quá ư là hung hãn, tùy ý phóng tay giết người, không hề nhân nhượng. Chính vì vậy đa số các tuyển thủ khi đối đầu với hắn đều chọn con đường bảo toàn sinh mạng cho mình, đó là bỏ cuộc.
Còn lại mười phần trăm dám thượng đài với hắn thì chỉ mấy người may mắn tàn phế, những người còn lại đều đã bỏ mạng.
Cát Lỗ Phổ đang ngồi tĩnh tọa chợt mở trừng hai mắt ra.
- Hôm nay chính là ngày quyết chiến của các khu vực, người chiến thắng sẽ lọt vào bát cường, sắp rồi, sắp rồi, cơ hội khiêu chiến Mộc Dịch sắp đến rồi.
Cát Lỗ Phổ lựa chọn việc giết chết Lý Dương, giết người khác hắn cảm thấy không cam tâm. Hắn cho rằng phải giết chết người sáng lập ra Cực Thối đạo thì mới có thể khiến đệ đệ được yên lòng.
- Mộc Dịch, tính mạng của ngươi chỉ còn kéo dài một tháng nữa.
o0o
Tám cao thủ được chọn ra, trải qua một tháng thi đấu, cuối cùng đã xác định được tám cao thủ mạnh nhất.
Tám cao thủ này ít nhất cũng đoạt được giải thưởng năm triệu đô la. So với các sự kiện thể thao khác, giải thưởng này có thể nói là đã rất cao. Nhưng trong lòng tám cao thủ này thì năm triệu đô la không là cái gì, mục tiêu của họ chính là chức quán quân cùng với năm mươi triệu đô la.
Nhưng giải thưởng của “Tuyết Lan khiêu chiến đại tái” mới thật sự làm cho người ta điên cuồng. Chỉ cần đánh bại được tổng giáo quan của Cực Thối đạo quán là có thể sở hữu một trăm triệu đô la, nếu có thể đánh bại một trong hai đệ tử của Mộc Dịch là Jerry và Jesse thì sẽ đoạt được giải thưởng một trăm năm mươi triệu đô la. Còn nếu chiến thắng được Mộc Dịch, người sáng tạo ra Cực Thối đạo thì sẽ đoạt được hai tỉ đô la, đó đúng là một số tiền đủ khiến người ta phải điên cuồng.
Vòng tứ kết.
Quán quân của khu tỷ võ số một Hoa Thiên đấu với quán quân khu tỷ võ số hai, Hoa Thiên chỉ cần ba chiêu thì cái âm trảo đáng sợ của y đã khiến tay đối phương bị phế, Hoa Thiên thắng.
Quán quân của khu tỷ võ số ba Phong Thanh đấu với quán quân của khu tỷ võ số bốn, Thái Cực kình khí của Phong Thanh nhẹ nhàng ném đối phương xuống đài. Phong Thanh thắng.
Quán quân của khu tỷ võ thứ năm đấu với quán quân khu tỷ võ số sáu Grim. Grim cao gần hai mét, nặng gần hai trăm cân điên cuồng phóng chân về phía đối phương, thân hình hắn tựa như một chiếc bánh xe gió lớn thổi bay đối phương xuống đài!
Quán quân của khu tỷ võ số bảy đấu với quán quân khu tỷ võ thứ tám Cát Lỗ Phổ. Cát Lỗ Phổ thân hình nhanh như thiểm điện, khoảng các giữa hai bên thật sự quá lớn, chỉ mới một chiêu Cát Lỗ Phổ đã đá cho đối thủ chết ngay tại chỗ, căn bản không thể phản kháng, Cát Lỗ Phổ thắng!
Vòng bán kết.
Chỉ còn lại bốn người chính là “Âm Trảo” Hoa Thiên, “Thái Cực” Phong Thanh lão nhân, “Hắc Hùng” Grim và “Tử Thần” Cát Lỗ Phổ!
Vòng bán kết sẽ là “Âm Trảo” Hoa Thiên đấu với “Thái Cực” Phong Thanh, “Hắc Hùng” Grim đấu với “Tử Thần” Cát Lỗ Phổ.
Ngày mùng một tháng mười hai.
Trận bán kết thứ nhất, khu tỷ võ số một.
”Âm Trảo” Hoa Thiên gặp “Thái Cực” Phong Thanh.
Lý Dương ngồi trên ghế chủ tịch xem trận đấu chuẩn bị diễn ra. Chiến đấu tới vòng này, Lý Dương cho rằng thực lực các đối thủ đáng để cho hắn xem rồi.
”Hắc Hùng” Grim và “Tử Thần” Cát Lỗ Phổ cũng đang đứng bên dưới mà theo dõi xem đấu chí của đối phương thế nào, dù sao cũng có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Trên khán đài, mấy vạn người xem đều đang hưng phấn chờ đợi trận đấu diễn ra.
Một người dẫn chương trình ăn mặc gọn ghẽ mỉm cười bước lên võ đài và cao giọng nói:
- Kính thưa các quý ông, quý bà. Trận bán kết thứ nhất giữa hai tuyển thủ Hoa Thiên và Phong Thanh sắp bắt đầu. Cả hai vị tuyển thủ này đều đến từ Trung Hoa, đất nước huyền bí của đông phương. Đề nghị mọi người nhiệt liệt chào đón hai vị tuyển thủ thượng đài!
Lập tức cả khán đài ào lên như thủy triều. Vô số tiếng huýt gió, tiếng la hét, còn có cả tiếng vỗ tay nổi lên, không khí trên khán đài đã nóng hẳn lên.
------------
1. Do Steven vận động – tác giả
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK